Kỷ Dự Văn gõ cửa, trong phòng truyền ra giọng nói lạnh lùng
"Vào đi..."
Anh đẩy cửa bước vào, liếc nhìn người đàn ông ngồi cách đó không xa đang vùi đầu trong đống văn kiện, lo lắng nói
"Nghe nói Nhan Nhan và con trai Trác gia đã kết hôn rồi?"
Cơ thể người đàn ông kia cứng lại, sau đó tiếp tục làm việc, dường như câu hỏi kia không hề ảnh hưởng gì tới mình.
Kỷ Dự Văn đi tới bên cạnh ghế salon, ngồi xuống, tiếp tục nói
"Sao? Không có cảm giác gì ư, dù sao người phụ nữ kia cũng từng là người chung chăn gối với cậu một thời gian mà, bây giờ cô ấy lại chung chăn gối với người khác..."
"Ra ngoài!"
Tần Nhiên ngẩng đầu nhìn Kỷ Dự Văn, mặt mày tràn đầy vẻ giận dữ, hiện tại anh như một con thú nổi quạu, nhưng lại cố đè nén cơn thịnh nộ xuống.
Kỷ Dự Văn không cử động, khóe miệng nhếch lên
"Cậu nói xem, vì sao Nhan Nhan muốn kết hôn với Trác Chính Dương?"
Tần Nhiên im lặng, tay gạt đống văn kiện tran bàn sang một bên, vừa ngả người về phía sau, vừa day huyệt Thái dương
"Tôi để cậu điều tra sự việc, có manh mối gì chưa?"
Kỷ Dự Văn nghiêm túc nói
"Thật sự đúng như cậu đoán, Trác Chính Dương cũng đang điều tra chuyện của Tống Hà Kiến năm đó, nhưng hắn ta cố tình giúp Đồng gia sửa lại án cũng không phải chuyện ngày một ngày hai"
"Ừ.."
Tần Nhiên nhẹ đáp lời, giọng mệt mỏi.
Kỷ Dự Văn hơi trầm ngâm
"Cô ấy nên biết chuyện năm đó..."
Tần Nhiên cười nhạt
"Biết thì sao, cô ấy không phải đã gả cho Trác Chính Dương rồi còn gì?"
Anh hơi quay mặt đi, móc từ trong túi ra một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này chính là chiếc nhẫn cưới năm ấy cô vứt bỏ.
Anh cẩm thận ngắm chiếc nhẫn, vẻ mặt thờ ơ, chiếc nhẫn kim cương mạ vàng dưới bóng đèn lóe lên ánh sáng rực rỡ, ánh sáng ấy làm mắt anh đau nhói.
Chợt anh ngẩng đầu nhìn Kỷ Dự Văn
"Tôi có được xem như là tự làm tự chịu, đáng bị trừng phạt hay không?"
-
Khi cô thay quần áo đi ra, mắt Trác Chính Dương sáng lên, khẽ giật mình, sau đó ánh mắt rời qua bàn tay của cô
"Anh đưa cho em kem chống nẻ, rốt cuộc em có dùng hay không đấy?"
Đồng Nhan cười khan
"HÌnh như em quên mất..."
Trác Chính Dương thở dài, nói
"Cách Lạp bận bịu hí hoáy Transformers rồi, không đi cùng chúng ta ra ngoài đâu, chúng ta đi thôi"
Đồng Nhan gật đầu, hơi chần chừ, sau đó nắm tay anh, người Trác Chính Dương dường như cứng lại, rồi duỗi bàn tay, mười ngón tay anh đan chặt tay cô, anh làm không được tự nhiên, lưu loát mà hơi cứng nhắc, nhưng lại khiến trong lòng cô khẽ rung động.
Buổi tối ở thành phố A so với ban ngày càng náo nhiệt ồn ào hơn, xe BMW rất được ưa chuộng, ánh đèn đường sáng chói, ánh sáng từ biển quảng cáo bắn ra bốn phía, TV to đùng ở quảng trường phát những hình ảnh sống động....Bất kỳ thứ gì đều có thể giúp người ta nhận ra đây là một thành phố lớn phồn vinh.
Bây giờ Trác Chính Dương đi đường không cần sự trợ giúp của gậy nữa, nhưng tốc độ đi hơi chậm. Sau khi xuống xe, anh vẫn nắm tay cô, hai người chậm rãi đi trên phố náo nhiệt, không giống như đang dạo phố mua đồ mà giống như đôi tình nhân tản bộ sau khi ăn xong. Cô và anh đi tới một siêu thị, anh đi lấy một chiếc xe để đồ, đẩy tới trước mặt cô
"Đi thôi, cần phải mua rất nhiều thứ"
Trong lòng Đồng Nhan liệt kê danh sách những đồ phải mua, hơi tính toán, phát hiện đồ phải mua thật không ít, nhà anh không phải là thiếu nhiều đồ thế chứ. Cô chỉ vào hai cái đĩa hoa văn khác nhau trên kệ, nói với Trác Chính Dương
"Anh thích cái nào?"
Trác Chính Dương giữ cằm, suy nghĩ một chút
"Họa tiết hoa mai, tươi mát, nhã nhặn"
Đồng Nhan gật đầu
"Em cũng thích cái đấy"
Khóe miệng Trác Chính Dương khẽ cười, sau đó chỉ vào một cái bát có hoa văn tương tự trên kệ
"Lấy một bộ chim uyên ương nghịch nước kia đi"
Đồng Nhan nhìn theo tay anh. nét mặt tối sầm, dừng một chút rồi nói
"Đó không phải là uyên ương nghịch nước, mà là long phượng báo điềm lành"
"Long phượng thì long phượng, dù sao cũng là một đôi...."
"..."
Hôm nay, đồ gia dụng làm bếp đang có một chương trình khuyến mãi, nếu tổng số tiền chi tiêu vượt quá 2000 tệ, người mua hàng sẽ được tặng một máy làm sữa đậu nành, vượt 5000 tệ được tặng một cái lò nướng. Kết quả tối hôm ấy, bọn họ ôm về một lò nướng và hai máy làm sữa đậu nành.
(1NDT ~ 3490 VND ; 2000 NDT ~ 6980000; 5000 NDT ~ 17450000)
Trác Chính Dương đứng ở quầy điền địa chỉ giao hàng, viết xong đưa tờ hóa đơn đưa cho nhân viên bán hàng, còn cười với chị bán hàng một tiếng. Chị bán hàng là một phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, mà Trác Chính Dương cứ khăng khăng trông chị này vẫn còn trẻ, còn mê hoặc người lắm, vì thế trước khi họ đi, chị bán hàng đặc biệt tặng cho họ một đôi tạp dề tình nhân.
-
Thắng lợi lớn trở về, cô đã mệt lắm rồi, vào nhà xem Cách Lạp, nó đã ngủ nhưng vẫn còn ôm Transformers vào lòng. Đồng Nhan cẩn thận lấy đồ chơi trong lòng nó ra, đặt trên đầu giường, rồi đi ra.
Lúc cô đi ra, Trác Chính Dương đã vào phòng tắm, nhìn căn phòng xa lạ rộng rãi, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi bối rối. Cô đi tới bên ghế salon cạnh cửa sổ sát đất ngồi xuống, tùy tiện cầm một cuốn sách lên xem. Cô rất bất ngờ, cuốn sách trong tay cô là một quyển sách giáo khoa ngữ văn tiểu học, trên sách giáo khoa có nét chữ quen thuộc, cô lật trang đầu tiên, trên đó nắn nót viết hai chữ "Đồng Nhan"
Cô chợt nhớ, hồi cô học tiểu học có một lần làm mất sách giáo khoa ngữ văn, lo lắng vô cùng, về sau cha dỗ cô, đưa cho cô một quyển sách y hệt, cô mới nín khóc và mỉm cười.
Khóe miệng Đồng Nhan nhếch lên, hóa ra quyển sách này bị anh giấu đi. Hồi đó, cô và Trác Chính Dương là bạn thân, cũng là một đối tác tốt nhất.
"Nghĩ gì mà xuất thần thế"
Trác Chính Dương từ phòng tắm đi ra, hỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười trêu chọc
"Nghĩ tới một kẻ trộm sách"
Trác Chính Dương cũng khẽ cười, vừa lau tóc ẩm ướt, vừa đi về phía cô
"Ai bảo em thả con rùa đen nhỏ của anh nuôi đi"
Đồng Nhan suy nghĩ, nhìn bộ dạng Trác Chính Dương hùng hồn, khinh thường nói
"Đó là bởi vì trên mai con rùa viết tên của em..."
"Ha ha..."
Trác Chính Dương ngồi bên mép giường, cười cô
"Nhan Nhan, em còn nhớ không, ngày trước em có một biệt danh, gọi là con rùa đen nhỏ nhỉ...
Đồng Nhan liếc nhìn Trác Chính Dương, đôi mắt anh đang cười, bên trong đôi mắt ấy tràn đầy tình cảm, nhờ đèn đường hắt vào, ánh mắt anh càng thêm sáng. Vừa tắm xong khiến cho giọng nói của anh thêm mê hoặc lòng người. Anh chỉ vô tình đùa một câu, lại khiến cả khuôn mặt cô ửng đỏ.
Trong lòng cô thầm mắng một câu "Yêu nghiệt", rồi đứng lên đi tắm.
Cô tắm xong đi ra, Trác Chính dương đang đeo kính xem báo, thấy cô, mặt đỏ lên, sau đó anh để tờ báo sang một bên
"Anh đã làm ấm chăn rồi ..."
Những lời này khiến trong lòng cô ấm áp.
Trác Chính Dương lúc đeo kính, trông cực kỳ đẹp trai nhã nhặn, khi tháo kính xuống làm lộ ra đôi mắt phượng hơi nhếch lên, trong mắt tỏa ra sự lười biếng, lưu manh.
Cô chậm rãi đi tới bên giường, sau đó chui vào trong chăn, bên trong quả nhiên rất ấm, điều hòa trong phòng mở vừa đủ, tắm xong đi ra cũng không thấy lạnh, nhưng nhiệt độ trong chăn vẫn khiến cô kinh ngạc. Nhiệt độ trong chăn khiến mặt cô đỏ lên. Căn phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ màu vàng ở đầu giường, ánh sáng rất nhẹ nhàng, chiếu vào mặt cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại khiến người ta an tâm. Cô bình tĩnh nhìn anh
"Chúng ta..."
"Ngủ đi..."
Cô ho khan đến nỗi mặt đỏ bừng.
Ánh mắt anh dịu dàng, sau đó thò tay tắt đèn. Ngọn đèn vừa tắt, hai người chìm trong sự trầm mặc, chân của cô không cẩn thận đụng vào chân anh, cả người cô lập tức cứng ngắc, cô khẩn trương đến mức tay nắm chặt một góc chăn.
"Ha ha..."
Trác Chính Dương khẽ mỉm cười, sau đó tay lôi kéo, ôm cô vào trong ngực mình
"Ngủ đi, nếu cơ thể cứ cứng nhắc thế này, mai mạch máu sẽ không lưu thông được đâu"
"Vâng..."
Đồng Nhan khẽ đáp.
Trác Chính Dương im lặng, sau đó chậm rãi nói
"Tuy anh quả thực rất nóng ruột, nhưng anh sẽ đợi tới khi nào em sẵn sàng, nhưng với một điều kiện ......."
Anh dừng lại một chút
"Đừng làm loạn..."
Đồng Nhan vòng tay trước ngực anh, trong lòng mùi vị gì cũng đều có, cô tự hỏi mình một vấn đề nghiêm túc: Cô có biểu hiện ra bộ dáng "Không muốn" chỗ nào nhỉ?
-
Hôm sau, Trác Chính Dương đưa Cách Lạp đi học, rồi đưa cô đi làm, cô ngơ ngác đi tới phòng làm việc, đã trễ nửa giờ, dù sao cũng đã nộp đơn từ chức, đến muộn một chút cũng chẳng trừ bao nhiêu tiền thưởng, bây giờ chuyện ấy không còn ý nghĩa gì với cô nữa rồi.
Tuy hôm nay cô đến muộn nhưng có đôi khi những chuyện tốt luôn có thể vô lý phủ xuống đầu người ta, giống như muốn phá hỏng vận may của cô, thất thường đùa giỡn cô vậy.
Chị quản lý gọi cô vào phòng làm việc nói
"Nghe nói cô Đồng mấy hôm trước bị ốm, công ty chúng ta luôn để tâm chăm sóc cho cấp dưới, tuy công ty đồng ý cho cô nghỉ việc, nhưng sau khi chúng tôi suy tính, có lẽ chúng tôi vẫn nên cho cô nghỉ 5 ngày, cô Đồng sử dụng kỳ nghỉ thật tốt nhé"
Lúc Đồng Nhan đi ra khỏi công ty thì gọi điện cho Trác Chính Dương. Anh dường như đang họp, bởi vì người nhấc máy đầu tiên là giọng cô thư ký, cô ta nói sẽ chuyển lời lại cho anh. Cô định cúp điện thoại thoại, thì anh đã nghe máy, cô nói
"Giọng cô thư ký của anh thật dễ nghe...."
Bên đầu kia, tâm tình Trác Chính Dương rất khoái trá
"Không chỉ giọng dễ nghe, vóc người cũng rất đẹp...."
"Vậy sao"
Đồng Nhan đáp
"Trác thiếu thật có phúc..."
"Vợ không ở bên canh, diễm phúc ở đâu ra, những người phụ nữ khác ở trong mắt anh đều là gió thoảng mây trôi, đều chỉ là mây trôi mà thôi..."
Trác Chính Dương cười hì hì.
Đồng Nhan xì một tiếng, vui vẻ.
-
Mấy hôm nay, Đồng Nhan nghỉ ốm ở nhà, trừ giúp Cách Lạp liên hệ trường học mới thì ở nhà vẽ một vài bản thiết kế.
Đôi khi linh cảm giống như một con thú nhỏ thích nhõng nhẽo, lúc vội vàng, nó chẳng thèm xuất hiện, nhưng lúc mình rảnh rỗi, nó lại nhảy ra. Thảo nào có rất ít người làm nghệ thuật có nghề nghiệp ổn định. Trác Chính Dương đối với bản vẽ kiến trúc của cô cũng khá hài lòng, còn ra sức khen cô một phen.
Đồng Nhan ngồi trong thư phòng của Trác Chính Dương dựng mô hình kiến trúc, điện thoại chợt vang lên, là Thiệu Vũ Hành gọi tới. Bên đầu dây kia, Thiệu Vũ Hành có chút nóng nảy
"Nhan Nhan, Mai Mai bị bệnh, cô tới thăm cô ấy một chút đi..."
Đồng Nhan cúp điện thoại, kinh hoàng vô cùng, hóa ra, Mai Mai lại có thể bị bệnh. Trong ấn tượng của cô, Trình Mai Mai luôn là một cô gái khỏe mạnh giống như một con trâu đực vậy, dù cho đêm nào cũng chơi "Plant and zombie" cả đêm đến tận hừng sáng thì hôm sau vẫn có thể khỏe như voi dậy ăn vụng đồ ăn, ngày nào cũng như vậy, mặc kệ mưa to gió lớn, lạnh giá hay nóng bức của mùa hè. Khỏe như Trình Mai Mai, lại cũng bị bệnh, quả nhiên con người không phải là sắt thép, là con người, đều có khả năng ngã bệnh.
Đồng Nhan chạy tới bệnh viện , Trình Mai Mai quả thực bị bệnh, đôi mắt cô ấy vô hồn, hai tay vô lực buông thõng xuống, trên mu bàn tay có kim châm truyền nước. Thấy cô vào, ánh mắt Trình Mai Mai bi thương nhìn cô
"Nhan Nhan....500 vạn mất rồi...."
Cô cân nhắc suy nghĩ không biết "500 vạn" trong lời nói của Trình Mai Mai là ý gì. Tự hỏi "500 vạn nào? Bán hai chúng ta cũng không được 500 vạn"
Lời của cô giống như đụng vào nỗi đau thầm kín của Trình Mai Mai, cô nàng nước mắt lã chã nhìn cô, sau đó móc trong túi một tờ giấy đưa cho cố
"Vé xổ số trúng thưởng kỳ này"
Đồng Nhan theo bản năng thay Trình Mai Mai kích động nói
"Cậu trúng ư"
Chẳng lẽ Trình Mai Mai phải truyền nước vì xúc động quá mức?
Trình Mai Mai trầm ngâm, sau đột nhiên bật người dậy, nắm hai vai cô, kích động nói
"Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi...."
Đồng Nhan ôm lấy cơ thể Trình Mai Mai
"Rốt cuộc có chuyện gì hả?"
Trình Mai Mai kể lại sự việc, cô rốt cuộc hiểu "500" vạn này là thế nào.
Trình Mai Mai trong ba ngày, sắp xếp ra một tổ hợp số mà cô nàng tự nhận là có thể trúng giải nhất xổ số, định chọn một ngày tốt đi tới hàng vé số dưới lầu mua. Nhưng hôm ấy cô vừa khéo bị Thiệu Vũ Hành ngăn lại, sau đó kéo cô lên xe, mang cô sân trường đại học A hồi tưởng lại quang cảnh những ngày lãng mãn đã qua. Không ngờ, ngoảnh đi ngoảnh lại, bỏ lỡ thời gian mua vé số muộn nhất vào 8 giờ tối Chủ nhật. Vé số trúng giải độc đắc xuất hiện, chính là dãy số mà Trình Mai Mai từng tính toán.
Đồng Nhan nghe Trình Mai Mai kể lại, ngẩng đầu nhìn bình truyền nước trên đầu cô nàng, trong lòng thầm nghĩ: Trình Mai Mai lần này có lẽ thực sự bị đả kích!!!