Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 49




Ngủ trưa một giấc dậy xong ta phải đến thăm Menfuisư theo nghĩa vụ, thực chất là đến xem nó còn sống không. Trong đầu thầm suy nghĩ, hay là giả vờ đưa Mitamun về Hitaito, sau đó vô tình gặp Izumin? Haiz… nhưng không được, bây giờ không được…

Ta không dám để Mitamun chạy nhảy lung tung nên dặn Ari canh chừng nó, ai ngờ nó không chịu, bôi mặt mũi đen nhẻm, sau đó giả làm nữ tì bên cạnh ta. Ta ngó ngó Mitamun, sau đó chớp chớp mắt:

- Không sợ bị Minưê phát hiện ra sao?

- Không sao đâu, không ai nhìn ra đâu, ta cẩn thận tí là được.

Mitamun hào hứng trả lời, vẻ mặt hãnh diện tự hào quay sang khoe với Ari thành quả của mình. Ari khẽ liếc nhẹ, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục may may vá vá gì đó. Công việc trong thần điện cũng không nhiều lắm, ta cũng không yêu cầu cao, chỉ cần sạch sẽ là được, làm xong việc bọn họ thích làm gì thì làm, thế nên Ari mới rảnh rỗi làm mấy thứ linh tinh đó, còn Eri đã về nhà thăm gia đình.

Ta ngẫm nghĩ, buộc miệng hỏi:

- Mitamun này, nếu phụ hoàng cô mà không kiếm ra cô… Liệu có sao không?

- Hả? Không có đâu! Phụ hoàng ta có rất nhiều con gái, không để ý đến ta đâu.

Ta xoa xoa đầu, không biết phải nói gì với Mitamun…

Cô có phải là em gái của Izumin không? Izumin thông minh bao nhiêu cô ngốc bấy nhiêu. Mẫu hậu cô là hoàng hậu được quốc vương Hitaito sủng ái nhất đấy, còn dám bảo mình cũng như mấy cô công chúa khác, chưa kể con nhóc này là trưởng công chúa.

Ta vừa đặt chân vào tẩm cung của Menfuisư thì bỗng thấy kì lạ.

Quái, tì nữ đâu cả rồi? Đám quần thần vây quanh Menfuisư từ sáng đến giờ cũng chịu giải tán rồi à?

Trong cung điện của Menfuisư được thắp đèn sáng rực, Menfuisư yên lặng nằm ngủ trên giường, Carol thì bận rộn chạy qua chạy lại vắt khăn chăm sóc lau mồ hôi cho Menfuisư. Thấy ta bước vào thì vui vẻ chạy lại nắm tay ta rất thân thiết. Đặt mông ngồi xuống đệm nhỏ bên cạnh giường, ta quan sát sắc mặt của Menfuisư, tốt hơn lúc chiều rất nhiều rồi, hơi thở đều đặn, da vẻ hồng hào. Carol chạy đi lấy ly rót nước cho ta, sau đó bê dĩa trái cây lại, tủm tỉm cười:

- Chị Asisư này… em…

- Sao thế? Có gì cứ nói đi?

- À thôi! Định hỏi em có cách nào khác để trở về không…

Ta buông ly rượu xuống, trong lòng thầm kêu rên. Biết thế ban nãy ở nhà cho khỏe rồi, mỗi lần gặp Carol là y hệt chỉ có mỗi đề tài này. Carol à Carol, tôi cũng như cô, làm sao mà tôi giúp cô được!

Thấy ta im lặng nên nó có vẻ lo lắng, sợ lại chọc giận ta nên lái qua chuyện khác. Hai chị em trò chuyện một lát, tuy khá ngượng ngạo, hơi vô vị nhưng ít ra ta muốn cho mọi người xung quanh thấy ta không mù quáng yêu thương Menfuisư, cũng không độc ác rắp tâm hãm hại Carol. Ta chỉ muốn sống an nhàn một chút thôi. Mở miệng nói mãi cũng không ai nghe, thôi thì dùng hành động chứng minh vậy. 

Carol bắt đầu nhốn nháo lên ngồi hỏi ta vài thứ về Giza, ta cũng sẵn sàng trả lời. Ở Giza vài năm rồi, bản thân là lãnh đạo, đương nhiên những thứ gì cần biết ta đều biết, nàng ấy muốn hỏi bao nhiêu thì hỏi. Nhưng không thể hỏi mãi được, chắc nhìn thấy vẻ giữ khoảng cách một cách kín đáo của ta nên Carol ngượng ngạo không hỏi nữa, im lặng hồi lâu ta cũng đứng lên chào để về nghỉ ngơi. Có Carol ở đây chăm sóc, Menfuisư không chết đâu mà sợ, bây giờ ta cũng không muốn mọi người biết ta học y dược.