Nữ Hoàng Bi Kịch

Chương 32




Trác Chính Dương chống gậy tựa vào cửa sổ, khóe miệng tủm tỉm nhìn Đồng Nhan đang thu xếp ga giường ở bên trong, nói

"Nhan Nhan, anh không thích ga giường màu đỏ,anh thích màu sắc nhạt hơn"

Đồng Nhan hận không thể ném thẳng cái gối trong tay vào anh, cô tức giận vuốt nhăn ga giường, xoay người nói với anh

"Vậy giờ anh ngủ hay không ngủ, thực là nhiều chuyện, bây giờ em gọi viện trưởng tới đón anh về nhé, ga giường ở bệnh viện đều là màu nhạt"

Nét mặt Trác Chính Dương lười biếng, khóe miệng nhếch lên

"Vậy màu đỏ cũng được, anh vẫn tạm chấp nhận được, ở nhà của em thì phải nhường em thôi...."

Đồng Nhan cúi đầu cười. Thu xếp giường xong, đứng thẳng người dậy

"Được rồi, em ...ra ngoài đây, anh nghỉ ngơi đi"

"Nhan Nhan..."

Trác Chính Dương chợt kéo tay cô lại.

Đồng Nhan vội rụt tay, nhưng anh nắm rất mạnh nên cô không tránh được, ngẩng đầu nhìn anh

"Kéo cái gì mà kéo, cũng không phải trẻ con"

Trác Chính Dương mỉm cười

"Nhan Nhan, chuyện lần trước anh nói, em suy nghĩ đi nhé"

"Ừ"

"Kết hôn với anh đi"

Trác Chính Dương nhắc nhở cô, giọng thản nhiên

"Dù cho em có yêu anh hay không, chúng ta vẫn cứ kết hôn"

Ánh mắt anh rất sáng, rạng rỡ như ánh nắng mặt trời làm cô không dám nhìn trực tiếp.

Trác Chính Dương thấy cô lặng lẽ, anh cũng mặc kệ, sau đó nói

"Đừng nói chuyện gia thế với anh, đó không phải là em, một Đồng Nhan không biết sợ hãi, anh chỉ cần một câu nói của em, em bằng lòng hay không bằng lòng cho phép anh ở bên cạnh em, cùng em chăm sóc Cách Lạp"

Anh nói rất chậm, từng lời từng lời đều rất rõ ràng.

Đồng Nhan nhìn anh

"Cho dù mục đích em kết hôn với anh không hề trong sáng, anh còn muốn không?"

Trác Chính Dương nhếch miệng

"Anh nói rồi, mặc kệ em có yêu anh hay không, chỉ cần em vẫn muốn ở bên anh, hãy để cho anh yêu em, thế là đủ"

Nói xong, anh liếc nhìn Đồng Nhan đang cúi đầu, dừng một chút

"Lẽ nào em không suy nghĩ cho Cách Lạp sao? Bà già Tần gia kia sẽ không bỏ qua đâu, nếu em trở thành con dâu Trác gia, bà ta dù it hay nhiều cũng sẽ kiêng kỵ"

"Em sẽ trở thành gánh nặng của anh..."

"Anh không quan tâm"

Trác Chính Dương nói

"Em không ở bên cạnh anh, cả thể xác và tinh thần anh đều có cảm giác mệt mỏi, có lẽ muốn được gánh vác trách nhiệm lớn hơn đây"

Nói đến đây, trong mắt anh thoáng qua tia gian mãnh

"Hôm ấy, sau khi em từ chối, anh xảy ra tai nạn, nếu lần này em cự tuyệt anh nữa, không biết anh lại xảy ra chuyện gì..."

Đồng Nhan cau mày nhìn anh.

Trác Chính Dương tiếp tục nói

"Đồng Nhan, em biết mà, chỉ có lời cự tuyệt của em mới là thứ anh không gánh vác nổi..."

Cô hít thở sâu, khóe mắt ươn ướt.

Trác Chính Dương dùng hết những lời mật ngọt và uy hiếp, nói cô không rung động là giả, nhiều năm như vậy, cô đã rèn luyện được sự cứng dầu, vậy mà bây giờ lòng cô mềm nhũn, trái tim vừa chua xót vừa ngọt ngào, cô không thể nói rõ được tình cảm của mình với Trác Chính Dương bây giờ thế nào, nhưng cô hiểu rõ bản thân mình muốn điều gì nhất.

"Để em suy nghĩ một chút..."

Cô nói

"Ừ.."

Trác Chính Dương gật đầu, sau đó cúi người hôn lên khóe mắt cô, cảm giác mềm mại ẩm ướt như chuồn chuồn lướt nước.

"Ngủ ngon"

Anh nói

"Ngủ ngon..."

Đồng Nhan bước ra ngoài tầm nhìn của Trác Chính Dường, về phòng mình.

Đêm nay anh đánh cuộc rất lớn. Nhan Nhan, đừng để cho anh thất vọng, nhất định đừng để cho anh thất vọng.

...

Đêm nay là một đêm khó ngủ, Đồng Nhan nằm trên giường lật qua lật lại, trở mình liên tục...Tiếng mưa rơi bên ngoài rào rào, tiếng sấm vang dội ở chân trời, những tia chớp thỉnh thoảng xẹt qua màn đêm làm căn phòng lúc sáng lúc tối.

Đồng Nhan cựa mình ngồi dậy, Cách Lạp không thích tiếng sấm, trẻ con mà không thích có lẽ trong tiềm thức chúng sợ hãi điều ấy, con trai cô rất sĩ diện, cho dù sợ thứ gì đó thì chỉ nói mình không thích, nó còn nhỏ mà đã học được cách không lộ ra vẻ yếu đuối.

Cô muốn đi qua xem Cách Lạp có bị tiếng sấm làm tỉnh giấc hay không. Chợt "choang" , bên ngoài vang lên tiếng vỡ cốc. Cô vội chạy ra khỏi phòng thì thấy Trác Chính Dương đang chống gậy đứng lặng người bên cạnh máy uống nước.

"Bỗng thấy khát, định đi uống nước, không ngờ tay trơn quá...."

Trác Chính Dương giải thích với cô, không biết có phải do đêm khuya, trời lại mưa khiến giọng Trác Chính Dương trầm thấp, khàn khàn hay không.

Cô đi tới cạnh anh, sờ tay lên trán anh

"Có phải sốt không?"

Cô vội vàng chạy ra cho nên chỉ mặc một bộ đồ ngủ kẻ caro vải bông, mái tóc mềm mại thả sau lưng, khi cô tiến sát anh, anh ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, cô không có thói quen dùng nước hoa, có lẽ đó là mùi dầu gội đầu và sửa tắm hòa quyện vào nhau, hoặc còn cả mùi cơ thể cô nữa...

Tay của cô vẫn đặt trên trán anh thử nhiệt độ, vì dựa vào rất gần nên hơi thở của cô vương vấn trên cổ anh, khiến cho anh thất thần, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn nổi.

"Hẳn không phải là sốt, có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Đồng Nhan ngẩng đầu hỏi anh

"Có.."

"Ở đâu..."

Cô vừa hỏi, mồm đã bị người khác chặn lại, tuy người nào đó bây giờ đi đứng bất tiện nhưng có điều cơ thể vẫn linh hoạt khiến cho cô líu lưỡi không nói nên lời, anh khẽ lật người, giam chặt cô trên tường.

Cô hơi nghiêng người, một bên là máy uống nước, một bên là cửa kính, cơ thể cô hơi lung lay, khẽ trượt qua cửa kính phát ra một tiếng rít nhẹ....

Tay anh áp chặt cô như sợ không cẩn thận là cô có thể thoát khỏi lồng ngực của mình, nhưng anh vẫn hôn cô vô cùng cẩn thận, vô cùng dịu dàng.

Từ nông tới sâu, từ trên xuống dưới, chậm rãi thưởng thức, mãi cho đến khi nụ hôn của anh trượt xuống cổ cô, anh đổi từ hôn thành mút máp.

Cô thở hổn hện đẩy Trác Chính Dương ra

"Đừng như vậy..."

Cô vừa thở vừa nói nên khi nghe những lời này người ta không khỏi hoài nghi tinh chân thực trong đó.

Trong đêm tối, con ngươi Trác Chính Dương rạng rỡ, bên ngoài có tia chớp lóe lên khiến cô thấy rõ khóe miệng người đàn ông này đang mỉm cười.

"Không muốn sao?"

Anh hỏi.

Mặt Đồng Nhan đỏ lên, vẫn im lặng.

"Ha ha.."

Trác Chính Dương cười, tâm tình không tệ lắm, anh giúp cô cài nút áo ngủ vừa bị anh cởi ra, sau đó tinh tế xoa xoa trán cô

"Ngủ đi..."

"Em đi xem Cách Lạp đã..."

Trác Chính Dương lại cười khẽ

"Còn bảo không muốn làm vợ của Trác Chính Dương anh sao, bây giờ đã học được cách báo cáo mọi chuyện với anh rồi"

Đồng Nhan lại đỏ mặt.

Trác Chính Dương ngừng lại, nói

"Không cần lo lắng cho Cách Lạp, anh vừa qua xem nó rồi, nó ngủ rất ngoan"

"Cảm ơn anh..."

Trác Chính Dương im lặng, sau đó nói

"Nếu em muốn cảm ơn anh, anh có thể phục vụ em những việc khác..."

Đồng Nhan

"..."

-

Hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện, cộng thêm nửa đêm giằng co nên sáng hôm sau Đồng Nhan dậy muộn, trong đầu vẫn cảm thấy mơ hồ. Lúc cô thức dậy, trác Chính Dương đã gọi khách sạn lớn mang thức ăn tới, Cách Lạp và anh đang ngồi trên bàn ăn.

Trác Chính Dương ngẩng đầu nhìn Cách Lạp, lo lắng

"Không biết mẹ con sao có thể dậy muộn hơn con trai mình, may mà trong nhà còn có ba"

Đồng Nhan đứng bên thầm mắng Trác Chính Dương, đến lúc Trác Chính Dương chú ý tới cô mới gọi cô qua ăn sáng

"Đến đây, không thể vì em dậy muộn mà không cho em ăn sáng được"

Đồng Nhan tiếp tục mắng thầm anh, nhìn thời gian, đã quá giờ làm việc.

"Anh đã xin nghỉ nửa buổi giúp em rồi"

"Vâng"

Đồng Nhan ngồi xuống ăn sáng, đồ ăn của khách sạn năm sao quả nhiên so với bữa sáng ở khu nhà cô ngon hơn, chỉ là một cái lồng bánh bao hấp cũng tinh xảo mê người.

Trình Mai Mai vửa mở cửa bước vào đã thấy cảnh tượng một nhà ba người ăn sáng

"Trác Chính Dương, hôm nay đến sớm thế..."

Chợt cô phát hiện mình có thể đã nói sai, trong đầu cô bật ra một câu hỏi: Tối hôm qua anh ta ngủ ở đây sao?

Không đợi Trình Mai Mai mở miệng, Trác Chính Dương đã giành nói trước

"Thiệu Vũ Hành sao không về cùng cô"

"Đừng nhắc tới anh ta trước mặt tôi"

Trình Mai Mai bĩu môi, đi về phòng mình.

Trác Chính Dương ăn cơm trưa xong mới rời đi, trước khi đi, anh nói với cô

"Tất cả mọi chuyện hãy giao cho anh, em chỉ cần mang theo sổ hộ khẩu là được"

Đồng Nhan cười

"Nếu có gì khó khăn, nhất định phải nói cho em biết"

Ánh mắt Trác Chính Dương dịu dàng, sau đó gật đầu.

-

Trình Mai Mai hỏi cô

"Cậu quyết định rồi?"

"Mai Mai, có phải mình rất ích kỷ hay không?"

Trình Mai Mai lắc đầu

"Là Trác Chính Dương ngốc, nhưng có một tên ngốc yêu cậu như vậy, cậu phải nắm chặt, cơ hội mất rồi sẽ không trở lại, chuyện tình cảm, một người yêu, một người muốn được yêu, không có gì ích kỷ cả, chỉ có muốn hay không muốn, thích hợp hay không thích hợp mà thôi. Nếu mình là cậu, mình cũng sẽ chấp nhận Trác Chính Dương, không phải chỉ bởi vì Cách Lạp cần có cha, cậu không cảm thấy những năm qua Trác Chính Dương thế nào ư, anh ta một mực chờ đợi cậu"

Đồng Nhan cười không nói gì, nhìn đồng hồ, xách túi đi làm.

Ngồi trên xe bus đi làm, TV trên xe đang phát những tin tức dịch bệnh mới nhất, Đồng Nhan nhìn những hành khách trên xe, một số người mang khẩu trang, cô nhớ tới Rễ bản lam ở nhà dùng sắp hết, tan tầm cô tự nhủ phải đi mua thêm.

*Rễ bản lam: một vị thuốc bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh

Đêm qua không được ngủ đủ giấc, cô chợp mắt một chút trên xe, lúc tỉnh lại vừa vặn đến trạm, cô thấy đầu hơi choáng, đau nhức hơn cả lúc sáng mới thức dậy.

Xuống xe, cô day day huyệt Thái dương, hít thở sâu, kết quả hít phải khói xe ô tô.

Cô đi tới cổng công ty, có một chiếc xe đỗ trước cổng nhìn rất quen mắt, trong lòng cô cười thầm một tiếng, cô định thần đi lên lầu.

Vì cô đã xin nghỉ cho nên sau buổi trưa mới đi làm cũng không bị trắng mắng, lúc quản lý đi ngang qua, cô còn chào hỏi cô ấy. Quản lý oán trách nhìn cô

"Cô Đồng, cô rốt cục đã tới, phó tổng Lý chờ cô trong phòng làm việc đấy"

"Vâng, tôi biết rồi"

Đồng Nhan đi tới bàn làm việc, đặt túi xách xuống.

Cô nàng thực tập Vương Ngữ ngồi đối diện nhìn cô

"Chị Nhan, sắc mặt chị nhìn không tốt lắm, gần đây lại có dịch bệnh, chị cẩn thận bị cảm nhé"

Đồng Nhan cười

"Cảm ơn"

Sau đó đi vào phòng làm việc của Lý Ngôn.

Đúng như cô đoán, Tần Nhiên quả nhiên ở bên trong. Tổng giám đốc Tần thị hai ngày lại chạy tới công ty nhỏ bé của bọn họ, thật đúng là nhàm chán.

Nét mặt Tần Nhiên rất lạnh nhạt, ngồi trên ghế salon xem văn kiện, thấy cô đi vào, ngẩng đầu nhìn sau đó lại cúi xuống.

Lý Ngôn thấy cô rất vui vẻ

"Đồng Nhan, tôi và Tần tổng đang bàn bạc, lần hợp tác dự án này sẽ do ai phụ trách, sau đó tôi quyết định nên giao cho cô, cô tốt nghiệp đại học A, trước kia công ty chúng ta không biết trọng dụng nhân tài, thật oan ức cho cô, lần này cô phải biểu hiện năng lực thật tốt nhé"

Không biết do dáng vẻ tươi cười tích tụ lại của Lý Ngôn khiến cô buồn nôn hay vì bây giờ cô đang sốt nhẹ, cô khó chịu ghê gớm.

Đồng Nhan dừng lại , nói

"Có lẽ tôi không chịu trách nhiệm dự án lần này được"

Nói xong, cô lấy ra tờ đơn xin thôi việc đưa cho Lý Ngôn

"Đơn xin thôi việc tôi đã viết xong, hy vọng ngài có thể phê duyệt"

Lý Ngôn có phần luống cuống

"Có phải chê tiền lương ít không, việc này có thể trao đổi lại, công tý quyết định tăng lương cho cô mà"

"Là lý do cá nhân thôi"

Đồng Nhan tươi cười.

"Cô Đồng có biết từ lúc nộp đơn xin thôi việc đến khi chính thức nghỉ việc yêu cầu ít nhất một tháng không?"

"Biết, trong một tháng này, tôi sẽ làm nốt công việc một cách tốt nhất"

Lý Ngôn liếc nhìn Tần Nhiên đang im lặng bên cạnh, quyết định

"Trong một tháng, cô vẫn nên phụ trách hạng mục này đi"

Đồng Nhan

"Có lẽ là không thể, một tháng này tôi rất bận rộn"

Lý Ngôn do dự, hỏi

"Cô Đồng, vội gì chứ, có chuyện gì quan trọng hơn công việc sao?"

Đồng Nhan suy nghĩ rồi nói

"Tôi sắp kết hôn"

"Bịch"

Văn kiện trong tay Tần Nhiên rơi xuống đất.