- Asisư, nàng nhìn kìa, chúng ta sắp về nhà rồi!
- Nhà…
- Ừ, nhà của chúng ta! Nàng sắp là hoàng phi của ta!
Ari bị cấm không được đến gần ta, xung quanh ta cũng không có ai quen thuộc, ngoại trừ Izumin. Ta khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, những khuôn mặt này, tất cả đều lạ lẫm. Người quen của ta đâu hết rồi, mọi người đâu hết rồi… Ari, Eri, Nakuto, Shouta, Mamoru…
Mặc cho ta suy nghĩ lung tung, Izumin cúi đầu sát vào tóc ta, tham lam hít vài hơi, tay siết chặt eo. Ta bị đau nên nhăn mặt, có ý định giãy ra nhưng lại không đủ sức. Izumin nhận ra sự kháng cự của ta, vội nới lỏng vòng tay. Izumin… ta muốn hét to, đây không phải nhà của ta, đây không phải… Ta muốn lao xuống biển, vượt khỏi đại dương mênh mông rộng lớn để trở về với Ai Cập yêu dấu. Tất cả đều làm theo bản năng, ta dùng hết sức vùng thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Izumin, trở người nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ.
Đôi mắt mang theo chút vô hồn vô cảm, ta nhoài người định nhảy xuống biển thì bị Izumin kéo lại, theo quán tính ngã ra đất. Tuy ngã nhưng ta không sao cả, bình an vô sự, trong khi đó vết thương bên vai của hắn do bị sư tử cào rách toạc ra, máu thấm ướt mấy lớp áo dày. Hóa ra hắn đỡ ta…
Ta ngây ngốc ngồi nhìn bà Mura lo lắng tháo vết thương cho hắn, còn hắn vươn tay cười trừ tỏ vẻ không sao cả. Không biết trong đầu nghĩ gì mà ta từ từ nhích đến gần bên người hắn, vươn mắt nhìn bà Mura…
- Nước… Khăn..
- Mau lấy nước và khăn vào cho nàng.
Từ ngày lên thuyền, rất hiếm khi ta mở miệng nói chuyện nên Izumin có vẻ vui mừng ra mặt, vội vã sai bà Mura làm theo. Tuy đầu óc mơ màng nhưng vẫn thành thạo lau rửa vết thương, dùng chút dược thảo bên cạnh bôi lên, sau đó băng bó vết thương lại. Làm xong ta định chui lại vào góc phòng thì bị Izumin giữ lại, không cho ta đi:
- Asisư, nàng có yêu ta không?
Ta có chút không hiểu, yêu là gì? Hắn muốn “Yêu” à?
Ta mờ mịt lắc đầu tỏ ý không hiểu, Izumin lại sốt ruột đè ta xuống đệm:
- Tại sao… rõ ràng lúc ở Assyria nàng nói yêu ta?
Lúc nào? Ta đã từng gặp ngươi trước đây? Ta nhìn hắn, hình ảnh trước mắt khá mờ nhạt…
Izumin lo lắng ôm Asisư đang ngất lịm đi trong lòng mình, tại sao nàng ấy lại trở thành như thế? Không phải Kirke bảo sẽ không có tác dụng phụ sao? Sao lại quên luôn cả hắn thế này…
Trầm ngâm một lát, đặt Asisư nằm ngay ngắn xuống giường, Izumin vội bước ra ngoài ra lệnh:
- Mau, tăng tốc độ, về Hitaito càng sớm càng tốt.
Ông đội trưởng vâng dạ rồi quay đi làm theo chỉ định của Izumin. Bà Mura thì bận rộn dặn dò cho trên bờ chuẩn bị hôn lễ, bọn họ vừa về sẽ cử hành hôn lễ ngay lập tức, không chần chừ nữa.
Buổi tối, Izumin ngồi ngắm ta ăn. Ta đang ăn bỗng nhiên có chút mất tự nhiên, cảm thấy không muốn ăn nữa nên đặt thức ăn xuống, lười nhác nằm dài lên giường. Hắn sai người dọn thức ăn ra ngoài, cũng bắt chước ta leo lên giường, cảm nhận được phần nệm bên cạnh lún nhẹ xuống, ta quay lại nhìn. Izumin xoa xoa bụng ta…
- Asisư, đồng ý làm vợ ta nhé!
Trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên vô vàn âm thanh, đồng ý đi, đồng ý, gật đầu đi, hắn ta là hoàng tử oai phong lẫm liệt, sau này sẽ là hoàng đế Hitaito, hắn ta rất đẹp trai, rất giàu, ngươi muốn làm gì cũng được, hắn lại rất yêu ngươi…
Ta mờ mịt gật đầu, Izumin vui mừng vô cùng, ôm ta rất chặt. Đêm nay hắn lại ngủ cùng với ta…