Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 112




Hắn chưa nói hết câu, ta đã cứa một đường sâu vào cánh tay trái. Không đau, chỉ tê tê, cảm giác khi lưỡi kiếm lạnh buốt chạm vào từng tấc da thịt thật sảng khoái, giúp người ta bỗng nhiên thanh tỉnh đầu óc! Đó là chưa kể khi ta tự cắt vào tay mình như thế, Izumin dưới kia đã sửng sờ, mắt mở to, tay không cầm nổi thanh gươm mà để nó rơi xuống. Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ không thốt nên lời đó của Izumin, ta thật hả dạ, có ý muốn cắt thêm một nhát nữa. Ngươi dám làm những người thân thiết bên cạnh ta bị thương, ta cũng không ngại để lại vài vết sẹo trên người “Hoàng phi” của ngươi, ha ha!

- Dừng tay, Asisư, nàng muốn gì?

Ta cười xinh đẹp vô cùng, khăn choàng đã sớm rơi xuống, đầu tóc có phần hơi rối loạn, váy áo trắng như tuyết phất phới bay. Ta khẽ giơ cao tay lên, máu theo chuyển động của ta mà chảy xuống, càng lúc càng nhiều, ướt đẫm vạt áo. Bây giờ đến lượt ta nói…

- Izumin, giờ phút này ngươi không cần giả vờ nữa, yêu ta? Thật nực cười! Ha ha…

- Nữ hoàng, người mau trốn đi, đừng ở nơi này nữa…. – Eri vừa khóc vừa nói, tại sao nữ hoàng lại xuất hiện, tại sao tại tự cắt tay mình, tại sao lại tổn thương bản thân như vậy…

- Trốn không được nữa rồi! Izumin, thả bọn họ ra, từng người một, thả toàn bộ những người Ai Cập ngươi bắt được ra.

- Thả bọn họ đi… - ta nhìn chằm chằm vẻ mặt đau đớn thất thần của Izumin, trong đầu không ngừng kêu lên: “Đừng nhìn vào đó, ngươi ảo tưởng gì hả Asisư? Ảo tưởng hắn yêu ngươi? Yêu ngươi hay yêu Hạ Ai Cập tươi đẹp của ngươi…”

Ông đội trưởng nghe lệnh, vội quay người làm theo, ngoái đầu nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp như muốn nói điều gì đó. Cổng thành được mở, ta đứng trên bờ thành nhìn mọi người… Izumin không dám leo lên đây, bởi hắn sợ. Phía bên phải là đường đi, phía bên trái là vực thẳm, sau lưng là hắn… Chỉ cần trèo lên, thả người rơi tự do xuống đối với ta quá dễ dàng, trước kia cũng từng làm rồi! Nếu ta chết đi, có thể nào sống lại lần nữa không? Nếu sống lại, ta sẽ được gặp Izumin của trước kia không? Người ta yêu là Izumin của trước kia, kẻ bị thương đã được ta chăm sóc, kẻ lúc nào cũng thích nắm mũi ta mà kéo…

Ánh mắt ta nhìn chằm chằm về phía vực thẳm khiến Izumin không còn bộ dạng cao ngạo nữa mà ngã khuỵu xuống:

- Asisư, nàng làm ơn bước xuống đây, nàng muốn làm gì ta cũng nghe theo ý nàng…

- Hoàng tử, ta muốn được tự do!

- Không được, không thể được, ta không thể mất nàng Asisư, nàng làm ơn xuống đây, chúng ta sẽ bình tĩnh nói chuyện…

- Ta đang rất bình tĩnh, xin hoàng tử cứ nói!

- Ta… Asisư, nàng muốn cái gì? Bây giờ ta phải làm sao?