Lúc Đồng Nhan tỉnh lại, điều đầu tiên cô nghĩ tới đó là rốt cục cô đã chết hay chưa, sau đó Trình Mai Mai đã tát cô hai cái, đau tới nỗi khiến cô biết rằng, cô chưa chết.
Thực tế chứng mình rằng, cô và Cách Lạp đều rất ngoan cường, hay nói đúng hơn cô vẫn sợ chết, nếu lưỡi dao kia cắt sau thêm chút nữa, vậy thì cô và Cách Lạp sẽ được làm mẹ con ở thế giới bên kia rồi.
Trình Mai Mai ngồi cạnh giường bệnh của cô, vừa tức giận vừa mắng cô rất nhiều lời khó nghe, dường như cô ấy còn đem cả tổ tông của cô ra hỏi thăm một lần. Cô ấy nói cô không có tiền đồ. Đồng Nhan cảm thấy, nhờ có những lời mắng mỏ của Trình Mai Mai mà cô đã được tái sinh, dù chưa đủ để cô hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng cũng đủ để giúp cô yêu lấy sinh mạng của mình hơn, bình tĩnh hơn, cô sẽ không học người ta làm cái việc tự sát có lỗi với Đảng và Nhà nước nữa.
Hôm ấy, Trình Mai Mai mắng cô rất nhiều, trừ một vài lời vô ích ra thì câu nói khiến cô nhớ nhất chính là:
"Cậu mở to mắt mà nhìn Tần Nhiên xem anh ta sống tốt thế nào, dù biết ba cậu xảy ra chuyện như thế, nhưng anh ta vẫn còn tâm trạng để gửi đơn ly hôn cho cậu, còn cậu thì ở đây nghĩ quẩn sao? Cậu càng nghĩ quẩn, anh ta càng đắc ý, giờ anh ta tiền đồ rộng mở, còn cậu thì suy sụp tới nỗi tự sát, chẳng lẽ trong lòng cậu không thấy gút mắc ư, cậu không thấy khó chịu ư?"
Tới tận nhiều năm về sau, mỗi khi Đồng Nhan nhớ lại câu này của Trình Mai Mai, cô vẫn có thể tưởng tượng bộ dạng của cô nàng khi đó, một tay chống thắt lưng, một tay chỉ thẳng vào mũi cô. Miệng cô ấy hé ra rồi khép lại, nhưng trong đáy mắt của cô ấy thấp thoáng giọt nước, nước bọt từ miệng cô ấy không ngừng bắn ra, không gì có thể ngăn cản nổi.
"Giờ đây tiền đồ của anh ta rộng mở, còn cậu thì suy sụp tới nỗi tự sát, chẳng lẽ cậu không cảm thấy rất khó chịu sao?"
Đương nhiên là cô có khó chịu, hơn nữa là cực kỳ khó chịu. Những lời nói vô ích ấy của cô nàng cũng đã giúp cô có thêm dũng khí để đối mặt. Dù cho cô vẫn còn chán nản, vẫn còn trốn tránh và đang đấu tranh với những mâu thuẫn trong lòng, nhưng không thể không thừa nhận rằng, nhờ có cô ấy mà cô và Cách Lạp đã vượt qua được thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời.
Mặc kệ có giống nội dung bộ phim Hương Cảng của TVB không: rằng N năm sau cô sẽ trở về báo thù, mối thù của cô sẽ được Cách Lạp, con trai của cô thay cô trả thù Tần Nhiên.
Câu nói ấy không đủ để thúc cô tiến về phía trước nhưng cũng đủ để cô đối mặt với thời điểm khó khăn trong cuộc đời, cô tự thôi miên bản thân, cố gắng chịu đựng vượt qua quãng thời gian đen tối.
-
Sau khi xuất viện, không ngờ cô lại nhận được điện thoại của người bác ở bên Mỹ, cô chẳng có tý ấn tượng nào về người bác này, cô chỉ nhớ mang máng rằng hồi nhỏ bác có về thăm cô, bà ấy cho cô một hộp socola ngoại. Hơn nửa hộp socola ấy đều được Trác Chính Dương ăn hết, hại anh suýt nữa sâu nửa hàm răng.
Từ nhỏ, khiếu thẩm mỹ của Trác Chính Dương đã rất tốt, khi cô vẫn là một cô bé chỉ biết thế nào là được mặt đẹp thì anh đã hiểu được cách phối quần áo. Vì nửa hộp socola suýt hại anh đi toi nửa hàm răng nên anh đã giận cô suốt một tuần.
Qua điện thoại, bác cô thể hiện nỗi thương tiếc đối với ba cô, sau đó bà ấy đề nghị cô sang Mỹ sống cùng bà. Thực ra, Đồng Nhan gần như quên mất cô còn có một người thân này, cô cữ nghĩ rằng sau khi ba qua đời thì cô sẽ cô độc. Nên cú điện thoại của bà ta đã nhắc nhở cô rằng, hóa ra cô vẫn có người thân.
Huyết thống đúng là có thứ sức mạnh liên hệ thần kỳ, dù Đồng Nhan chẳng có chút ấn tượng nào về bác nhưng cô vẫn quyết định sang Mỹ tìm bà ấy. Khi ấy cô nghĩ, hóa ra trên đời này cô vẫn còn người thân, giờ cô chỉ muốn sống thật tốt bên cạnh người thân của mình mà thôi.
Bác ấy là chị của ba, quan hệ này gần gữi tới nhường nào.
Nhưng sống được vài ngày với bác thì bà ấy đã hỏi cô một câu khiến cô tỉnh ngộ, hóa ra bà ấy không như những gì cô tưởng tượng
"Nhan Nhan, dù ba cháu phạm tội nhưng chắc vẫn để lại tài sản cho cháu đúng không? Trong tay cháu có bao nhiêu tiền?”
-
Taxi về tới nhà, đúng như cô đoán, Đồng Cách Lạp vẫn ngồi ở ghế salon chờ cô, khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng nhìn cô.
"Cách Lạp, sao chưa ngủ...
Đồng Nhan đi tới bên cạnh con, rồi cúi người chào hỏi nó. Cách Lạp vẫn lạnh lùng nhìn mẹ, nó ngửi thấy trên người cô có mùi rượu, hai hàng lông mày nhăn lại.
"Ha ha..."
Đồng Nhan cười khan, tỏ ý xin lỗi Cách Lạp
"Xin lỗi, mẹ về trễ"
Cách Lạp nhìn cô, rồi lại nhìn quần áo của cô, im lặng không nói gì, sau đó nó đứng lên đi về phòng, ‘rầm’ một tiếng, mạnh mẽ đóng cửa phòng lại.
Đồng Nhan ngồi trên ghế salong, nhìn cánh cửa đóng chặt, buồn bã nghĩ thầm
"Xong rồi, con trai giận rồi"
-
Sáng hôm sau, Đồng Nhan vào nhà vệ sinh đúng lúc Cách Lạp đang đánh răng
"Chào buổi sáng, Cách Lạp..."
Đồng Cách Lạp thấy cô vào, nó lạnh nhạt nhìn cô rồi quay mặt đi, tiếp tục đánh răng, không thèm để ý đến cô.
Trình Mai Mai thấy Đồng Nhan ỉu xìu đi ra, vắt chéo hai chân nói
"Đồng Nhan, không phải cậu làm sai, nhưng tối qua dù cậu muốn tìm ba dượng cho Cách Lạp thì cũng phải quan tâm tới nó chứ, con trai cậu hôm qua lo cho cậu lắm đấy, xị mặt nửa ngày trời, mình mà không ngăn thì nó đã chạy đi tìm cậu rồi, phụ nữ độc thân 27 28 tuổi như cậu, muốn tìm người thì cũng phải có bài có bản chứ? Cách Lạp cũng có quyền biết ba dượng tương lai của nó thế nào mà, nói mình nghe xem nào, có phải Trác công tử không?"
Đồng Nhan dựa trên tường, cười gượng với Trình Mai Mai
"Thật sự là tiệc của công ty mà, không phải mình ở cùng Trác Chính Dương đâu, sẽ không có lần thứ hai như thế nữa"
"Mẹ còn muốn có lần sau?"
Một giọng lạnh lùng vang lên sau lưng cô.
"Đương nhiên là không rồi~~~~"
Đồng Nhan vội vàng xoay người, nở một nụ cười tươi với Đồng Cách Lạp đang đứng sau lưng
"Mẹ cam đam với con, sẽ không có lần sau "
Cách Lạp tuy vẫn không nói chuyện với cô nhưng qua nét mặt, có thể thấy nó tương đối hài lòng với câu trả lời của cô.
"Đi ăn sáng rồi mẹ đưa con đi học, nhanh nào"
Đồng Nhan ngồi xổm xuống véo véo mặt Cách Lạp, sau đó nhanh nhẹn giúp con chuẩn bị cặp sách.
Cách Lạp nhíu mày, đi vào phòng bếp ngồi đối diện Trình Mai Mai bắt đầu ăn sáng. Ăn xong , Trình Mai Mai nói với Đồng Nhan
"Hay là mình đưa Cách Lạp đi học cho, cậu còn phải tới công ty đúng không?"
"Không sao, bây giờ còn sớm, trường của Cách Lạp cách công ty mình không xa mà"
Lúc ra cửa, Đồng Nhan quàng một chiếc khăn xanh nhạt quanh cổ Cách Lạp, quấn 3 vòng sau đó buộc lại. Tiếp theo, cô lấy một chiếc mũ len đỏ trên ghế salon định đội cho nó. Cách Lạp nhìn chiếc mũ đỏ, do dự nói
"Cái này... con không đội được không ..."
Cái mũ này là quà noel Trình Mai Mai đặt mua online cho nó, chỉ 5 hay 6 tệ, nhưng chất cũng rất dày dặn, hiếm khi thấy được Trình Mai Mai mua được thứ tốt trên Taobao. Nhưng Cách Lạp không thích chiếc mũ này, nó thấy màu sắc quá rực rỡ, chẳng hợp với vẻ bề ngoài lạnh lùng của nó chút nào.
Đồng Nhan vừa đem mũ chụp lên đầu nó, vừa dụ dỗ
"Nếu con không đội mũ, sẽ bị cảm mạo, nếu cảm mạo sẽ phải đi bác sĩ, nếu đi bác sĩ sẽ mất tiền tiêm"
Đồng Cách Lạp không sợ tiêm, nhưng lại sợ phải mất tiền. Vì thế, nghe Đồng Nhan nói xong, nó bĩu môi, đành để cho cô đem cái mũ xấu xí đội lên đầu.
"Đi thôi..."
Đồng Nhan cầm túi xách của cô và cặp sách của Cách Lạp, dắt Cách Lạp được bao bọc như một chiếc bánh tét đi học.
Thật ra, Cách Lạp cũng không cần ai đưa đi học, về nước được vài ngày nó đã thuộc lòng đường phố khu này, không thể lạc được.
Nhưng Đồng Nhan vẫn kiên trì muốn đưa đón Cách Lạp đi học, dù không có thời gian, cô cũng đành làm phiền Trình Mai Mai thay cô đưa đón.Một người mẹ đối với con mình luôn có thứ cảm giác không an tâm. Hoặc có lẽ hiện nay trong bản tin truyền hình thường phát chuyện bọn buôn người lừa gạt bán trẻ em quá nhiều nên cô lo sợ.
-
Cô đưa Cách Lạp đến cổng trương, Cách Lạp phất tay với cô nói
"Mẹ đi làm đi, muộn bây giờ..."
Đồng Nhan cười, lúc này bên cạnh có mấy đứa trẻ đi qua chào hỏi với Đồng Cách Lạp
"Chào buổi sáng, Cách Lạp..."
Đồng Cách Lạp liếc mắt nhìn mấy đứa không nói gì.
Đồng Nhan gõ xuống đầu nó
"Không được như vậy, con phải hòa thuận với bạn học"
Cách Lạp bĩu môi không vui, tạm biệt với cô rồi đi vào trường.
Đồng Nhan nhìn thấy Cách Lạp đi vào trường xong thì lấy điện thoại ra xem giờ, cô vội vàng chạy tới bến xe bus. Cô định buối tối phải nói chuyện với Cách Lạp, sáng sớm khi cô giúp nó sắp xếp cặp sách thì thấy 2 bức thư tình và một hộp socola.
-
Tần Nhiên ngồi trên xe, nhìn một màn vừa xong, gương mặt vô cảm nhưng vẫn thoáng buồn.
Chậm rãi đóng cửa sổ xe, anh theo thói quen day huyệt thái dương, sau đó ngả người về phía sau. Dường như ngày trước anh cũng từng tưởng tượng rằng nếu anh và cô có con thì hai người sẽ cùng đưa đón con đi học. Anh bên trái, cô bên phải, con ở giữa, anh và cô không có lợi dụng, không có oán hận, không có khoảng cách 5 năm, không có........
Gần đây anh luôn nghĩ về chuyện này, nếu như năm ấy anh không nhẫn tâm như thế, vậy thì không phải bây giờ anh và cô sẽ được cùng nhau dắt tay đứa trẻ kia nhỉ?
Anh đang hối hận sao???