Nữ Hoàng Của Hắc Đạo

Chương 74: Không ai có quyền giành Hạnh Phúc của tôi




    - Cũng chẳng muốn báo cho chị đâu. Nhưng mà... - Quang Long lấy điện thoại lén lút gọi cho ai đó

    -..................

    - Có chắc sẽ ổn không?

    -..................

    - Được em biết rồi.

   Mọi người dưới đây im lặng gặm nhấm nỗi đau cùng hắn. Tuần sau là hôn lễ giữa hắn và Hồ tiểu thư chính thức tiến hành. Hắn còn chưa biết cô vợ sắp cưới của mình xấu hay đẹp, mập ốm ra sao. Mà với hắn chuyện đó cũng chẳng quan trọng, cứ tới ngày đó miễn sao hắn có mặt ở lễ đường là được. Chỉ là hắn đang nghĩ ngợi, khi nó trở về và biết rằng hắn đa  lấy người con gái khác thì nó sẽ phản ứng ra sao... Vui mừng chúc phúc hay là im lặng đau khổ... Mà thôi...????????

   Có lẽ chuyện xảy ra quá đột ngột nên IQ của họ cũng bay đâu mất tiêu. Rõ ràng Kio và Kun có thể giúp được họ,  ấy thế mà... Haiz. Quang Long cũng biết phải giúp hắn ra sao, nhưng cậu nhóc không muốn nói. Với cậu, để lão đại rời xa Ken cũng tốt.

--------------------------------

   Lễ đường trang trí thật đẹp, cô dâu cũng rất xinh, chỉ có điều chú rể không tươi tắn là mấy, đàng trai cũng trưng nguyên bộ mặt đưa đám, mặt mũi ai cũng khôi ngô tuấn tú ấy thế mà ăn mặc thật mất hết thể diện. Mấy thằng tốn mấy ngày bàn bạc, tính kế, rồi quyết định rủ nhau mặc những bộ đồ xấu nhất, rẻ nhất đến dự đám cưới thằng bạn thân. (Chơi lầy ghia nơi????????)

   Hắn mặt mày ủ rủ ngồi trong phòng, nếu bây gìơ nó xuất hiện ở đây thì hắn sẽ bỏ mặc tất cả mà đi theo nó. Nhưng nó ở đâu... Hắn không biết. Nó như thế nào... Hắn không hay. Hắn cứ như người dưng không hay biết bất cứ thứ gì về nó. Liệu đó có phải là tình yêu hay chăng chỉ là hắn rung động nhất thời cứ mãi đuổi theo gót chân nó, còn nó thì chẳng hay biết người luôn dõi theo mình là ai...

   Là hắn si tình hay do hắn quá ngốc trong tình yêu dành cho nó.

    - Tiểu hoa tâm... Em đang ở đâu.

   Cạch...

    - Hi, anh à. - một cô gái khuôn mặt xinh xắn,  mặc váy cô dâu chạy đến câu lấy tay hắn.

    - Cô... Buông ra coi... Mẹ nó, cô là ai vậy hả? - hắn khó chịu đẩy cô gái nhỏ ra. Cô gái vẫn chưa trang điểm xong, chỉ mặc được mỗi chiếc váy đã lăng xăn đi tìm hắn.

    - Ư... Em là vợ của anh mà. - cô là Hồ Hạnh Nguyên con gái cưng của Hồ gia. Chủ ý ép hắn lấy mình cũng là do cô nói với cha mình.

    - Thì sao... Chưa làm lễ thì tôi và cô vẫn là người xa lạ. Vợ của tôi? Còn phải xem cô có được làm hay không. Hồ tiểu thư, cô tự trọng chút đi, hay với cô ai cũng có thể làm chồng... - hắn nhếch mép mỉa mai. Trước đây người ta đồn hắn ít nói, không tính toán là sai hoàn toàn. Chẳng qua những chuyện nhảm nhí không đáng để hắn quan tâm, lời của hắn một khi thốt ra đôi khi còn cay độc hơn nó nhiều. Cao thủ thường sẽ rất kín tiếng. Im im nhưng mà hiểm.

    - Anh... Quá đáng vừa thôi. Anh nên nhớ nếu không lấy tôi thì Dương gia các anh cứ nằm đó chờ chết đi. - Hạnh Nguyên tức giận cầm giỏ hoa trên bàn ném vào người hắn.

   Phủi lấy áo hắn xoay người lại, tiên gần đến bên cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ghé sát môi lại gần:

    - Thì ra giá của cô chỉ bằng một tờ cổ phần... Cô hạ tiện đến vậy sao? Thật không ngờ, giá trị con người cô còn thua xa cả người ở của chúng tôi. Cô còn ra vẻ thanh cao ở đây. Lấy cô đúng là xúc phạm tôi quá. Đừng tưởng tôi chấp thuận lấy cô thì tôi không biết cô nhơ nhớp ra sao. Cô phải lấy làm vinh dự vì còn được tôi lấy, một đóa hoa tàn luôn bị đàn ông giẫm đạp, chơi đùa như cô vào được Dương gia của tôi thì chắc cô có chết cũng sẽ cười rất tươi nhỉ. Để xem sau này Dương gia trở lại thì ai mới là người chà đạp ai... Hồ tiểu thư...

    - Anh... Khốn nạn... Anh sao dám nói người anh sắp cưới như vậy chứ... - Hạnh Nguyên cứ tưởng được hắn hôn nên ngẩng mặt lên, e thẹn nhắm mắt đợi chờ. Không ngờ hắn phũ phàng xúc phạm cô, thẹn quá hóa giận cô sừng cồ với hắn.

    - Tôi lại thấy đối với loại đàn bà vô sĩ như cô nói như vậy còn chưa đủ thấm.

   Blap... Blap... Blap...

   Cả đám của Kun từ ngoài bước vô vỗ tay khí thế. Hạnh Nguyên cứ thế trố, mắt nhìn chằm chằm vào các chàng trai mà chảy nứơc miếng. Cô không ngờ bạn của hắn lại đẹp trai không thua kém hắn.

    - Câu hay nhất trong năm. - Kun cười tươi.

    - Mày đúng là bạn tao. - Kio vỗ vai hắn.

    - Nãy giờ nghe mày nói mag tai tao nó sướngggggg... - Rey phè phỡn cười cười.

   Tưởng họ vô đây làm gì thì ra là hùa vào sĩ nhục cô. Đợi cô lấy hắn rồi thì cô sẽ trừng trị từng người một.

    - Các anh giỏi lắm.. Hừ...

----------------------------------

   Đứng trên lễ đường hắn thấy thế giới như đang sụp đổ dưới chân hắn. Hồ lão gia nắm tay Hạnh Nguyên vào lễ đường rồi trao lại cho hắn. Cô mỉm cừơi đang định cầm lấy tay hắn thì hắn quay mặt đi mỉa mai còn cố ý nói lớn để cả khán đài nghe:

    - Đừng làm màu, cô không què, có chân thì tự lên tôi không rảnh dìu cô.

   Hạnh Nguyên uất ức bước lên bục tuyên thệ.

    - Hồ Hạnh Nguyên con có đồng ý lấy Dương Hàn Gia Phong làm chồng.... Bla... Bla... Bla - giọng cha xứ ấm áp vang lên.

    - Con đồng ý. - cô vui mừng mỉm cười.

    - Dương Hàn Gia Phong con có đồng ý lấy Hồ Hạnh Nguyên làm vợ... Bla... Bla... Bla

    - Con...

    - Không đồng ý nhé. - giọng một người con gái vang lên ở cửa. Ryu mặc một bộ đồ đen của bang mặt ngông cuồng bước vào.

    - Cô là ai mà tới đây phá hả? - Hồ lão gia đứng dậy quát.

    - Im đi lão già. Tôi là bạn cậu ấy. - nói rồi Ryu mỉm cười vào chổ ngồi. Mặc cho mọi người nhốn nháo hỏi chuyện, Ryu chỉ cười mà không nói gì.

    - Dương Hàn Gia Phong con hãy trả lời câu hỏi của Chúa. - cha xứ lắc đầu hỏi hắn.

    - Con...

    - Tất nhiên là không đồng ý rồi. - lần này Ryna bước vào lễ đường, nhỏ cũng mặc bộ đồ như Ryu, hất mặt nhìn Hồ Hạnh Nguyên đầy sự khi dễ.

    - Các cô muốn gì. - Hạnh Nguyên đỏ mặt la lối um sùm.

    - Đến dự lễ tang của 2 người thôi mà.

   Nhà gái nổi trận lôi đình định cho người lôi Ryna ra ngoài thì trên bục cha xứ đã hỏi tiếp.

    - Dương Hàn Gia Phong mong con hãy trả lời câu hỏi của Chúa thêm lần nữa.

    - Con...

    - Hạnh phúc của tôi ai dám to gan giành mất. - trong bộ đồ đen huyền thoại để lộ đôi chân trần trắng nõn khóac ngoài là áo măng tô, nó đứng giữa lễ đường. Hắn đứng im nhìn nó, đôi mắt ấm áp lạ thường.

    - Cô là ai. - Hạnh Nguyên cáu tiết vì hết lần này đến lần khác có người đến phá.

    - Dương lão gia... - bỏ lơ câu hỏi của Hạnh Nguyên nó quay qua chào cha hắn.

    - Lâm lão đại, thật quý quá, lại để Người đích thân đến dự hôn lễ của con trai tôi. - ngồi trên xe lăn ông gập nhẹ người cung kính.

    - Cô là... - Cả đàng gái vừa nghe ba chữ “Lâm lão đại” mặt mày đã trắng bệch.

    - Đây là Lâm Gia Kỳ là lão đại của Hắc Long chúng tôi chắc ai cũng đã được nghe qua dù chỉ là “nhiều” lần và cô ấy cũng là vị hôn thê của Gia Phong. - Rey đứng dậy dõng dạc nói to.

   Mọi người xôn xao. Dương gia vui mừng. Hồ gia sợ hãi. Hồ Hạnh Nguyên nghe tới Hắc Long rồi lại hôn thê thì run rẫy té xuống sàn.

    - Không ai có quyền giành hạnh phúc của tôi. Cổ phần Dương gia sẽ do tập đoàn của Lâm gia chống đỡ. Tôi nói Hồ lão gia, sống ở đời là phải biết điều chứ đừng tỏ vẻ máu liều nhiều hơn máu não, hay chăng thông tin của ông quá kém đến nỗi không biết Dương thiếu gia đây có quan hệ với Hắc Long chúng tôi sao. Là bây giờ ông tự biến hay muốn tôi xóa sổ Hồ gia trên thế giới- nó bước lên bục lễ đường, mỉm cười ngỏ ý mượn chỗ của cha xứ rồi nhẹ nhàng phun châu nhả ngọc.  

    - Tiểu hoa tâm... - hắn chạy lại ôm lấy nó, bao nhớ nhung, phiền muộn, bao câu hỏi đặt ra đều tan biến khi nhìn thấy nó. Hắn đang rất vui.

    - Về nhà em sẽ xử lí anh. - nó nhéo tai hắn bước xuống dưới, cùng mọi người đi về.

   Chỉ trong một nhoáng lễ đường đã bị Hắc Long phá tan tành. Người của Hồ gia cũng không thấy đâu.

*** Đừng để...

       Lạc mất nhau khi yêu thương vẫn còn đong đầy ***