Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 102




Ta khó chịu ôm chặt đầu, hơi loạng choạng ngã vào người hắn. Izumin lại cúi xuống hôn ta, bất chợt bên ngoài có tiếng của bà Mura:

- Hoàng tử, hoàng hậu đến đây. Chúng thần không thể cản được…

Izumin trầm ngâm nhìn ta, sau đó lên tiếng trả lời:

- Mời mẫu hậu ta ngồi bên ngoài chờ, ta sẽ đưa Asisư ra ngay.

Ta mơ hồ có cảm giác sợ hãi Izumin, càng lúc càng sợ, cũng không hiểu vì sao nhưng lại rất thích đứng gần hắn, thích ở bên cạnh hắn. Izumin dắt ta ra bên ngoài, bên ngoài sảnh có rất đông người, thị vệ, cung nữ, nổi bật nhất chính là người phụ nữ vẻ mặt hiền lành đang ngồi nói chuyện chùng một cô gái, rất xinh đẹp, đường nét trên gương mặt hao hao giống Izumin. Nàng ấy thấy ta thì vội hét lên:

- Mẫu hậu, đây chính là Asisư mà con thường hay kể với người!

- Ơ… - ta ngơ ngác chưa tiếp thu hết thì hoàng hậu đã đứng dậy, xúc động tiến tới nắm tay ta

- Quả nhiên Izumin nhìn không lầm người, cảm ơn con đã chiếu cố Mitamun trong suốt thời gian ở Ai Cập vừa rồi! Ta cứ nghe con bé kể về con mãi, đến tận hôm nay mới được gặp mặt. Lại đây cho hậu xem nào! 

Bà ấy vừa nói vừa từ tốn kéo ta đến bàn tròn lớn đặt giữa phòng. Vừa rời khỏi vòng tay của Izumin, ta có chút sợ hãi không quen, vội giương mắt nhìn hắn. Izumin cười động viên khiến ta an tâm thêm phần nào, ngoan ngoãn đi theo bà ấy. Mitamun hồ hởi chạy đến vỗ lên vai ta một cái:

- Asisư, cô thật đáng ghét, đã trở thành chị dâu của ta rồi mà còn làm ra vẻ thần bí! 

- Cô… là ai?

Mitamun thoáng chốc sượng mặt, cái tay vừa vỗ lên vai ta cứng đờ trong không trung. Ta lo lắng nhìn Izumin, ta sợ chốn đông người như thế này, ta chỉ biết Izumin, bà Mura cùng Ari mà thôi, những người này tại sao lại nói nhiều như thế? Vả lại ngồi lâu khiến ta có chút mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi nhưng trực giác mách bảo ta không được làm thế vì người phụ nữ đang ngồi đây có vẻ rất cao quý, không thể mất quy củ trước mặt bà ấy. 

Mitamun e dè ái ngại nhìn Izumin đang đứng đằng xa, sau đó lên tiếng:

- Asisư, cô không sao chứ?

- Không sao, tôi…

- Asisư, con bị làm sao vậy?

Izumin vội đi đến bên cạnh ta, hơi đẩy Mitamun ra, đỡ lấy ta rồi cười gượng với mẫu hậu:

- Nàng ấy vừa mới đến đây nên không quen với khí hậu nơi đây, trong người còn hơi mệt! Để khi nào nàng ấy khỏe lại, con sẽ đưa nàng đến thăm người!

- Ừ, Mura, nhớ chăm sóc con bé cẩn thận. 

Bà Mura gật đầu, tiễn hoàng hậu cùng công chúa ra về. Trước khi về Mitamun còn ngoái đầu nhìn ta, ánh mắt tràn ngập khó hiểu. Ta cũng nheo mắt nhìn nàng ấy, cô gái xinh đẹp cùng người phụ nữ hòa ái ấy… ta đã từng gặp rồi, nhưng khổ nỗi lại không nhớ đã từng gặp ở đâu. Ta càng cố nhớ, đầu ta càng đau…

- Izumin, đầu ta… đau…

- Asisư, nàng chỉ cần chịu đựng một thời gian nữa thôi…

Ta đau khổ rũ rượi nhìn Izumin, cuối cùng các ngươi muốn gì ở ta…