Hôm sau, Đồng Nhan vừa ngủ dậy đã xem dự báo thời tiết, thời tiết thành phố A rất đẹp, thời tiết bên Trác Chính Dương cũng đẹp không kém.
Thời tiết tốt như thế, đương nhiên phải làm vài chuyện, chẳng hạn như 'vạn dặm tìm chồng', 'vượt biển bắt kẻ thông dâm'.
Cô gọi điện đặt vé máy bay sớm nhất có thể tới chỗ của anh, rồi cô cầm hộ chiếu, xuống lầu ăn sáng, sau đó đi tới sân bay.
-
Đồ ăn ở tầng dưới quán rượu France làm khá ngon, lúc ăn cơm, anh bảo người phục vụ cho nhiều soda lên bánh quy.
Trước đây, cô rất thích ăn bánh soda phủ trứng cá muối, cô nói, ăn như thế mùi vị rất ngon.
Anh nếm thử, mùi vị cũng tầm thường thôi, nhưng nếu cô thích, vậy thì anh cũng thích mùi vị này.
Anh nhìn điện thoại đặt trên bàn, chẳng hề có chút động tĩnh gì.
Chợt, anh hơi lo sợ, anh sợ mình 'lòng dạ hẹp hòi', làm đảo loạn cuộc hôn nhân không dễ dàng gì mới có được này. Anh biết, Tần Nhiên không phải nguyên nhân dẫn tới cái chết của cha cô, nhưng anh không muốn giải thích điều này với cô.
Cô và đoạn tình cảm 'khắc cốt ghi tâm' với Tần Nhiên thực sự khiến anh gặp phải trở ngại không ít. Anh đã đợi cô lâu rồi, anh rất muốn nắm chặt lấy cô, chính vì thế nên anh mới có loại cảm giác thấp thỏm lo âu, anh sợ mất cô.
Hôm ấy, khi cô đi tìm Tần Nhiên, anh đương nhiên chẳng dễ chịu gì. Thật ra, không thể trách cô được, nhưng anh vẫn cứ nóng nảy.
Cuối cùng, nhìn cô thất vọng, anh vẫn không đành lòng.
Quá để ý một người nên chỉ cần người ấy nhíu mày, anh cũng sẽ không thoải mái.
Nhưng mấy ngày hôm nay, anh vẫn cố gắng nhịn cái sự 'không thoải mái' này lại, anh cần phải giữ khoảng cách với cô, trải qua chuyện vợ chồng 'tương kính như tân', thực sự, anh và cô cần có thêm thời gian, anh phải suy nghĩ thật kỹ, anh phải làm sao để có thể yêu cô ít đi đây.
*tương kính như tân: vợ chồng tôn trọng nhau như khách.
Vì anh tham lam, tình cảm của hai người quá mức bị động, trước kia, anh hiểu chuyện này không thể gấp gáp được, cô giống như một con rùa đen, anh càng ép, cô sẽ lại càng rút đầu vào trong mai.
Vì vây, anh phải nghĩ cách, khiến cho tình cảm của anh và cô 'thăng hoa'
Phản ứng của cô từ cú điện thoại hôm qua khiến anh rất vui vẻ.
-
Ăn xong, anh tới gian phòng VIP của quán rượu. Tắm rửa, lau khô tóc, xem báo, lên mạng xem thời tiết ở thành phố A, rồi lại nhớ cô, chờ điện thoại của cô....
Mở laptop để một bên, màn hình laptop hiện ra nụ cười tươi tắn của cô, đôi mắt trong sáng, phảng phất nét cười, dường như có thể xuyên qua màn hình truyền vào trong đầu anh.
Chợt, điện thoại rung.
Anh liếc nhìn điện thoại, là Đồng Nhan. Khóe miệng anh cong lên, tâm trạng vô cùng tốt.
"Có chuyện gì thế?"
Anh lật một quyển tạp chí, giọng nói không nóng không lạnh.
"Có việc, xảy ra chuyện lớn rồi"
Đồng Nhan dựa vào cửa, ung dung đáp lời anh
Trác Chính Dương nghi ngờ, ngưng động tác trong tay lại
"Nhan Nhan..."
"Sao thế? Không nhịn được nữa sao? Cách nói chuyện thờ ơ mấy ngày nay của anh đâu rồi? Không nóng không lạnh? Hời hợt? Anh tiếp tục như vậy đi...."
Trác Chính Dương bật cười
"Em phát hiện rồi sao?"
Đồng Nhin cúi đầu, nhìn móng tay của mình, trên móng tay màu hòng nhạt ngọt ngào phần đuôi vòng cung màu trắng, trước đây, nghe chị Ngô nói, liềm móng tay càng nhiều, số mệnh càng tốt. Khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên đó là sau khi cô ở bên Trác Chính Dương, liềm móng tay của cô nhiều thêm hai cái.
Liềm móng tức chỉ phần màu trắng sữa hình bán nguyệt ở gốc móng tay, còn gọi là "bán nguyệt", hoặc "tiểu thái dương".
"Sao lại không phát hiện được, chồng em chạy mất thì em phải làm sao?"
Giọng cô nhẹ nhàng, pha chút vui vẻ.
Trác Chính Dương ngừng lại, hỏi
"Vậy nếu anh chạy thật, em định thế nào?"
Đồng Nhan suy nghĩ thật cẩn thận
"Anh còn nhớ hồi đại học không, chúng ta đã cùng nhau tham gia chạy Maraton, khi ấy, em chạy sau lưng anh, nhưng anh không hề bỏ rơi em...."
Đôi mắt đẹp của Trác Chính Dương thoáng qua nét cười, rồi anh đứng lên, đi ra mở cửa, rồi bước ra....
Đồng Nhan nhìn Trác Chính Dương, buông điện thoại xuống, bật cười
"Sao anh biết em ở dây?"
"Đoán"
Khuôn mặt anh dịu dàng, lời nói càng nhẹ nhàng, tình cảm hơn
"Giữa vợ chồng, luôn có thần giao cách cảm"
Hai chữ vợ chồng, khiến trong lòng Đồng Nhan cảm thấy ấm áp, cơ thể của cô vẫn dựa vào tường, có lẽ khi hai người trở thành vợ chồng, đã bị ảnh hưởng thói quen của nhau, không biết thói quen cô học được từ anh tốt xấu thế nào, nhưng cô lại học được cái tính lười nhác của anh.
"Ai mà tin anh chứ"
Cô chậm rãi bật ra những lời này
Trác Chính Dương cười nhẹ, rồi đi tới cạnh cô
"Em biết mà, chồng em bán điện thoại, lần trước công ty anh nghiên cứu được hệ thống định vị toàn cầu vô cùng chính xác"
Tâm trạng của Đồng Nhan hơi trùng xuống
"Hóa ra anh vẫn luôn giám sát em"
Trác Chính Dương
"Chuyện này..."
"Không công bằng, anh có thể 'trêu hoa ghẹo nguyệt' ở bên ngoài, vậy mà em làm gì anh cũng biết là sao?"
"Điện thoại của chúng ta được kết nối, anh cho phép em sử dụng quyền lợi của một người vợ"
Đồng Nhan
"Ngoài gọi điện, nhắn tin và chơi Snake ra, em có biết sử dụng những chức năng khác đâu"
"Chồng sẽ dạy em"
"Đúng rồi, sao anh không hỏi em tới đây làm gì?"
Đồng Nhan hất cánh tay Trác Chính Dương đang đặt ngang hông mình ra.
Trác Chính Dương kiên nhẫn hỏi
"Vậy em tới đây làm gì?"
"Thật ra, em muốn tới bắt kẻ thông dâm"
Trác Chính Dương tươi cười
"Được"
"Bây giờ không cần nữa, nhìn cái mặt anh vui vẻ thế kia, em biết thừa anh có chuẩn bị trước rồi, em bất ngờ tập kích mất hiệu quả mất rồi"
Trác Chính Dương
"..."
"Đúng rồi, Trác Chính Dương, anh có nhớ em không?"
"Nhớ, nhớ đến nỗi cả người đều đau, ngực cũng đau, phía dưới cũng đau"
Người nào đó vô liêm sỉ nói.
Cô cười, miệng cong lên.
-
Sau khi vào cửa, Đồng Nhan ngồi xổm xuống đất, mở túi hành lý, kiểm tra quần áo mang tới, đột nhiên, cô ngẩng đầu, nở nụ cười ngượng ngùng với Trác Chính Dương
"Em quên không mang đồ lót "
Trác Chính Dương
"Anh nhớ tầng hai của nhà hàng này có một cửa hàng tổng hợp"
"Vậy sao?"
"Anh ở đây chờ em về"
Đồng Nhan đẩy đẩy đống quần áo, xem như không nghe thấy lời đề nghị của Trác Chính Dương
"...chúng ta cùng đi đi"
Đồng Nhan ngẩng đầu
"Anh yêu, em chỉ vừa mới xuống máy bay mà"
Trác Chính Dương khẽ cắn môi
"Em phải biết rằng ở đây tiệm đồ lót rất ít có size A, hơn nữa chủ yếu không có ai tư vấn"
Đồng Nhan đứng thẳng lên, cô chỉ hận không thể nhảy tới bóp cổ Trác Chính Dương, nhưng suy nghĩ tới bé cưng trong bụng mình, cô vẫn kiềm chế được bản thân, cắn răng nghiến lợi nói
"Em nói với anh bao nhiêu lần rồi, em không phải size A, không phải A...."
Trác Chính Dương cười chế nhạo
"Em lớn hơn size A một chút"
Rồi anh vẫy tay với cô
"Qua đây, để anh kiểm tra, mấy hôm nay nó có lớn lên hay không, nếu không chốc nữa mua phải size nhỏ thì không tốt đâu"
Đồng nhan: "~~~~(>_