Nữ Hoàng Bi Kịch

Chương 6




Tay chân Đồng Nhan lạnh run lên, cô đi một đôi giầy cao gót đen cao 3cm, ngón chân đụng vào lớp da cứng, khiến cô thấy vừa đau lại vừa lạnh, đôi giầy này Trình Mai Mai mua trên mạng cho cô, chỉ 29 tệ, tuy rẻ nhưng đi vào cũng không đau chân.

“Có thể giúp tôi giới thiệu loại điện thoại mới tung ra thị trường không?”

Giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai cô

Đồng Nhan ngẩng đầu, sau đó nở nụ cười sáng lạn

“Đương nhiên, quầy bên trái đều là những mẫu điện thoại mới nhất, cô xem có thích cái nào không, sau đó tôi sẽ giới thiệu tiếp cho cô”

Cô không biết giọng nói của mình có run rẩy không, cô cũng không biết nụ cười trên mặt cô có cứng nhắc không.

“Đồng Nhan__”

Cô gái nhỏ nhắn, khả ái đứng bên cạnh Tần Nhiên mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn cô

“Chị…chị tại sao lại ở đây…”

Sau đó, cô ta ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên, muốn hỏi anh nhưng lại thôi.

Khóe miệng Tần Nhiên khẽ nhếch lên, anh nhìn Đồng Nhan, nói

“Để cô ấy giới thiệu mấy loại đi”

Đồng Nhan giả vờ không biết bọn họ, cúi người, lấy một chiếc điện thoại rất đẹp từ trong quầy ra, cô thấy bàn tay mình làm gì tới nỗi run rẩy, nhưng chiếc điện thoại cô cầm trong tay sao lại rơi xuống đất được nhỉ.

Chị Hà khom lưng, nhặt chiếc điện thoại lên, giúp cô đặt trên quầy, cười

“Hai người là Cô Tống và Tần tiên sinh đúng không ạ?”

Nét mặt Tống Tử Khâm không vui, nhưng cũng có thể hiểu, người nổi tiếng ghét nhất bị người khác phát hiện ở nơi công cộng, vì họ sợ phiền toái không đáng có.

Chị Hà cười khan

“Đồng Nhan, em quen họ sao?”

Đồng Nhan cười

“Không quen”

Tống Tử Khâm cũng cười, không vạch trần Đồng Nhan, rồi cô ta cầm chiếc điện thoại lên, nói với Tần Nhiên

“Cái này cũng được anh nhỉ?”

“Em thích là được rồi”

“Kiểu dáng chiếc điện thoại này rất đẹp, đặc biệt thiết kế dành cho phái nữ, các chức năng dành cho smartphone cũng đầy đủ”

“Vậy tôi lấy cái này”

Tống Tử Khâm cười hơi mất tự nhiên.

-

Đồng Nhan đang định đưa hóa đơn cho cô ta thì một giọng nói xen ngang

“Tiểu Nhan, buổi trưa có rảnh không?”

Đồng Nhan ngẩng đầu

“Quản lý Lý…”

Con trai của thím Lý đứng ở đối diện cô, cười xấu hổ

“Tôi định đi ăn cơm, cô đi cùng tôi nhé”

Đồng Nhan cười

“Tôi có mang theo cơm…”

“Cái đấy mà là cơm hả, vài cái bánh bao có thể coi là bữa trưa sao?”

Chị Hà đoạt lấy tờ hóa đơn trong tay cô

“Đi đi, khách hàng bây giờ cũng không nhiều, em đi ăn cơm với quản lý Lý đi, ở đây giao cho chị là được”

Lý Nam cười với chị Hà, nói

“Cảm ơn chị Hà, lần sau tôi mời chị ăn cơm”

Chị Hà không đẩy Đồng Nhan, nháy mắt với cô, sốt sắng nói

“Đi đi, đừng để cho quản lý Lý đợi lâu”

Khóe miệng Tần Nhiên vẫn thoáng tia cười như cũ, lạnh lùng nhìn màn này, sau đó nhận hóa đơn chị Hà đưa, ánh mắt dường thản nhiên quét qua Đồng Nhan.

Đồng Nhan dừng lại, quay đầu nói với chị Hà

“Vậy phiền chị Hà”

Chị Hà cười rộ lên, ánh mắt híp lại thành một đường chỉ

“Đi đi, đi đi…”

Chị vẫn luôn muốn làm mối cho Đồng Nhan và Lý Nam, một cô gái tốt như vậy, không biết tên không có mắt nào bỏ rơi cô nữa.

Cửa hàng Pizza Hut ở trên tầng 6 của trung tâm thương mại, Đồng Nhan đi theo Lý Nam vào thang máy

“Công việc đã quen chưa?”

Lý Nam hỏi cô

“Tôi rất thích công việc này, cám ơn anh giới thiệu”

Đồng Nhan cười với Lý Nam

“Bữa cơm này để tôi mời anh”

Lý Nam cười kín đáo

“Như vậy cũng được, lần sau tôi mời cô”

Trong lòng Đồng Nhan vì câu “Lần sau tôi mời cô” của Lý Nam xoắn lại, cô nở một nụ cười khan. Lý Nam nói năng hài hước, vui tính, nhưng lúc nói cũng lộ ra vẻ thành thật, vì vậy bữa cơm này cũng không đến nỗi buồn chán.

Đồng Nhan cũng có chút thiện cảm với Lý Nam, con người anh ta không nông nổi, anh ta lại còn là con trai của thím Lý, thím lý luôn khen ngợi sự tài giỏi của người con trai này, do đó Đồng Nhan cũng tương đối thích anh ta. Nhưng có thích mấy cũng chỉ giới hạn ở bạn bè.

Lý Nam lại không nghĩ như vậy, Đồng Nhan là một cô gái xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, tính cách lạc quan, luôn tiến về phía trước, là mẫu phụ nữ anh ta thích. Dù cô là một bà mẹ đơn thân, nhưng anh ta chẳng để ý đến điều này, anh ta cũng đã gặp qua con trai cô, nó rất khôi ngô, đáng yêu. Với lại , anh ta đã nói chuyện này với mẹ, ,mẹ anh ta là người rất kén chọn, vậy mà lại không phản đối cô.

“Hai ngày tới được nghỉ, cũng không phải triển khai hoạt động, cô cũng không phải đi làm, chúng ta đi xem phim nhé, nhân tiện tôi mời cô ăn cơm”

Ăn cơm xong, Lý Nam nhận được một cú điện thoại, có vẻ công ty gọi tới, anh ta để lại những lời này, rồi vỗi vã rời đi, khiến cô không kịp cự tuyệt .

Đồng Nhan ra khỏi Pizza Hut, đứng chờ thang máy. Cô nhìn những con số nhún nhảy trên thang máy, đầu óc cô bỗng nhiên vang lên lời Tần Nhiên nói trước kia:

“Đồng Nhan, cô quá ngu ngốc, sao tôi có thể yêu cô được, tôi chỉ muốn lợi dụng cô tiếp cận Đồng gia mà thôi, cô cũng đừng hận tôi, muốn trách thì trách ba của cô…”

Đồng Nhan cúi đầu nhìn mũi giầy, nước sơn trên mũi giầy đã hơi bong ra, lộ một lớp da trắng, quả nhiên là hàng giá rẻ. Lúc định đi vào thang máy thì tay của cô bị kéo lại, cô quay đầu nhìn, là Tần Nhiên.

-

Đồng Nhan nhíu mày, theo phản xạ muốn giật tay lại, nhưng Tần Nhiên nắm quá chặt, cô đành bất lực. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười

“Anh bắt lầm người rồi”

Tần Nhiên chẳng biểu lộ gì

“Tôi muốn nói chuyện với cô”

Nói xong, anh mạnh mẽ kéo cô vào thang máy.

Đồng Nhan cố gắng hất tay anh ta ra, sau khi vào trong thang máy, Tần Nhiên cũng rất tự giác buông tay, khóe môi nhếch lên, cười khẩy

“Có nhất thiết phải giả vờ là một người phụ nữ mạnh mẽ trước mặt tôi hay không?”

Đúng, không cần, có nơi nào trên cơ thể cô mà anh chưa từng chạm qua, nhưng chính vì thế, cô mới thấy ghê tởm.

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, phía trên là một sân thượng rất lớn, đúng là nơi tốt để nói chuyện. Đồng Nhan ra khỏi thang máy, tiếng giày cao gót của cô vang lên trong không gian yên tĩnh, giống như vang lên trong tim cô vậy.

Cô dừng lại, xoay người nhìn Tần Nhiên, có lẽ do đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà nên lá gan của cô cũng lớn hơn, cô không chút sợ hãi nhìn anh ta.

“Có chuyện gì anh nói nhanh lên, tôi còn nhiều việc”

Tần Nhiên tựa nửa người trên tường, đút một tay trong túi quần, lộ ra chiếc găng tay da màu đen, ánh mắt anh thản nhiên nhìn đôi tay Đồng Nhan, đôi tay cô trước kia trắng nõn xinh đẹp, nay đã trở nên nứt nẻ, sưng tấy, lúc cô viết hóa đơn, anh đã chú ý tới, mảng sưng tấy kia nhìn rất chói mắt.

“Là chuyện liên quan tới con của chúng ta”

Tần Nhiên không nhìn cô nữa, sau đó bình thản thốt lên. Trên sân thượng không hề có hệ thống sưởi, hơi trắng từ trong miệng của anh bay ra lúc anh nói chuyện.

“Nó chỉ là con của tôi, nó không có quan hệ gì với anh, tôi sẽ không dùng nó để quấy nhiễu cuộc sống của Tần tổng đâu"

Đồng Nhan trả lời dứt khoát, cô không muốn dây dưa chuyện này với anh, trước khi về nước, cô cũng hiểu sẽ có một ngày Tần Nhiên biết tới sự tồn tại của Cách Lạp, cô không ngờ ngày ấy tới nhanh vậy, nhưng anh ta biết thì sao? Cách Lạp chẳng qua chỉ là đứa trẻ ngoài ý muốn của anh ta, anh ta cần gì quan tâm tới nó.

“Đồng Nhan”

Tần Nhiên bỗng lớn tiếng

“Cô bảo tôi sao có thể coi như không có quan hệ gì với đứa trẻ kia hả?”

Đồng Nhan cười

“Đây không phải chuyện anh làm giỏi nhất hay sao?”

Tần Nhiên im lặng.

Đồng Nhan dứt khoát nói rõ ràng chuyện này một lần:

“Tôi không cần biết anh nghĩ gì, tuy đứa trẻ này có quan hệ máu mủ với anh, nhưng thực tế, anh chẳng là gì của nó cả. Trước kia, anh còn chẳng muốn nó tồn tại trên đời này, chắc anh lo lắng nó sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa anh và cô Tống, nhưng anh đừng lo, sẽ không có chuyện như vậy đâu, nếu anh không thể buông tha cho nó, vậy anh cứ nghĩ rằng nó không tồn tại đi, nó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh đâu”

Khóe miệng Tần Nhiên khẽ nhếch lên

“Tiếc là, dù đứa trẻ ây không xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng không thể coi nó như chưa từng tồn tại được”

“Anh muốn thế nào? Anh muốn cho tôi phí nuôi dưỡng sao? Hay muốn cướp nó từ trong tay tôi?”

Đồng Nhan nhìn Tần Nhiên, nở nụ cười châm biếm

“Không phải anh đang tự rước phiền phức vào người sao?”

Con ngươi của Tần Nhiên co giật, anh bình tĩnh nhìn cô, sau đó nói từng chữ một cách rõ ràng

“Tôi chấp nhận cái phiền toái này”

Đồng Nhan cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, cười khẩy

“Tôi không hiểu anh làm loạn gì nữa? Thứ anh bỏ ra không phải chỉ là chút t*ng trùng sao ? Anh dựa vào đâu mà ở dây vênh váo với tôi, đúng là kẻ có tiền có quyền, nói năng rất mạnh mồm, nhưng xin hỏi lương tâm của anh để đâu, tôi, Đồng Nhan rốt cục nợ anh cái gì, được rồi…Đồng gia đúng là có lỗi với Tần gia, nhưng người có lỗi với anh đã sợ tội tự sát trong tù rồi còn gì”

Nói đến đây, Đồng Nhan ngừng lại, hít một hơi lạnh

“Tôi, Đồng Nhan cũng không có lỗi với anh, trước kia tôi bị anh đùa giỡn, xem như công cụ trả thù Đồng gia, là tôi ngu, não tàn nên mới yêu một tên cầm thú, bây giờ anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi có lỗi với anh, anh có tiền thì có thể ức hiếp người khác sao hả?”

Sắc mặt Tần Nhiên hơi tái

“Nó là con của tôi, 5 năm qua, cô nên cho tôi biết sự tồn tại của nó”

Đồng Nhan không nhìn Tần Nhiên, cô đi sang một bên, sau đó xoay người lại

“Anh biết sự tồn tại của nó thì sao?”

Cô không đợi Tần Nhiên mở miệng, nói tiếp

“Anh có thể cho nó tình yêu của một người cha không?”

Cô dừng lại:

“Anh đang kể chuyện cười cho tôi nghe à?”

Tần Nhiên ngậm miệng không nói.

Đồng Nhan bật cười

“Nếu không có chuyện gì khác, thì tôi đi trước, tôi còn việc phải làm”

Nói xong, cô lướt qua Tần Nhiên đi ra ngoài.