Vũ Văn Dật Thần vừa bước ra khỏi sảnh chính của Tư Văn hiên đã thấy
mọi người nói nói cười cười, không chỉ như thế, còn có cả cha cậu và bốn vị phu nhân. Đoán chừng là vì mọi người đều rất quan tâm đến con của
mình nên đã sớm chờ tại bên ngoài.
Nhìn thấy các đệ đệ khác đều có các vị mẫu thân bên cạnh, vẻ mặt họ
đều thể hiện sự quan tâm yêu thương, đáy mắt Vũ Văn Dật Thần chợt tối
lại, chân dừng bước, tay phải không tự chủ sờ vào túi hương nhỏ bên
hông. Cậu cúi đầu, mắt ngây dại nhìn cái túi.
Túi hương đó thấy có vẻ qua nhiều năm tháng, mặt trên thêu hình một
đứa nhỏ bộ dáng ngây thơ mười phần, xung quanh là hình con dơi cùng với
những trái đào mừng thọ bao lại, thiết kế tinh xảo thanh lịch, có thể
thấy tay nghề của người thêu rất cao, đối với người được tặng có ý chúc
phúc tốt đẹp.
Đây là vật mà mẫu thân cậu đã tự tay may, đưa tặng cậu năm sinh nhật
tròn ba tuổi. Mẹ cậu hy vọng rằng trong cuộc đời này cậu có nhiều phúc
nhiều thọ. Đáy mắt Vũ Văn Dật Thần hiện lên một hoài niệm, nhưng là, từ
đấy về sau, cậu cũng không hề nhận thêm được quà tặng gì từ mẫu thân
nữa. Trong mắt hiện lên sự đau đớn sâu sắc, bởi vì… mẫu thân cậu điên
rồi! Cha đưa các vị phu nhân từng người từng người một bước qua cửa, mẫu thân rốt cuộc chịu không nổi, kể từ đó liền sống trong ảo tưởng của
chính mình, ngay cả con trai của nàng cũng không nhận ra nổi!
Vũ Văn Dật Thần nắm chặt túi hương, đôi mắt đã đỏ lên một vòng. Cậu
ngẩng đầu nhìn về phía trước, trông thấy hình ảnh mẫu tử tình cảm ấm áp
không thôi, vẻ mặt trẻ con dần dần nổi lên ý hâm mộ, thân ảnh đứng thẳng nơi đó có vẻ có chút cô đơn. Cậu ở trong lòng không ngừng tự lẩm bẩm:
Nếu như có thể, cậu tình nguyện có thể sử dụng chút phúc ít ỏi để cậu
cùng mẫu thân có một gia đình hạnh phúc, sẵn sàng giảm tuổi thọ để đối
lấy sự khỏe mạnh của mẫu thân!
Thấy mọi người đi xa dần, Vũ Văn Dật Thần thu hồi cảm xúc, vội vàng
bước theo. Khi cậu tới nơi, buổi kiểm tra đã bắt đầu. Lần này lại xếp
tuổi nhỏ bắt đầu trước nên cậu được xếp ở tận cuối cùng.
Bởi vì chưa tới phiên của cậu nên cảm thấy thật nhàm chán, không khỏi lại suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên. Cậu nghĩ, chờ sau khi kết thúc
hết mọi chuyện ở đây thì đã gần như là thời gian cho bữa tối, cha cậu
khẳng định sẽ ở trong cơn giận dữ không để cho chính mình cùng đi dùng
bữa như buổi trưa nữa, thế nên cậu cũng có thể đi Thiên viện thăm mẫu
thân, cùng nhau dùng bữa tối với mẫu thân. Nghĩ vậy, khuôn mặt thường
thương đáng yêu hiện lên chút tươi cười hồn nhiên vui vẻ. Đồng thời
trong tâm cậu cũng khẩn cầu một lần, hy vọng ngày hôm nay ông trời thiện lương bỗng mở lòng tư bi làm cho mẫu thân cậu khôi phục được bình
thường thì tốt. Cuối cùng, đầu óc của cậu chuyển tới sách thuốc mà tối
qua đã xem, nhớ lại nội dung tối qua đã học được, lặng yên nhẩm lại một
lần lại một lần.
“Dật Thần”
“……”
“Vũ Văn Dật Thần!”
“……” Thật đáng tiếc, người nào đó lại đang trong tình trạng phân tâm
“chăm chỉ” trong lòng, hoàn toàn không có phải ứng. Trong mắt mọi người
đang nhìn lúc này lại phát hiện ra tiểu tử này đang phát ngốc chẳng hề
kiêng nể tí nào.
Lần này thật sự xung khí nộ thiên, Vũ Văn Hạo Nhiên đi tới bên người
cậu, người hơi cúi xuống hướng về phía lỗ tai của cậu mà rống giận hét
lên tên cậu.
Vũ Văn Dật Thần bị dọa nhảy dựng lên, phục hồi lại tinh thần nhìn
lại, chỉ thấy mặt cha cậu đang dừng tại trước mặt của mình, lúc này lại
thành thành thực thực thốt ra câu nói: “Oa! Cha, mặt ngài thật đáng sợ,
lớn như vậy dọa chết người!”
Nghe xong lời nói, mặt Vũ Văn Hạo Nhiên đích thực trở nên đáng sợ, bị tức đến xanh cả mặt!”
“Cha, có chuyện gì không?” Thấy thế, Vũ Văn Dật Thần hơi sợ một chút, đầu rụt lại, giọng nho nhỏ hỏi.
“Đến, lượt, con, rồi!” Thanh âm có chút nghiến răng nghiến lợi, Vũ
Văn Hạo Nhiên có lúc thật sự mong muốn đánh đứa con trai trưởng này một
trận, xem có thể đánh cho đầu nó thanh tỉnh một chút, không cần lúc nào
cũng ngây thơ ngu ngốc, cái gì cũng không để ý! Nhưng là mỗi lần nhìn
thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngốc có vẻ thật vô tội ấy thì chính mình
lại không xuống tay được! Cùng lắm cũng chỉ hung hăng ngoài miệng mắng
hai câu, đưa nhỏ này ngoại trừ bên ngoài có ngu dốt một chút nhưng thật
ra rất thiện lương hiếu thuận, rất biết điều khéo ăn khéo nói đến trấn
an cảm xúc tức giận của mình.
“Uhm!” Vũ Văn Dật Thần theo thói quen sờ sờ gáy, di chuyển chậm rì rì hướng giá để vũ khí đi tới, trước tiên chuẩn bị một loại binh khí thích hợp với mình. Những đứa nhỏ trước đó ngoại trừ người ít tuổi nhất là Vũ Văn Dật Tân thì đều là hai người đấu tập, cũng do võ công Vũ Văn Dật
Thần bị xếp cuối cùng nên khi cậu chọn xong binh khí, đi tới giữa võ
trường chờ đợi thì thấy không có một đối thủ nào xuất hiện.
Trong thoáng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mang theo chút ít biểu
tình nghi hoặc nhìn về phía cha chỉ thấy ông không chịu được lấy tay vỗ
trán, sau đó hướng về phía cậu xua xua tay, ý bảo cậu diễn luyện một
mình một lần là được rồi.
Vì thế Vũ Văn Dật Thần giương thanh kiếm gỗ cậu vừa mới chọn được xong chuẩn bị diễn luyện.
Một khi đã nhắc đến võ công của bộ tộc Vũ Văn sẽ làm cho mỗi người
trong gia tộc người nào người nấy cũng ưỡn thẳng người mà cảm thấy tự
hào ngạo nghễ. Bởi vì ngoài người võ lâm trong chốn giang hồ, đương
triều cũng chỉ có hai đại gia tộc có được võ công tuyệt học được tổ tiên truyền xuống, không truyền ra ngoài, người trong tộc tất sẽ tập võ! Một nhà chính là đương kim hoàng tộc Địch thị, một nhà khác chính là bộ tộc Vũ Văn nhà họ! Hơn thế nữa, võ công của hai gia tộc này tại đương thời
danh tiếng cực cao!
Võ công của bộ tộc Vũ Văn tập trung chú ý vào nhanh sắc cứng mạnh,
trước đó có thấy lão nhị Vũ Văn Dật Luân sử kiếm nhanh tựa như chớp, lão tam Vũ Văn Dật Phàm tay cầm côn xoay vù vù như gió, những người khác
cũng không cần phải nói, ngay cả Vũ Văn Dật Tân ít tuổi nhất đều sử dụng được bộ quyền pháp cơ bản, mạnh mẽ hữu lực, xem mọi người trừ cái con
người Vũ Văn Dật Thần đang ngẩn người như đi vào cõi tiên ngoài kia, thì người người đều cảm xúc mênh mông, nhiệt huyết sôi trào. Thế nhưng ngay tại giờ phút này, quan sát động tác sử kiếm của đứa nhỏ khờ giữa võ
trường, tầm tình cảm xúc mênh mông bị đánh hạ, nhiệt huyết sôi trào bị
“phù phù” tắt ngóm, trên trán “hốt” toát ra mấy đường hắc tuyến, ngay cả các vị phu nhân không biết võ công cũng khó khăn ức chế khóe miệng co
giật.
Trông Vũ Văn Dật Thần đang giữ vững tại giữa võ trường, khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự rất nghiêm túc, cực kì thận trọng giương lên cây kiếm gỗ
mà nó đã lựa chọn, chậm rãi đâm về phía trước, chậm rãi vạch một đường
phía sau, trên không trung sử kiếm vạch thành một đường cung, chân trái
nâng lên, chậm rãi đẩy về phía trước, nhẹ nhàng rơi xuống đất, người
trầm hạ xuống, ngồi thành bộ dạng tồn mã bộ (1), kiếm trên tay
phải đung đưa gạt lên trên, trong tâm thân thể dừng tại chân trái, chân
phải từ từ nâng lên, thân thể lấy chân trái làm trụ chuyển mình về bên
trái, từ từ xoay một vòng, chân phải đãng nhẽ không được rơi xuống đất
nay mới được nửa đường đã chạm đất, mà để giúp nó có thể xoay được xong
một vòng này, kiếm gỗ bên tay phải đã thuận tiện từ từ vẽ một đường dài, thân mình thong thả xoay lại, tay phải cầm kiếm lại lặc lư đâm về phía
trước. Tiếp theo đó, nó tiếp tục chậm rãi vung kiếm, lúc thì gập cánh
tay, lúc thì nhấc chân, lúc thì xoay vòng.
Tóm lại, xem xong tất cả, nói lời tốt là nó đã thực sự chuyên tâm
thận trọng vào từng chiêu biểu diễn, còn nói lời thật thì kia, kia, kia
là toàn thân xoay múa, làm sao có thể gọi là sử kiếm được!? Vũ Văn Hạo
Nhiên cùng chư vị trưởng lão rất muốn ngửa mặt lên rời mà thở dài. Chiêu thức uy phong lẫm liệt của bộ tộc Vũ Văn vào tay đứa nhỏ này sử ra thực sự đã bị thay đổi một cách nghiêm trọng rồi! Bị nó biến thành đẹp đến
vô tư cùng nhàn nhã, thong thả nhẹ nhàng, mơ hồ mà mềm mại, cả người là
cái dáng điệu ru ngủ người! Mà cái này cũng chưa tính là lợi hại nhất!
Chợt thấy động tác tuy nói là chậm nhưng vẫn coi là trơn tru này của nó
đột nhiên bị cắt đứt! Vẫn giữ động tác không đổi, tư thế kiếm đâm về
phía trước, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn chợt trở nên ngưng trọng,
khiến cho mọi người trong lòng kinh ngạc, bị vẻ mặt trang nghiêm của nó
làm ảnh hưởng mà nín thở chờ đợi, tiếp theo nữa đã thấy người nào đó hít hít cái mũi nhỏ, khuôn mặt nhỏ khờ khờ hiện lên sự nghi hoặc, nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn trời dưới một góc bốn lăm độ, trầm tư, bất động! Kiên
nhẫn của mọi người nơi đây nhanh chóng sắp bị dùng hết thì nó “A” một
tiếng, khuôn mặt nhỏ làm như bừng tỉnh nhận ra nói: “Nhớ ra rồi, tiếp
theo chắc chắn là làm như thế!” Nói xong, tiếp tục làm động tác chậm rì
rì, tiếp tục tra tấn cảm giác của mọi người nơi đây.
“……” Một đám quạ đen từ trên đỉnh đầu mọi người đập cách kiêu ngạo
bay đi, lúc này lại đến lượt bọn họ ngẩng đầu bốn lăm độ nhìn trời, trầm mặc không nói gì, rất muốn hỏi, võ công có thể sử như vậy sao!? Đã
nhiều lần đế như thế, vì sao bọn họ vẫn không thể thích ứng được, còn ảo tưởng rằng lần này nó có thể có tiến bộ?
Nhẫn nại, Nhẫn nại! Mọi người đã đề biết võ công của nó luôn luôn
chậm như thế, kình lực cũng không có sai, chí ít thì cũng học thuộc lòng được khẩu quyết võ công một cách khó khăn, hơn nữa sử chiêu thức cũng
không sai, cho nên chỉ cần siêng năng học tập, bản thân mình cũng đốc
thúc nó nhiều hơn một chút, cái tốc độ này ngày nào đó sẽ biến thành
nhanh thôi! Vũ Văn Hạo Nhiên cố gắng tự trấn an chính mình, cố dập tắt
lửa giận không ngừng bùng lên trong lòng, ít nhất lần này so sánh với
lần thứ…… so sánh với lần nào cũng không có chút tiến bộ nào cả! Thậm
trí so với ngày thường ông tự mình đốc thúc thì độ chậm rãi càng bị
cường điệu hơn.
Vì thế, tuy hành động dập lửa có thành công nhưng lý trí như dây đàn
căng bị đứt “phăng”, “Vũ – Văn – Dật – Thần!” Tiếng rống giận dữ lại
vang lên lần nữa, rung động tại trên không Vũ Văn phủ, thật lâu sau vẫn
không ngừng……