Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 1




Trời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt. 

Tiiit…. Tiiit….

Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại…

- Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi…

Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này…

- Tiểu Thiên, con gái yêu của cha

Người đàn ông ngồi trên ghế đứng dậy, tươi cười đi đến chỗ của Tiểu Thiên đưa tay định ôm cô vào lòng. Cô cúi gằm mặt, né tránh khỏi người đàn ông gọi cô là con gái đó…

- Ông gọi tôi đến đây có chuyện gì?

- Kìa con gái, con có cần sử dụng thái độ đó với người đã nuôi dưỡng con không?

- Đúng, ông nuôi tôi lớn nhưng bằng tiền của tài sản của mẹ tôi…

CHÁT!!!!

Năm ngón tay hằn rõ trên mặt Tiểu Thiên. Cô không phản bác gì, ngồi cười haha, chợt có một phụ nữ trung niên chạy tới, ôm cánh tay của Tô Bá lại…

- Lão gia, con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện…

- Hắc hắc, 2 ông bà diễn kịch cũng hay lắm! này, này, làm ơn đi, đừng cho tôi đóng cái vai ác thế chứ! Sao trông tôi giống đứa con gái bất hiếu ngang ngược, không biết điều biết chuyện gì cả vậy?

- Con… - người đàn bà mắt ngấn nước, sau đó khóc như mưa, cứ tưởng như sắp xỉu đến nơi rồi

- Tại sao mày lại lì lợm như vậy hả? Mẹ mày thương mày như thế…

- Câm ngay, ông bảo bà ta là mẹ tôi ư? Bà ta không có tư cách… Ông cũng không xứng đáng làm cha của tôi nữa

- Cha mẹ muốn nói gì với cô ta thì nói đi, vòng vo mệt lỗ tai… _ đứa con gái đầu tóc quăn queo, xanh xanh đỏ đỏ nằm dài trên ghế Sofa khó chịu lên tiếng. Tô phu nhân vội lên tiếng can ngăn đứa con gái yêu…

- Tiểu Bạch…

- Hừm, tao cũng không muốn nói nhiều, chuẩn bị đi làm dâu nhà họ Lí đi – Tô lại gia hậm hực…

- Lạ nhỉ? Nhà họ Lí giàu như vậy mà ông bà lại nhường cho tôi mà không cho đứa con gái yêu qu‎ý của qu‎ý vị à? Hay là đang bày mưu tính kế gì nữa?

- Tại Tiểu Bạch còn nhỏ tuổi quá nên mẹ mới…

- Xin bà đừng trơ trẽn như vậy, tôi và bà không có quan hệ gì với nhau, mà hay thật, nếu tôi nhớ không lầm chính là tôi hơn Tiểu Bạch chỉ có nửa tuổi thôi, lí do hay…

Ánh mắt Tiểu Thiên lạnh lùng quét nhìn từng người trong phòng khiến bọn họ lạnh buốt cả xương óc, ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Bạch. Cô ả lạnh xương sống, òa lên khóc nức nở, đòi tự tử lên xuống. Tiểu Thiên thán phục khả năng diễn kịch không cần đạo diễn của 2 mẹ con nhà này… mẹ của nàng đã qua đời lúc sinh nàng, liền sau đó tên nàng gọi là cha này liền cưới về một người vợ, chẳng bao lâu sau ả ta cũng sinh ra một đứa con gái…

- A, hay là tài sản mẹ tôi để lại không đủ cho các người ăn xài phung phí nên giờ muốn tôi đến nhà họ Lí móc tiền về nuôi các người a? _ Tiểu Thiên trào phúng nhìn bọn họ, ai sợ ai? Tô Bá tức điên lên, định giáng thêm cho nàng một cái bạt tai nữa, Tô phu nhân cũng thả tay ra, phối hợp rất ăn ‎y’‎‎ … sao vậy? không muốn can ngăn để bảo vệ tôi nữa à. Tiếc là chưa kịp động thủ thì bàn tay đã bị chụp lại…

- Khi nãy tôi cho ông tát coi như cám ơn vì đã hiến vài kí t*ng trùng để có mặt Tô Tiểu Thiên tôi hôm nay, sau cái tát đó thì tôi với ông chấm dứt tình cha con. Mẹ tôi đang là tiểu thư nhà quyền qu‎ý ‎ thì bị ông ngon ngọt dụ dỗ, cưới nhau chưa được bao lâu thì ông cùng người đàn bà này rắp tâm hãm hại mẹ tôi để chiếm đoạt tài sản. Các người nghĩ rằng tôi tin mẹ tôi qua đời vì sinh tôi sao? Nực cười! Tôi nhẫn nhịn sống trong cái nhà này là để kiếm đủ bằng chứng mà thôi! Giờ tôi đã có đủ rồi, chuẩn bị nắm tay nhau vào nhà đá đi…

Tay phất phất xấp tài liệu cùng hồ sơ rút trong túi ra, Tiểu Thiên ung dung bước ra ngoài xe trước con mắt trợn ngược của ông bà Tô gia… rõ ràng năm xưa đã giải quyết kĩ lắm mà, làm sao còn bằng chứng? Không, không thể nào để con nhãi ranh ấy sống thêm khắc nào nữa…

Nàng nhấn hết ga mà chạy sau khi thấy đám sát thù đang dí theo nàng sát nút. Tiểu Thiên nhoẻn miệng cười, chưa chi mà đã thủ tiêu nàng rồi sao? Pha rượt đuổi diễn ra cực kì gay cấn trên đường, hệt như trong phim hành động vậy… mà khoan, hình như bọn chúng không có ‎ý sát thương Tiểu Thiên mà như chỉ muốn dồn nàng vào một góc thôi…

Trong lúc đó…

- Cha, mẹ… chưa chi đã xanh mặt, tin con đi, đám sát thủ của cha mẹ không giết cô ta thì cô ta cũng sẽ đi gặp mẹ cô ta mà thôi…

- Tiểu Bạch, con đã làm gì vậy? 

- Haha...

Khuôn mặt đầy tự tin chống nạnh cười…vĩnh biệt ngươi, Tô Tiểu Thiên…

Bà nội các ngươi, có thấy phía trước là bờ sông hay không? Các ngươi đui mù à? Muốn chết kệ các ngươi, lôi nàng vào làm gì? Thắng, thắng gấp... oh lala... thắng không ăn. Các ngươi được lắm... Tô Tiểu Bạch, là ngươi chứ không ai hết...

TUMMM....

Chiếc xe lao thẳng xuống sông…

*****************

- Ư... – Tiểu Thiên khó chịu nhăn nhó lên tiếng, đầu của nàng đau quá. Mệt mỏi mở mắt lên nhìn xung quanh, nàng có chút ngỡ ngàng... không phải là nàng đã lao xe xuống sông sao? Sao giờ còn ở đây? mà đây là ở đâu? Không phải ở nhà, càng không phải là bệnh viện... Nơi này rất kì quái, rèm cửa mỏng tanh lất phất treo khắp phòng, tường đá xù xì, rong rêu, có chút uy nghiêm huyền bí, trần nhà cao chót vót, đuốc được cắm sáng rực cả căn phòng... thoang thoảng đâu đó mùi hương rất dễ chịu. Dùng hết sức ngồi dậy. Tiểu Thiên đánh giá căn phòng kì cục này một chút, xem ra toàn là đồ cổ khó kiếm đây, mà làm thế nào nàng vào đây được nhỉ? Đang ngồi tự kỉ thì có tiếng động...

- Nữ hoàng, người đã tỉnh?

- Nữ hoàng? Đâu? - Ta quay tới quay lui kiếm xem cô nữ hoàng gì đó đâu thì phát hiện ra xung quanh chẳng có ai cả, chẳng lẽ cô gái kia đang nói ta sao?

- Người... người đừng làm em sợ...

Tiểu Thiên ngạc nhiên nhìn cô gái vừa bê chén thuốc vào đang cố kìm nén nước mắt... cô gái này ăn mặc rất giống cung nữ trong Nữ Hoàng Ai Cập, cách trùm đầu cũng y hệt... không lẽ nàng rớt xuống phim trường dưới sông sao? 

- Cô... cô gọi ta à?

- Vâng, chứ người nghĩ em gọi ai?

- Cái gì nữ hoàng? Chúng ta đang đóng phim gì vậy?

- Phim? Nữ hoàng đang nói gì vậy? Người có ổn không? hay là để nô tì gọi thái y...

- Ngưng, ta đang ở đâu đây?

- Nữ hoàng, người không nhớ gì sao? người đang ở Babylon, hôm nay là đám cưới của người...

- Đám cưới? Cái gì? Này, đừng đùa ta nữa, đủ rồi nhá, cho ta gặp đạo diễn, nhanh...

- Nữ hoàng, người đừng hù dọa nô tì...

- Vẫn muốn đùa à? hừ...

Tiểu Thiên bực bội leo xuống giường, phát hiện ra mình đang mặc một đống sa y rườm rà mỏng mảnh, đầu tóc rối bù xù... nàng không quan tâm nữa, nhất định phải làm cho ra lẽ. Vừa mới chạm chân xuống đất thì cơ thể của nàng té nhào ra sàn đá lạnh buốt, chân bủn rủn đứng không vững... cơ thể của nàng làm sao lại thành dạng yếu ớt này? Trong lúc té xuống, Tiểu Thiên nhanh tay chụp được cái bàn ngay bên cạnh, không cẩn thận nên làm cái gương trên bàn rơi xuống vỡ vụn ra. Trong lúc đang lui cui đứng dậy thì nàng nhìn thấy trong mảnh gương vỡ một thứ rất kinh khủng... một gương mặt tinh tế, nhan sắc chim sa cá lặn, không từ ngữ nào miêu tả được, mắt to tròn, mội đỏ mọng, da trắng hồng, tuy có chút xanh xao nhưng không thể che dấu nổi tư chất của mĩ nhân! Điều kinh khủng nhất chính là nàng đã từng nhìn thấy khuôn mặt này rồi, và nếu nàng nhớ không lầm thì đây chính là...

- Nữ hoàng, người chưa khỏe hẳn mà, đừng tự hành hạ mình như vậy nữa. Tất cả là do em sai, em không nên nghe lời của nữ hoàng... Em hận mình không bảo vệ được người

- Cô... cô tên Ari đúng không?

- A, nữ hoàng nhận ra em rồi? Ôi, người mau đứng dậy đi, cẩn thận mấy mảnh gương vỡ, để em cho người dọn...

- Ta... ta là nữ hoàng...

- Người là nữ hoàng Ai Cập Asisư... người ngồi nghỉ tí xíu đi, sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi, để em đi chuẩn bị... _ vừa  mới đứng dậy, Ari liền nắm chặt tay của nàng:   “Nữ hoàng, xin người đừng nghĩ quẩn nữa, em nhất định sẽ bảo vệ người...”

Tiểu Thiên ngồi thẩn thờ trên giường, ánh ắt đang nhìn về nơi nào đó rất xa xôi... Hay thật, thoát khỏi cái thế giới đầy âm mưu bẩn thỉu kia, giờ lại rơi vào cái thế giới Ai Cập cổ đại. Không phải nàng ghét Ai Cập, nàng rất thích là đằng khác ấy chứ, nhưng vấn đề chính là tại sao linh hồn của nàng lại nhập vào xác của Asisư mà không phải Carol? Hix... ai chẳng biết Asisư là bà hoàng độc ác chứ. Nhưng mà kể ra cũng tội, Tiểu Thiên nàng dù không có gia đình thật sự nhưng ít ra cũng nhận được không ít sự quan tâm từ những người khác, còn Asisư này thì có lẽ không có ai ngoài Ari, ngay cả Menfuisư là người nàng yêu nhất cũng có ác cảm, đành lòng gả nàng đến đây... Mà lạ, theo như nàng biết thì Asisư ắt hẳn phải chết rồi nên nàng mới nhập hồn vào được, chẳng lẽ Asisư đã chết? Không thể nào... Phải hỏi rõ Ari mới được... Tiểu Thiên  bấu vào thành giường đứng dậy, hiện tại cơ thể này rất yếu, không thể nào vận động được. Chợt, nàng nhìn thấy cái lọ gốm sứ màu trắng nằm lăn lóc trong góc giường. Nàng cố gắng với tay lấy nó xem thì phát hiện một ít bột màu trắng bên trong. 

Mặt nàng biến sắc, đây là chất độc, cực độc, là thứ có thể giết người như chơi. Không lẽ Asisư gọi Ari đi mua cái này sao? Đối với sinh viên học trường y dược như nàng không thể nào nhầm lẫn được... Asisư uống thuốc độc tự vẫn và chết, đó là chuyện có thật. Sao không thấy chi tiết này trong truyện nhỉ? Mà thôi, ông trời đã thương nàng, cho nàng thêm cơ hội làm lại cuộc đời ở thế giới này thì nàng xin nhận nó vậy. Tiểu Thiên sẽ không phụ lòng của ông trời đâu, Asisư, cô cũng an tâm,ta sẽ giúp cô sống nốt phần đời còn lại, về phần Tô Tiểu Thiên, nó đã chết rồi, từ lúc cha nó cho sát thủ giết nó nó đã chết rồi, trên đời không còn Tiểu Thiên nữa, chỉ còn Asisư mà thôi. Vấn để đáng lo ngại hiện tại là cái đám cưới mắc dịch này đây...