Nhà hoang phía Đông Bắc Tê Bê…………….
“Phịch” – Tiếng người bị ném xuống đất
- Hoàng phi phải chịu khổ rồi? – Một tên mập mạp ngồi trên chiếc ghế gỗ
nhếch mép cười, có vẻ như là tên cầm đầu. Xung quanh hắn là một toán
người, nhìn là biết không có chút gì thiện cảm đối với nàng.
- Ngươi….ngươi là ai? – Sau khi định thần, Carol nhíu mày nhìn tên cầm đầu
- Việc đó nàng không cần biết. Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng đâu, ít
nhất là cho đến khi tên Pharaong đó đến – Hắn nói, giọng phảng phất mùi
thù hận khi nhắc đến Pharaong Menfuisư.
- Ngươi…….ngươi định làm gì Menfuisư? Chàng đã làm gì ngươi sao?
- Trả thù – Hắn gằn giọng – Năm ngoái, để hoàn thành bức tượng kỉ niệm ngày hắn lên ngôi, cả gia đình ta đã phải chết
---------------Flash Back----------------
Nơi làm việc của những nô lệ………………..
- Ba à, ba nghỉ chút đi, để con làm cho – Nehama (tên của tên cầm đầu)
nhìn vào người cha già đang cố gắng mang những viên đá lớn đi đến một
quãng xa giữa trời nắng như vậy.
- Con cũng phải làm đâu kém gì ta, con làm đi, kẻo lại bị đánh – Ông
nhìn vào tên cai lệ mặt mày dữ dằn, tay cầm chiếc roi da đánh vào những
người nô lệ như họ, luôn miệng “tên nô lệ này, làm nhanh lên”
- Dạ - Nehama nghe lời cha tiếp tục làm công việc của một người nô lệ.
Hắn nhìn vào tên cai lệ với ánh mắt thù hận. Một người nô lệ thì sao? Nô lệ cũng là người, cai lệ cũng là người. Đâu ai có quyền phân biệt như
vậy?
- Anh mệt không, uống nước đi – Em gái hắn, một cô bé khá dễ thương với
thân hình bé nhỏ mà nhanh nhẹn, đưa cho hắn bình nước đang cầm trên tay.
- Mệt không, Ihama? – Hắn cười nhìn em gái
- Em chỉ cần mang nước cho mọi người uống thôi mà, có gì đâu mà mệt – Cô bé lại cười rạng rỡ, nếu không quen biết, chắc hẳn chẳng ai nghĩ rằng
cô bé đáng yêu này xuất thân từ dòng dõi nô lệ.
- Này cô bé, mang cho tôi một ít nước – Một người nô lệ gần đó nói lớn
- Dạ - Cô bé đáp và quay về phía anh trai – Anh làm đi, em mang nước về phía đó – Nói rồi cô bé chạy vút đi
Đúng lúc ấy, pharaong Menfuisư đang đi kiểm tra công trình. Chàng trai
tuổi 17 tràn trề sức sống cưỡi con tuấn mã màu trắng thật oai phong,
cướp đi trái tim của biết bao cô gái. Ihama cũng không là ngoại lệ,
Menfuisư chính là hoàng tử trong lòng nàng. Lần đầu tiên thấy chàng cưỡi con tuấn mã nhĩn ngắm những nô lệ đang xây dựng công trình, trái tim
nàng đã biết đến cảm giác được gọi là yêu. Nàng yêu con người hùng dũng
ấy. Nàng yêu con người luôn tàn nhẫn với mọi người ấy. Nàng, một cô bé
16 tuổi biết rằng với thân phận nô lệ của mình, suốt đời tình yêu ấy sẽ
không bao giờ được đền đáp. Nàng hiểu người ở bên cạnh Pharaong của Ai
Cập lớn mạnh này phải là một người thông minh, xinh đẹp, có địa vị cao
để củng cố thêm quyền lực cho chàng. Tuy nhiên, nàng vẫn yêu, vẫn hi
vọng. Chỉ cần mội ngày được nhìn chàng từ xa là nàng đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Chuyện này chỉ có anh trai nàng – Nehama biết. Nehama vô
cùng đau khổ vì tình yêu của em gái, hoàn toàn vô vọng nhưng vẫn không
từ bỏ. Nehama cũng hiểu cô bé này sẽ không bao giờ lay chuyển ý chí nên
cũng không ngăn cản gì. Chàng chỉ ước rằng, em gái mình mà không sinh ra trong hoàn cảnh này thì biết đâu nó có cơ hội được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng.
- Chàng, thật tuyệt vời – Ihama nhìn ngắm con người đó một cách chăm chú mà không biết rằng, phía sau nàng đang có một chiếc xe ngựa chở nặng
chạy tới
“AAAAAAAAAAAAA” – Tiếng hai người vang lên. Phải, khi ấy Ihama đang đứng thì xe ngựa chạy tới không kịp tránh, nhìn thấy việc này, cha nàng lao
đến đỡ cho con gái. Sau tiếng hét đau đớn, người cha yêu quí của họ từ
biệt thế gian đến với cõi vĩnh hằng. Còn Ihama thì được cha đỡ tuy nhiên cũng bị thương khá nặng.
- Ngươi xem đem mấy người này về đi – Tên cai lệ nhìn xác và cô bé bị thương một cách hờ hững
- NGƯƠI NÓI VẬY MÀ NGHE ĐƯỢC SAO?? – Nehama thét lớn, mắt đỏ vằn nhìn tên cai lệ, như chỉ chực giết chết hắn.
- Có chuyện gì thế? – Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, là pharaong
Menfuisư. Sau khi hiểu được tình hình, chàng nói – Tên nô lệ kia, ngươi
mang cha và em gái về đi, còn ở đây thì đừng nghĩ đến việc còn được sống thêm một giây phút nào nữa – Chàng lạnh lùng bước đi
- Thôi, Nehama, con mang cha và em con về đi, biết đâu chữa trị được. Nô lệ chúng ta không có cách thắng được đâu – Một người quen của gia đình
nhẹ nhàng an ủi chàng – Nay anh là trụ cột, làm gì cũng phải nghĩ cho kĩ
Nghe theo lời khuyên ấy, Nehama đưa cha và em gái về nhà. Cha chàng mất
nhưng lại không có lấy một chỗ chôn, chàng phải cố gắng lắm mới tìm được một mảnh đất nhỏ, vừa đủ chỗ cho ông an nghỉ. Còn em gái chàng, vì vết
thương quá nặng và nhà không có tiền chữa trị nên cũng không qua khỏi.
Nehama khóe mắt cay cay khi cô em gái bé nhỏ trước khi lìa đời còn mỉm
cười, miệng nói rằng “lần đầu tiên em được ở gần anh ấy như vậy, có chết em cũng an lòng”. Người mẹ già yếu của chàng, không thể trải qua hai cú sốc lớn như vậy nên cũng đến với chồng và con gái. Trong một vài ngày
ngắn ngủi, Nehama bỗng trở nên tứ cố vô thân. Chàng đau lòng xiết xao
mỗi lúc nhớ về gia đình mình trước kia. Một người cha nghiêm khắc cố
gắng đi khắp nơi để tìm cho chàng quyển schs để học lấy cái chữ. Một
người mẹ hiền từ luôn mấu ra những món ăn vô cùng giản dị nhưng lại là
thứ ngon nhất chàng được ăn suốt cuộc đời. Một cô em gái dễ thương luôn
cần sự chăm sóc của người khác nhưng vô cùng mạnh mẽ, luôn luôn hi vọng. Ấm áp biết bao, hạnh phúc biết bao những ngày ấy. Kí ức càng ngọt ngào
biết bao nhiêu lại càng làm cho chàng cảm thấy xót xa bấy nhiêu.
Nhớ lại những kỉ niệm cũ, Nehama mỉm cười một chát chua chat. Chàng trai nô lệ luôn cười nói vui vẻ ngày ấy nay trở thành một người sống bằng
hai chữ HẬN THÙ.
- Thưa đại ca, tên đó đã đến gần – Một tên đàn em của hắn chạy đến báo.
- Được, tốt lắm. Cuối cùng thì ta cũng có cơ hội trả thù cho gia đình………….
- Carol, nàng ở đâu? – Menfuisư tiến vào ngôi nhà hoang cũ kĩ, miệng lẩm bẩm gọi cô vợ nhỏ tinh nghịch
- Chị Carol – Xya đi theo Menfuisư để tìm kiếm chị gái, nhưng đương
nhiên, với tính cẩn thận, nàng nhìn quanh ngôi nhà để chắc chắc không có tai nạn gì xảy ra. Ngôi nhà đã quá cũ kĩ với nhưng miếng gỗ đã mục nát
gần hết. Chỉ cần một lực nhỏ cũng có thể làm cho cả ngôi nhf sụp đổ ngay trong giây lát.
- Chào mừng đã đến, Pharaong Menfuisư - Một giọng nói vang lên khiến cả
hai giật mình, họ hướng mắt về phía phát ra giọng nói ấy nhưng ánh sáng
đã khiến họ không thể nhìn thấy rõ mặt hắn – Muốn gặp hoàng phi yêu quí
của các người thì đi theo ta
Menfuisư và Xya cùng đi theo hắn. Dừng ngạc nhiên vì không có một tên
linhsnaof. Xya đã ra lệnh cho họ bao vây quanh ngôi nhà, có chuyện gì
thì mới vào cứu giá vì ngôi nhà không thể chịu được quá nhiều người. Qua ánh sáng yếu ớt tỏng căn phòng tồi tàn, họ thấy Carol đang bị treo lơ
lửng vào thanh xà ngang có vẻ chắc chắn nhất ở đây, miệng bị bịt vải và
chân cũng bị trói nốt. May mắn làm sao, nàng không có vẻ gì là bị hành
hạ, đánh đập cả.
- Chào mừng đến với địa ngục, Menfuisư – Nehama nói, giọng trầm một cách đáng sợ, đúng như giọng nói vang lên từ địa ngục vậy.
- Ngươi là ai? Tại sao lại bắt Carol? – Menfuisư nhìn hắn đầy tức giận – Ngươi muốn gì?
- Ngươi hỏi ta là ai, liệu ngươi có biết hết tất cả những người dân đang phải chịu cực khổ của mình không? Mọi câu trả lời của ta đều đơn giản
là MUỐN TÌM NGƯƠI TRẢ THÙ – Hắn nhấn mạnh năm chữ cuối
- Được. Vậy ta đã đến đây, ngươi có thể thả nàng đi được rồi.
- Ngươi nghĩ dễ dàng như vậy sao? Sao ta có thể đảm bảo là quân lính của ngươi sẽ xông vào bắt ta bất cứ lúc nào chứ? – Hắn nhếch mép cười – Hay chúng ta trao đổi một chút nhỉ?
- Trao đổi thế nào?
- Bản thân ngươi đổi lấy hoàng phi, sao? Chấp nhận chứ?
- Được - Nói rồi chàng thả thanh kiếm xuống, tạo ra tiếng leng keng khô khốc khi thanh kiếm quí giá chạm vào mặt đất.
- Không được, như vậy là quá nguy hiểm – Xya nhìn vào chị gái đang lắc
đầu phản đối quyết định của Menfuisư. Tuy nhiên chàng không hề để ý đến
những lời khuyên can ấy, trong đầu chàng giờ đây chỉ có ý nghĩ làm sao
có thể giải thoát cho Carol. Chàng bước chàng ngày càng gần về phía
Nehama, mỗi bước đi của chàng đều được mọi ánh mắt chăm chú nhìn theo
- Được rồi, lại đây - Nehama đẩy Carol ra và khoá sau tay của Menfuisư.
- Chị có đau lắm không - Xya đỡ lấy Carol, nhẹ nhàng tháo dây trói và gỡ miếng vải đang ngăn Carol nói
- Menfuisư, sao chàng đến đây làm gì? Hắn trả thủ chàng đó!- Tự lúc nào, hai dòng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta phải xót
xa.
- Nàng chạy đi, quân bảo vệ đang ở ngoài kia, họ sẽ đưa nàng về cung. Ta sẽ an toàn, không sao đâu - Tuy trong đầu đang vô cùng lo lắng cách
giải quyết nhưng chàng vẫn phải mỉm cười cho người vợ bé nhỏ khỏi lo.
- Không được, em sẽ ở đây............
- Hai ngươi nghĩ giờ là lúc để tâm tình sao? - Nehama có vẻ mất kiên
nhẫn với Menfuisư và Carol - Ta không quan tâm ở đây có những ai, ta chỉ biết giờ ta sẽ trả thù cho gia đình yêu quí của ta.
- Nhưng, ít nhất ngươi cũng phải cho ngươi biết rốt cục ta đã làm gì với gia đình ngươi, cho ta hiểu vì sao ta chết chứ? - Menfuisư cố gắng kéo
dài thời gian.
- Được............... - Rồi hắn từ từ kể lại vắn tắt câu chuyện buồn thảm của gia đình.
- Giờ thì, hãy vĩnh biệt vợ và những người thân cận của ngươi đi
Menfuisư - Nehama giơ bàn tay cầm con dao sáng bóng định đâm vào người
Menfuisư. Carol khóc nức nở. Xya nhìn thẳng vào cảnh tượng ấy, mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào. Những người lính xung quanh trong tư thế sẵn
sàng chiến đấu bất, tuy nhiên họ biết bất cứ hành động nào dù là nhỏ
cũng có thể tổn hại đến tính mạng Pharaong.
Menfuisư mất, đất nước Ai Cập hùng mạnh sẽ mất đi một Pharaong, tuy chưa hẳn là một vị vua hoàn hảo, nhưng vẫn đang dần trở thành một vị minh
quân.
Menfuisư mất, những người dân Ai Cập sẽ rơi vào tình cảnh đói khổ hàng
ngàn hàng vạn lần vì đất nước rơi vào tình cảnh không có Pharaong, bị
các đất nước bên cạnh lăm le xâm phạm.
Menfuisư mất, hoàng phi Carol trị vì đất nước trong niềm đau khổ vì không còn chồng bên cạnh
Liệu những điều đó có xứng đáng với niềm vui vì đã trả được thù của một vài người dân bé nhỏ giữa biển người rộng lớn?
- KHÔÔÔNNNGGG - Carol hét lớn, tiếng va chạm lớn của kim loại vang lên
khi con dao chỉ còn cách cổ Menfuisư vài cm. Là Unasu và Ruka. Họ đã lợi dụng lúc mọi người đang chú tâm đến những kí ức đau buồn mà lẻn vào sau bọn Nehama. Nhanh như cắt, Menfuisư nhân lúc Nehama đang ngỡ ngàng mà
thoát ra khỏi, chàng nhanh chân tiến đến bên Carol, vỗ về nàng.
- Được rồi, giờ thì chúng ta có thể có một trận chiến công bằng -
Menfuisư nói lớn, những người lính ngay lập tức đánh với đồng bọn của
Nehama.
Nói là cân sức vì số lính và số đồng bọn của Nehama bằng nhau. Tuy
nhiên, đồng bọn của Nehama lại có vẻ mạnh hơn, về mặt sức khoẻ, vì họ
từng là những người nô lệ cực khổ, nên sức khoẻ là thứ không thể thiếu.
Xya lo lắng nhìn vào cuộc chiến, tuy có Unasu và Ruka nhưng để thắng
cũng không phải dễ dàng, nhưng từ đây để gọi thêm tiếp viện cũng phải
mất một vài giờ đồng hồ. Phải làm thế nào đây?
- Grừ - Một tiếng kêu quen thuộc khiến Xya giật mình quay về phía sau,
Nàng cười rạng rỡ - Min!!!!!!!!( nhắc lại, đây là tên thú cưng của Xya).
- Ta đến đây đúng lúc chứ - Một giọng nói trầm trầm (cũng) quen thuộc vang lên
- Izumin, sao chàng ở đây vậy? - Nàng cười rạng rỡ, trong phút chốc, mắt nàng chỉ còn hình ảnh chàng hoàng tử đẹp trai dũng cảm xứ Hitaito
- Nhờ nó đấy - Izumin chỉ vào chú hổ con.Từ ngày Xya đi, nó bỗng buồn
một cách kì lạ, suốt ngày chỉ dạo quanh vườn thượng uyển rồi nằm dài
trên bãi cát ngắm biển - những thói quen của nó với cô chủ. Nghe tin Xya trở về Ai Cập, Izumin cùng những cận vệ đến đất nước đó, tất nhiên là
có cả chú hổ con Min. Đến Tê Bê thì chàng nhìn thấy Xya cùng đoàn người
ra khỏi thành, vội đuổi theo, tuy nhiên, đến ngã rẽ thì bị mất dấu. May
mắn là con Min ngửi được mùi của chủ nhân, nhưng chàng vẫn đến ( có vẻ) muộn.
- Vậy thì được rồi, Menfuisư, anh và chị Carol về hoàng cung đi, ở đây
chắc là có người sẽ giúp, một người tốt bụng - Xya vừa nói vừa nhìn vào
vết thương của Menfuisư. Một vết thương ở tay, khá sâu - mọi chuyện ở
đây sẽ ổn thôi.
Menfuisư và Carol làm theo ý của Xya. Tuy nhiên, họ vừa ra đến cửa thì
một mũi tên phi tới, hướng vào Menfuisư. Thấy được điều này, Carol liền
che cho Menfuisư.
Phập..........................
Tiếng mũi tên vô tình cắm sâu vào người.
Một dòng máu đỏ mang mùi vị tanh nồng chảy ra. Đỏ - màu của sự sống, đỏ - màu của sự chết chóc. Cùng là một màu sắc nhưng trong những hoàn cảnh
khác nhau lại mang ý nghĩa đối lập hoàn toàn.
- Izumin................... - Xya vội vã thả chú hổ xuống, chạy về phía
Izumin. Khi nãy, nhận biết được mục tiêu của mũi tên vô tình là Carol,
Izumin cố gắng lấy bản thân che đi cho nàng. "Một người đẹp như nàng
không nên có vết sẹo của mũi tên như vậy". Menfuisư và Carol vẫn đang
ngạc nhiên nhìn mọi chuyện diễn ra - Chàng cũng nên về hoàng cung Ai Cập luôn. Cho em mượn quân của chàng, em sẽ trả lại xứng đáng.
Giờ thì, chỉ còn một mình nàng trong trận chiến đầy màu đỏ, màu đỏ của sự chết chóc này.
- Hỡi những người lính, chúng ta không còn nhiều thời gian để kéo dài
việc này thêm đâu - Nàng nói một cách vô cảm. Trái tim nàng đang vỡ vụn
ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
Trong tim chàng, chẳng lẽ vẫn chỉ có hình bóng của chị Carol thôi sao? Thật sự em không có một chút hi vọng?