Do hôn lễ được tổ chức sớm hơn dự tính những một tuần nên khi đoàn sứ giả của Ai Cập, dẫn đầu là tể tướng Imhotep đến nơi thì hôn lễ đã diễn ra xong mất rồi, không chỉ Ai Cập mà các nước khác cũng chưa hết ngỡ ngàng. Hoàng tử Izumin quả nhiên phi thường, cưới vợ còn gấp hơn đi đánh giặc @@
Ari đứng bên cạnh ta, tuy đang chải đầu nhưng lại thấp thỏm, ánh mắt ngó dáo dác xung quanh liên tục. Nàng ấy hơi mạnh tay, da đầu bị kéo căng ra khiến ta nhỏ giọng kêu một tiếng, bà Mura vội chạy vào:
- Hoàng phi, có chuyện gì vậy?
Ta ngơ ngác nhìn bà Mura, sau đó lại ngoái cổ nhìn Ari, vẻ mặt khó hiểu. Ta đau thì ta kêu lên, sao bọn họ cứ làm ra vẻ nghiêm trọng?
Ari vội cúi mặt nhận lỗi, bà Mura không vừa lòng liếc nàng ấy một cái, lại tiếp tục ra ngoài. Ari thở dài, ánh mắt xa xôi nhìn xuống dưới, dìu ta ta ngoài ban công tường thành.
- Nữ hoàng, ngài có nhìn thấy đoàn người của Ai Cập kia không? Nếu muốn trốn khỏi đây chúng ta phải liên lạc được với họ…
- Tiếc cho cô rồi! Nếu không phải Asisư coi trọng thì cô đã sớm chết, đừng đứng đây nói huyên thuyên. Tốt nhất nên an phận đi.
- Hoàng tử Izumin, ông đã làm gì nữ hoàng, nếu ông yêu ngài thật sự thì mau để ngài trở lại bình thường đi. Ngài ấy không phải con rối mặc cho ông đùa giỡn…
Izumin xám mặt, tức giận hét lớn:
- To gan, người đâu, vào lôi con tiện tì này ra.
Ta nhìn thấy Ari bị ngã sóng soài trên mặt đất, có hai thị vệ kéo nàng ấy lôi ra ngoài. Ta nâng bước chân định đuổi theo thì Izumin nắm chặt tay của ta lại:
- Nàng đi đâu?
- Ari… - ta lí nhí trả lời trong cổ họng, không muốn Ari bị bắt đi, ta cần nàng ấy ở bên cạnh…
Izumin thở dài, phất tay ra lệnh cho bọn lính ngừng lại, từ tốn nói:
- Kéo nó ra ngoài, không cho nó lại gần hoàng phi nửa bước.
- Rõ, thưa hoàng tử.
Cuối cùng Ari vẫn bị lôi đi, nhưng ít ra trong tâm trí đơn thuần ta vẫn biết nàng ấy sẽ không sao. Ari cắn chặt môi, nhìn ta bằng ánh mắt an ủi, ý bảo nàng sẽ không sao đâu khiến ta cảm thấy song mũi cay cay, cứ muốn khóc. Izumin vây ta lại bởi vòng tay của hắn, bảo ta ngẩng đầu lên nhìn. Ta y lời làm theo thì nhìn thấy núi non trùng điệp, rừng thông bạt ngàn, xanh tươi xinh đẹp, từ từ khuất dạng sau những rặng núi to lớn. Bên dưới là dòng sông nước xanh ngắt sâu thẳm, sóng cuồn cuộc chảy rất dữ dội, không được êm đềm hiền hòa như sông Nin…
- Asisư, ta muốn vùng đất xinh đẹp này sẽ được rộng lớn hơn nữa… Đến khi ta chiếm được Ai Cập, nàng sẽ được lên làm nữ hoàng như cũ, sẽ được sống trên mãnh đất mà nàng hằng yêu quý…
Ta mở to mắt tròn xoe nhìn Izumin, hắn bảo muốn chiếm Ai Cập sao? Chiếm Ai Cập… sao lại chiếm Ai Cập? Ừ… nhưng hắn chiếm thì sao? Liên quan gì tới ta chăng? Sao trong thâm tâm ta cứ như có ai đó khẽ gào thét…