Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 77




Mấy hôm sau, ta đang ngồi phê vài văn kiện do tướng quân Nakuto gửi đến, Zuzu cùng Minmin đang nằm trong lòng ta ngủ ngon lành, Ari bên cạnh tiếp tục may áo, Eri thì lau lau chùi chùi mấy món trang sức ta thích đeo. Hai cái kẻ thân cận của ta không bao giờ chịu ngồi yên, cứ phải kiếm việc làm thì phải? Tướng quân Shouta vào bẩm báo:

- Thưa nữ hoàng, có người đột nhập vào Hạ Ai Cập, đã bị chúng ta bao vây đánh chặn ở Hàm Sư Tử.

- Dẫn ta đi

Ta vội đứng dậy, đặt Zuzu cùng Minmin nằm xuống, đi theo tướng quân Shouta. Theo lời ông ấy bọn họ hình như là người ngoại bang, không rõ của nước nào, đang bị nhốt trong ngục. Ta mặc áo choàng lại, nhanh chóng leo lên ngựa chạy tới nơi…

Shouta dẫn đầu, phía sau là ta cùng Nabi đang chạy bên cạnh. Ta chạy đến nơi thì nhìn thấy một nhóm khoảng hai mươi mấy người đang bị trói lại ngồi chung một chỗ, trên người đầy máu cùng vết thương. Ta kinh ngạc, bọn họ ai cũng to lớn vạm vỡ, không biết là gián điệp của nước nào…

Trong đám người đó có một kẻ len lén vươn mắt nhìn nàng, nàng mặc trang phục đơn giản, quần áo bằng lụa mỏng, lúc ẩn lúc hiện, kì lạ là nàng không mặc váy mà lại vận một cái quần hình thù kì lạ, ống rộng thùng thình, bên dưới cổ chân lại túm chặt lại. Tuy kì lạ nhưng quả thật khá phù hợp với nàng. Tóc được cột hết lên, chỉ có hai sợi được rũ hai bên thái dương….

- Nhìn cái gì? Nữ hoàng đến còn không cúi chào, thứ như ngươi cũng dám ngắm nữ hoàng cao quý sao?

Tên cai ngục dùng cán gươm nện vào đầu người đó khiến hắn ngã lăn quay ra, Asisư ta không hài lòng, lên án:

- Ta đã nói với các ngươi tù trước, tù nhân bắt được thì nhốt vào ngục rồi canh chừng thôi, sao lại tự tiện hành hạ thế này?

- Thưa… chúng thần…

- Sau này làm việc có quy tắc một chút, ta là chủ của các ngươi.

Tên cai ngục cúi mặt, ta quay sang nói với Kurusu:

- Cho đổi tên cai ngục này. Hung hăng quen thói, đây không phải lần đầu tiên, chọn người khác thế chỗ hắn.

Tên cai ngục đầu đổ đầy mồ hôi, quỳ phịch xuống: 

- Đa tạ nữ hoàng tha tội chết…

Ta không nói nữa, quan sát đám người bị cho là gián điệp này. Bọn họ đều bị thương nặng, máu đã ướt đẫm. Đang trong tình trạng thế này, ta có hỏi bọn họ cũng không thèm trả lời. Thế là ta quay người đi, lệnh cho Kurusu nhốt bọn họ lại vào ngục, gọi người vào chữa trị vết thương, ba ngày sau rồi tính tiếp.  

Sau khi Asisư rời đi, tất cả tù nhân đều được áp giải vào trong ngục. Mãi đến khi binh lính Ai Cập khóa cửa phòng giam lại bọn họ mới hoàn hồn. 

Đây là ngục giam đó sao?