Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân

Quyển 1 - Chương 17: Tâm tư lo lắng không yên




Tại Mậu Học Hiên bên kia đang diễn ra cuộc tuyển chọn thì Ngự thư phòng bên này lại diễn ra một hồi tranh cãi dữ dội cho chuyện nên là ai là người đầu tiên mang binh xuất chinh về biên giới đang diễn ra tranh chấp của Minh Lôi Quốc và Hắc Nhai Quốc. Thế lực tam quốc vốn tương đương, thế nên cứ tranh giành thì tranh giành, nhưng không thể tiếp diễn biến thành giằng co tạo nên chiến tranh, rồi nơi đó lại trở thành nơi chẳng ai quản lý được. Nhưng cục diện bảy thuộc địa của Hắc Nhai Quốc có biến động, nội chiến không ngừng, làm cho thế lực suy giảm. Buổi chiều đã nhận được tin tức tại biên cảnh Diên Huyên Quốc truyền lại, Minh Lôi Quốc luôn hiếu chiến nay đã bắt đầu rục rịch. Thế là Hoàng thượng liền ngay lập tức tuyên những quan viên có trách nhiệm đến thương nghị, đó là lý do vì sao Binh bộ Thị lang Vũ Văn Hạo Nhiên lại tự nhiên có mặt tại nơi này.

Lúc bắt đầu, mọi người vẫn luôn tranh luận không ngớt về việc có xuất binh hay không, sau khi hoàng thượng quyết định xuất binh, lại tiếp tục vì chuyện ai sẽ là người dẫn binh đi mà nổi lên tranh chấp. Khu đất thuộc địa kia có tài nguyên phong phú, nếu như dẫn binh đi đánh bại được đối phương, thì coi như miền đất đó trở thành lãnh thổ của nước mình rồi, có thể tưởng tượng ra, đó là công lớn vô cùng, thế nên ai cũng muốn để người nhà mình đi, Vũ Văn Hạo Nhiên cũng không ngoại lệ.

Ông rất muốn để đệ đệ nhà mình Vũ Văn Hạo Kỳ nhận được việc dẫn binh đi này. Vũ Văn Hạo Kỳ từ thuở niên thiếu đã tòng quân, mấy lần chinh chiến phân tranh với nước láng giềng nhiều lần lập nên công trạng, dù có phong làm Trung Đức tướng quân, hàm tứ phẩm cũng không phải là quá, vậy mà đến năm phân tranh kết thúc, hoàng thượng lại vất hắn đến Binh bộ, phong làm chủ quản Binh bộ, hàm lục phẩm, lời hoa mỹ viết ra chính là vì Hoàng đế lo lắng, nói rằng đóng quân tại biên cảnh cuộc sống khốn khó, đâu có so được với cuộc sống qua ngày tốt đẹp tại Yến Đô. Kì thực ra tất cả mọi người để thấy rõ ràng, mấy năm gần đây Hoàng thượng đối với gia tộc Vũ Văn vẫn còn có sự phòng bị, không nguyện ý để người Vũ Văn gia năm giữ quá nhiều binh quyền.

Đương kim thánh thượng là một người âm trầm lại nhiều tâm kế, tính thình mưa gió thất thường, thành ra những năm gần đây ba anh em nhà ông xử lý công việc cũng rất cẩn thận. Vào năm cả tộc Mạc thị bị lưu đày khiến cho tộc Vũ Văn trở thành đại tộc duy nhất còn giữ đất phong trong tay, ngoài chuyện bôn ba vì đứa nhỏ khờ nhà ông, ba anh em cúi đầu hết sức có thể, thận trọng duy trì địa vị hiển hách của gia tộc chính mình.

Đó cũng là lý do vì sao sự mong muốn việc này rơi xuống đầu đệ đệ nhà mình cũng chỉ là hy vọng của Vũ Văn Hạo Nhiên mà thôi, cũng không nói ra miệng. Cũng bởi ông quan sát được biểu cảm của Hoàng thượng đoán rằng trong lòng Hoàng thượng sớm đã chọn lựa được người, hơn nữa mọi người đều tiến cử đền là những quan viên được phong chính tam phẩm, là các vị đại tướng quân, việc này cũng chẳng tới lượt anh em nhà mình.

Nghĩ được như vậy, con mắt của ông lướt qua một bên, ông hoang mang không hiểu vì cớ gì mà Thống lĩnh Ngự lâm quân, ngũ đệ nhà ông lại có mặt tại nơi này, đồng thời Phó thống lĩnh cũng đã ở tại đây, bên ngoài Ngự thư phòng có không ít hộ vệ, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì sao?

Đến lúc này, tranh luận chia ra làm ba phái, một phái theo Hữu thừa tướng Thôi Tường Tích, Hộ bộ thượng thư Ô Nghiễm Hoa dẫn đầu, tiến cử cháu rể của Thôi Thường Tích, Hoài Ân đại tướng quân Trần Chấn Đông. Một phái theo Bộ binh thượng thư Phương Thuần Đoan đứng đầu, đề nghị nên phái Chân Quân đại tướng quân, hay chính là Quyết vương gia Địch Ngạo Anh. Cuối cùng một phái lại là Tả thừa tướng Liễu Chí Thành, Lại bộ thượng thư Hạ Tuần Chương hết lòng tiến cử Hộ quốc đại tướng quân Lận Tương Tử xuất thân nghèo hèn.

“Thôi được rồi!” Diên Lân Đế lên tiếng cản trở mọi người lại tranh cãi thêm, “Cũng đã đến giờ rồi… mà buổi tuyển chọn thư đồng cho Thập lục hoàng tử bắt đầu lúc nào đấy nhỉ?” Câu trước đang lẩm bẩm, câu sau lại hỏi một vị công công đứng sau ông, Hoàng công công.

“Hồi Hoàng thượng, là giờ Thân bắt đầu!”

“Uhm! Hôm nay là ngày thập lục hoàng nhi của trấm tuyển chọn thư đồng, không biết đã tiến hành như thế nào rồi, chư vị ái khanh hãy cùng trẫm tới xem đi!” Địch Ngạo Kiệt vui vẻ mở miệng mời, đứng dậy đi thẳng ra bên ngoài Ngự thư phòng.

“…” Tất cả mọi người đều không hiều gì hết, không theo kịp tốc độ chuyển chủ đề của Hoàng thượng, buồn bực rằng một vị hoàng tử tuyển chọn thư đồng sao có thể so bì được với quốc gia đại sự, nhưng họ cũng chẳng dám phản bác lại, nhìn thấy Hoàng thượng đã rời đi rồi cũng vội vã đi theo.

Hai anh em nhà Vũ Văn vừa nghe thấy Hoàng thượng muốn đi xem buổi tuyển chọn, trong lòng “lộp bộp” một tý, có đôi chút khẩn thương.

Tối qua Vũ Văn Hạo Nhiên kéo Vũ Văn Dật Thần đi ôn tập, chư vị trưởng lão đi nghỉ ngơi, còn Vũ Văn Hạo Kỳ lại có một ý kiến, bởi vì rằng không biết chắc số lượng người hợp cách sơ tuyển trước kia nên ông muốn trước hết phải thu xếp tốt cho Văn công công, để khi y quyết định người hợp cách sơ tuyển, chỉ lựa chọn hai đứa nhỏ thì tốt, buộc Thập lục hoàng tử chỉ có thể chọn lựa hai người kia. Đương nhiên, một trong hai người ấy chính là cháu trai cả của ông, người kia có là ai cũng không liên quan đến ông.

Vũ Văn Hạo Chính không đồng ý, ông cho rằng vẫn còn một vị Thái phó Vương Trí Lợi ở tại, hơn thế nữa Thập lục hoàng tử lại tự mình quyết định, không thể làm thế được. Nhưng Vũ Văn Hạo Kỳ lại cho rằng Thái phó trong triều đều không có địa vị thực quyền. không cần để ý quá mức, người thông minh như Văn công công sẽ tự mình xử lý tốt được, còn vị hoàng tử bốn tuổi kia, chỉ là một đứa bé con chưa dứt sữa, biết cái gì đâu, chỉ cần Văn công công chọn trúng hai người, nói loạn một hồi, sao phải lo vị ấy không chọn? Hơn nữa mấy cuộc tuyển chọn thư đồng ngày xưa cũng chỉ đem bài thi của mấy người hợp cách sơ tuyển dâng lên Hoàng thương, Hoàng thượng nhìn qua một chút rồi quyết định người. Kỳ thực, chưa có lần tuyển chọn nào Hạo Kỳ để hạ nhân ngầm thao túng, nếu như không phải vì cháu trai đầu nhà ông quá mức ngu dốt, thì nào có tính đến khả năng không trúng tuyển.

Vũ Văn Hạo Chính không lay chuyển được tam ca của ông, cuối cùng cũng ưng thuận, liền lợi dụng chức vị, đêm đó vào cung thu xếp việc này cho tốt, bất quá do ông kiên trì, khiến cho Vũ Văn Hạo Kỳ ban đầu vốn muốn tặng đồ cổ quý hiếm nay trở thành tặng ngân phiếu.

Sáng sớm ngày hôm nay Vũ Văn Hạo Nhiên mới biết được chuyện này, lúc mới nghe liền lo lắng đến việc này không ổn, về sau nghe nói vị Văn công công kia cũng đã nhận lời rồi, đồng lời Văn công công nói sẽ tự mình khiến cho vị Thái phó Vương Trí Lợi kia không nhúng tay vào, liền cũng yên lòng.

Nhưng lúc này Hoàng thượng bỗng nhiên có ý tưởng muốn đi xem tuyển chọn, ngộ nhỡ Văn công công đệ trình bài thi để Hoàng thượng nhìn, trình độ của đứa nhỏ khờ nhà mình người trong nhà đều rõ, thể chẳng phải là sẽ hỏng bét sao! Nếu như lại để Hoàng thượng biết được bọn họ hối lộ Văn công công, để Hoàng thượng tìm được Vũ Văn gia bọn họ có điều sai sót, thì chính là việc rước họa vào thân!

Cứ như thế, hai anh em trong lòng thấp thỏm không yên, một đường đi cùng nhóm người với Hoàng thượng tới Tuệ Vũ Điện.

Vừa đến Tuệ Vũ Điện liền thấy nhiều đứa nhỏ đang đứng ngoài điện. Vị Đào công công kia thấy Hoàng thượng tới lại càng hoảng hốt, tiến lên phía trước không đợi Hoàng thượng hỏi, tự mình giải thích một lượt: “Hoàng thượng, ngài nên minh xét, người tự mình hủy bỏ tư cách dự tuyển của những đứa nhỏ đó, chỉ dẫn đi con cháu danh môn quan gia là Văn công công…”

“Thập lục hoàng tử nói như thế nào?” Hoàng thượng chặn đứng lời thao thao bất tuyệt mà Đào công công chuẩn bị nói.

“Thập lục hoàng khiến cho tất cả bọn họ chờ ngoài này, lúc nào ngài ấy nói rằng hài lòng, lúc đó mới có thể thôi.” Vẻ mặt Đào công công trở lên kinh hãi.

“Vậy thì chứng cứ Thập lục hoàng tử nói chắc đã được xử lý tốt rồi!” Đối với cách làm của Văn công công, Hoàng thượng không lộ ra bất cứ cảm xúc gì, thậm chí cũng không hỏi nhiều, thế nhưng sắc mặt đại bộ phận quan viên đi theo sau ông cũng đều thay đổi.

Ngay lập tức, anh em nhà Vũ Văn đã hiểu rõ, không chỉ có một nhà các ông, mà những người có thể bị Văn công công dẫn vào trong nhất định là những nhà đã từng hối lộ, nhưng không biết bọn hó đã nói thế nào với Văn công công, mà xem tình hình hiện tại cũng cho biết rằng Văn công công không làm tốt việc, chẳng biết vì sao đã bị phát hiện, vì thế tâm trạng hai anh em các ông đều bất ổn, thầm nghĩ, Văn công công trước kia rất biết lo liệu, lần này sẽ không đem đến tai họa cho các ông chứ!

Không để cho bọn họ nghĩ nhiều, Hoàng thượng đã đi vào Tuệ Vũ Điện, hướng thẳng về Mậu Học Hiên. Mọi người theo sát phía sau, đến khi sắp vào cửa Mậu Học Hiên thì lại nghe thấy bên trong có tiếng trẻ con kêu khóc thảm thiết, khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ: Cuộc thi tuyển này sao lại có thanh âm như vậy truyền ra?

“Đánh cho ta, đánh thật mạnh vào cho ta!” Thanh âm non nớt của trẻ con lanh lảnh vang lên đầy tức giận, rõ ràng truyền vào trong tai từng người ngoài hiên.