Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 58




Buổi tối, ta theo lệnh của Izumin bỏ thêm thuốc mê vào nước uống của Carol làm nàng ngủ li bì, trong lòng cảm khái. Asisư à, làm thế này không được, bỏ thuốc mê thế này làm sao ngươi và Carol trốn được, nhưng chỉ cần Izumin nhẹ nhàng cười tươi với ta và bảo: “Ngày mai sẽ về đến kinh thành Hatoshi, bỏ thêm thuốc mê cho nàng ta”… Ta lại ngoan ngoãn làm theo nhưng do lương tâm cắn rứt quá nên chỉ cho một lượng nhỏ, đủ để qua mặt Izumin.

Ta không có khả năng miễn dịch với người đẹp trai, đặc biệt người đó lại là Izumin…

Haiz… 

Tối hôm đó Unasu lén ra ngoài hành lang sàn gỗ, ngó vòng quanh, xác định không có ai mới thả con chim bồ câu … giấu dưới quần ra. Nam mô, ta há mỏ trợn mắt, bị nhét như thế không biết con chim nhỏ kia có còn khả năng bay về Ai Cập không @@. Nô lệ trên tàu chỉ được mặc quần, phải cởi trần, lại không có phòng riêng, ban đêm bị nhốt chung với rất nhiều nô lệ khác, bên cạnh đó binh lính Hitaito canh chừng rất cẩn thận nên quả thật, Unasu chỉ có thể giấu con chim đưa thư ở nơi đó. May mắn, ta không phải con chim kia, nếu không chắc chết sớm rồi… =.=

Ta đứng nép sát vách tường, không muốn để Unasu phát hiện ra, bây giờ có phát hiện hắn cũng không biết ta là ai, có khi âm thầm thủ tiêu ta luôn đấy chứ. Hắn không biết ta đang ở trên tàu nên chắc chắn chỉ bẩm báo về với triều đình Ai Cập rằng chỉ có Carol ở trên tàu, đang bị đưa về Hitaito. Cơ mà ta cũng muốn dùng bồ câu đưa thư, phải nói với Ari một tiếng kẻo nàng ấy lo lắng cho ta quá làm bậy thì khổ. Chuyện ta lẻn lên tàu của Izumin chỉ có mỗi ta biết, khổ nỗi bây giờ kiếm đâu ra chim bồ câu đây? Cho là kiếm ra chim đi, làm sao nó đưa về cho Ari được cơ chứ? Ôi khổ…

Unasu sau khi thả bồ câu xong vội vã lui về khoang thuyền dành cho nô lệ, đến lượt ta lẻn ra ngoài. Ta bước lên ghế gỗ đặt gần đó, hơi nhoài người ra ngó chăm chăm con chim đang vỗ cánh phành phạch đằng xa kia, thật muốn bắt nó lại rồi nhét thêm một lá thư nữa quá! Bỗng nhiên, một mũi tên lao ra, con chim đang vỗ cánh khí thế không kịp kêu lên một tiếng, rơi tõm xuống biển. Ta nuốt nước miếng, người bắt đầu lả đi… Không phải ta sắp bị nghi ngờ đó chứ @@

Nhìn đi, ở nơi này chỉ có con chim cùng ta, không bị hiểu lầm mới lạ.

Izumin lạnh mặt nhìn ta, tay hạ cung tên xuống, ung dung tự tin bước đến, hơi cúi đầu: “Đã bảo cô đừng làm gì ngốc nghếch, cô lại không nghe, người đâu, bắt nhốt cô ta lại”

Thế là ta đường đường chính chính bị cột hai tay lại, hai chân cũng không thoát, miệng bị nhét một đống vải, trông không khác đòn bánh tét là bao. Ta nằm nhún nhảy trườn bò như con sâu đo, cố gắng gọi Carol nhưng nó cứ ngủ say như chết, một tí phản ứng cũng không có. Do quá mất bình tĩnh nên ta co thẳng chân đạp Carol một phát, nàng ta lăn xuống đất rồi tiếp tục ngáy o o. Mẹ nó, thuốc mê của bà đây quả là hàng chất lượng cao.

Ta bị nhốt chung khoang thuyền với Carol, không thể cầu cứu ai nên đành bất lực nằm ngủ. Nghỉ ngơi tí, để sáng mai còn chuẩn bị choảng nhau.