Nữ Hiệp Xuất Giá

Chương 13: Chương 13





Gia huấn của Tần gia.

Nhìn theo dáng vẻ tức đến hộc máu của vị Cửu tiểu thư kia, Chiêu Anh thầm tặc lưỡi.

Xem ra từ "thâm thù đại hận" biến thành "huyết hải thâm thù" mất rồi.

Nhưng ít ra thời gian sắp tới nàng sẽ không còn nhàm chán nữa.

Nói đến nhàm chán...!Nàng nhìn về góc khuất của viện tử, nhận ra cái người rập rình ở đó đã sớm chạy mất rồi.

Chiếu theo những gì xảy ra, có lẽ tên họ Hà này đã nhận định Yến Ngân là thiếu phu nhân, chỉ là không ngờ giữa đường mọc ra một Trương Chiêu Anh, khiến cho Yến Ngân không thể vào cửa.

Cái này có lẽ có thể giải thích được một phần lý do vì sao hắn ta lại ghét nàng đến thế.

Nhưng với sự thân cận của hắn ta với cẩu quan chẳng lẽ hắn ta không nhận ra thiếu gia nhà mình chỉ hận không thể đem vị Cửu tiểu thư kia ném ra càng xa càng tốt sao? Còn cả biểu tình lúc bị nàng phát hiện ra món thuốc hại người kia nữa.

Dựa theo tường từ từ trượt xuống, nàng lặng lẽ thở dài.

Hay là do nàng suy nghĩ nhiều quá rồi? Rất có thế như cẩu quan đã nói, thứ thuốc đó là do Thái hậu ban cho, nếu không dùng sẽ có khả năng phạm vào tội khi quân, biểu tình đó của hắn ta rất có thể là lo lắng thiếu gia nhà mình có thể bị chém thôi.

Chắc là thế rồi.

Chứ nếu hắn ta thực sự có vấn đề thì đã không thể ở Tần gia lâu đến như thế.

Nhưng...!Thái hậu à? Không lẽ chuyện năm đó cũng liên quan đến Thái hậu sao? Mẹ nó! Chuyện của hoàng tộc nàng thật không hiểu được mà!
"Mẹ nó không nghĩ nữa! Lão nương mệt rồi!" Dứt khoát vứt chuyện này ra khỏi đầu, Chiêu Anh dựa tường tận hưởng quãng thời gian thảnh thơi hiếm có này.

Chỉ là có một số chuyện không phải lúc nào cũng theo mong muốn của nàng được.

"Thiếu phu nhân? Người có thể cân nhắc đi cứu thiếu gia hay không?"
"Cẩm Nhi? Từ khi nào em lại quan tâm cái tên họ Tần kia vậy?" Chiêu Anh không mặn không nhạt đáp lời, hoàn toàn không ngạc nhiên với sự xuất hiện bất thình lình của Cẩm Nhi.


Cẩm Nhi ngồi chồm hỗm bên cạnh Chiêu Anh, hai tay chống cằm mà chu mỏ nói: "Dù gì thiếu gia cũng đang mang thương trên người, quan tâm một chút có sao đâu chứ?" Cô dẩu dẩu mỏ "Chắc cũng chỉ có người vô tâm như thiếu phu nhân mới không quan tâm đến thiếu gia thôi"
Áp chế cảm xúc muốn bóp chết thị nữ nhà mình, hình như nàng chiều con bé này quá rồi phải không?
"Không phải em nói rồi sao?" Nàng đứng dậy, bình thản phủi chút bụi dính trên người "Hắn ta trên người còn có thương, mẫu thân hẳn cũng không phạt hắn ta cái gì nặng lắm đâu." Nàng phẩy tay "Lát kêu tên họ Hà kia đến nhặt xác cẩu quan là được rồi."
"Thiếu phu nhân." Cầm Nhi kéo tay áo nàng "Thiếu gia bị lão phu nhân bắt phạt quỳ ở từ đường đến khi được thiếu phu nhân người tha thứ mới thôi."
Vẻ bình thản trên mặt Chiêu Anh có chút rạn nứt.

Không phải chứ? Lúc nhỏ nàng cũng nguậy phá, nhưng cùng lắm bị phạt quỳ hai canh giờ là hết cỡ rồi.

Cái nhà họ Tần này có vấn đề gì vậy? Nếu Cẩm Nhi không đến đây thông báo cho nàng có phải tên cẩu quan kia phải quỳ đến chết luôn không?
"Em đang nói đùa đúng không?" Tần mẫu cũng không thể tàn nhẫn đến vậy được chứ? Dù gì cũng là con trai mình mà.

"Thiếu phu nhân không tin có thể đến từ đường xem thử."
"Ta có nhất thiết phải đi không?" Đột nhiên nàng thấy có chút chột dạ.

"Phải đi!" Cẩm Nhi đột nhiên trở nên hung dữ.

"Đi thì đi vậy" Thôi được rồi, chuyện này dù gì cũng từ nàng mà ra.

"Mà...!từ đường là ở chỗ nào vậy?"
Trong khi đó ở từ đường, Chính Quân đang hết sức sung sướng mà sám hối với tổ tiên, hoàn toàn không có vẻ gì là buồn khổ cả.

Thậm chí chàng còn cảm thấy lần phạt quỳ này rất lời là đằng khác, có thể đổi được một chút tình cảm của phu nhân.

Thật là tốt mà.

"Lần đầu tiên ta thấy có người bị phạt mà lại vui vẻ như ngươi đó." Chiêu Anh nhẹ nhàng bước lại gần "Không lẽ ngươi có sở thích bị ngược hả?"
Giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Chiêu Anh, Chính Quân xém chút nữa đã nhảy dựng lên.

"Phu nhân! Nàng làm ta hết hồn!"
Nở một nụ cười tỏ vẻ hối lỗi, Chiêu Anh đưa tay đỡ chàng dậy "Được rồi.

Có gì về phòng rồi nói sau đi, nếu không Cẩm Nhi lại than ta bắt nạt ngươi nữa mất."

Ánh mắt vui vẻ của Chính Quân ảm đạm đi nhanh chóng khi nghe câu nói này cảu nàng.

Hóa ra nàng đến đây là vì bị Cẩm Nhi than vãn, chứ không phải là nàng đã tha thứ cho chàng.

"Cái đó...!phu nhân.

Về vị Cửu tiểu thư kia..." Chàng thấy mình vẫn nên giải thích càng sớm càng tốt.

Đột nhiên bị chàng nhắc đến chuyện này, Chiêu Anh liền chột dạ "Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi! Ta không có thương tâm gì hết! Tất cả đều là do vú Hoàng tự suy diễn!"
Cẩn thận đặt chàng nằm xuống giường, Chiêu Anh có chút mất tự nhiên giải thích: "Lúc đó ta đi lấy thuốc cho ngươi, khi quay lại thì nghe thấy ngươi với vị tiểu thư đó đang nói chuyện nên mới không ra mặt.

Ta cũng không có ý định nghe trộm đâu nhưng mà ta tưởng ngươi với Cửu tiểu thư có tình cảm với nhau nên muốn tìm hiểu một chút đễ dễ bề nói chuyện nạp thiếp cho ngươi với mẫu thân." Nàng hắng giọng một cái, mặt có chút đỏ lên "Ai ngờ được nghe một hồi lại tưởng tượng ra tình cảnh ngươi bị Cửu tiểu thư ép hôn.

Có chút không nhịn được nên cười hơi nhiều thôi, ngươi đừng hiểu nhầm."
"Là vậy sao?"
Mẹ nó! Sao nghe câu này nàng lại có cảm giác cẩu quan như một chú cún con bị chủ nhân vứt bỏ thế này!? Không! Đây nhất định là ảo giác thôi!
Chính Quân đương nhiên là buồn rồi.

Vốn tưởng rằng nàng là vì đau buồn nên mới khóc, không ngờ lại là nàng khóc vì cười quá nhiều.

Quả nhiên vẫn là chàng vọng tượng.

"Này? Ngươi sao vậy? Sao lại im lặng thế?" Mắt thấy cẩu quan chau mày sầu khổ, Chiêu Anh vội quay đầu cầu cứu Cẩm Nhi đang trốn một góc nghe lén.

Đáng tiếc con bé lại giở vờ như không nhìn thấy mà quay đầu đi, ý nói tự nàng nghĩ cách.

"Được rồi." Chiêu Anh thở dài "Vẫn là chút khó chịu đi, dù sao ta cũng là Tần thiếu phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng.

Bị Cửu tiểu thư nói vậy cũng có chút không thoải mái." Lời này của nàng không phải là vì muốn an ủi cẩu quan mà nói ra.

Rõ ràng là được cưới hỏi đàng hoàng nhưng lại bị nói không khác kẻ thứ ba chen ngang vào chuyện tình cảm của người ta, dù có là người dễ tính đến đâu thì cũng bị chọc giận thôi.


Nhưng phần nhiều vẫn là không nhịn được cười mà thôi.

"Thật sao? Không biết có phải là ảo giác của Chiêu Anh nàng hay không nhưng nàng thực sự nhìn thấy cái đuôi cẩu bông xù đang vẫy liên hồi sau lưng cẩu quan.

Cũng đúng thôi, hắn ta là cẩu quan mà.

"Vậy quan hệ giữa ngươi với vị Cửu tiểu thư đó là sao?" Cho dù nàng không có hứng thú đi tranh giành cẩu quan với nàng ta nhưng để đề phòng nàng vẫn nên có chút hiểu biết gì đó về vị Cửu Yến Ngân – Cửu tiểu thư này thì hơn.

Dù biết rõ là phu nhân chỉ đang an ủi mình thôi, nhưng Chính Quân vẫn rất vui vẻ, vì ít ra nàng ấy cũng có chút quan tâm đến tâm trạng của chàng không phải sao? "Ta với Cửu tiểu thư lần đầu gặp nhau ở một yến hội, khi đó tình hình trong triều vẫn không rắc rối như bây giờ.

Khi đó ta chỉ thiện tâm giải vây cho tiểu thư thôi, ai ngờ đâu..."
Chiêu Anh che miệng cười: "Hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân a.

Bảo sao cô nương nhà người ta lại mê đắm ngươi như thế."
"Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ lại thành ra kết quả như bây giờ." Chính Quân thở dài "Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, triều đình chia làm hai phe đối chọi nhau gay gắt.

Mà ta với phụ nhân nàng ấy..."
"Ây da!" Chiêu Anh lắc đầu đầy vẻ tiếc hận "Hóa ra là chính trị ngăn cản đôi uyên ương a.

Thật nghiệt ngã mà."
Biết rõ phu nhân lại đang thừa cơ mà trêu chọc mình, Chính Quân cũng hết cách.

Kệ đi! Nàng ấy vui là được rồi.

"Ta đối với Cửu tiểu thu hoàn toàn không có suy nghĩ quá phận gì, càng không nói đến chuyện ta nhiều lần đắc tội với phụ thân nàng ấy.

Nên chuyện cưới gả giữa ta và Cửu tiểu thư gần như là không thể xảy ra được." Chính Quân lắc đầu.

Quả thật mỗi lần nhắc đến Yến Ngân chàng có hơi đau đầu, chủ yếu đến từ sự cứng đầu của nàng.

Bao năm qua chàng đã không ngừng vạch rõ giới hạn nhưng nàng vẫn một mực cố chấp, có vẻ như sẽ không dừng cho đến khi đạt được điều nàng mong muốn.

Nhìn thấy rõ sự bất lực của chàng, Chiêu Anh đảo mắt quyết định dừng cái đề tài đầy nhạy cảm này: "Mà rốt cuộc gia huấn nhà ngươi là gì thế? Sao mẫu thân lại tức giận như vậy chứ?"
Chính Quân đưa mắt nhìn nàng, cười ôn nhu "Tần gia chúng ta không có nhiều gia huấn, chỉ có duy nhất một điều nhưng nếu phạm phải thì hình phạt rất khủng khiếp." Chàng cố gắng chống đỡ thân thể ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "Con cháu Tần gia một đời chỉ được phép lấy một người."
Cả đời chỉ được lấy một người? Điều này có nghĩa là bất kể đối phương là ai, chỉ cần đã làm lễ bái đường thì cả đời cũng không được hối hận, dù có hận cũng phải ở bên đối phương một đời, không được thay lòng.


"Nên A Anh." Nhân lúc nàng còn đang ngẩn người, Chính Quân nắm lấy tay nàng "Nàng có hiểu những gì ta nói không?" Đời này ta một lòng với nàng, toàn tâm toàn ý bảo hộ nàng.

Vậy nên xin nàng đừng tiếp tục đẩy ta xa có được hay không?
Bị ánh mắt chàng nhìn chăm chú như vậy, da mặt có dày nữa cũng cảm thấy xấu hổ.

Đương nhiên nữ hiệp lần nãy cũng phải là ngoại lệ.

Bối rối quay mặt đi, Tuyệt đối không thể để cẩu quan biết nàng đang xấu hổ! Tuyệt đối không thể! Nhưng mà đột nhiên nói ra lời tâm tình như vậy thì ai mà chịu được chứ!? Hắn ta chắc chắn đang cố ý! Chiêu Anh hít một hơi cố tỏ ra bình tĩnh: "Như vậy cũng có chút tàn nhẫn.

Nếu như ngươi bị bắt phải lấy người ngươi hận thì phải làm sao? Chẳng lẽ cứ cắn răng mà sống qua ngày sao?"
Lặng lẽ siết chặt lấy bàn tay đang nắm chặt, Chính Quân không nhanh không chậm đáp lại: "Vậy nên ta thấy mình rất may mắn." Khẽ hôn lên mu bàn tay mền mại kia "Vì người đó là nàng chứ không phải ai khác."
Giật mình rút tay lại như bị điện giật, Chiêu Anh đỏ mặt lùi lại vài bước, khó khăn nhả ra từng chữ một "Ta...!ta đột nhiên nhớ ra mình có chút việc.

Đi...!trước!" Nói rồi không để chàng có bất cứ phản ứng nào liền thì triển kinh công chạy mất.

Khó khăn lắm chàng mới có thể đem những lời này nói ra, không ngờ khi nói ra rồi nàng lại quay đầu bỏ chạy thế này.

Bảo chàng không mất mát là giả, bị từ chối làm sao có thể vui cho được chứ.

Thế này chẳng thà nàng cứ một kiếm giết chàng luôn còn đỡ đau hơn thế này.

"Thiếu gia người làm tốt lắm." Cẩm Nhi đột nhiên xuất hiện "Lần đầu tiên em thấy thiếu phu nhân xấu hổ đó, từ trước đến giờ em chỉ thấy thiếu phu nhân làm cho người khác xấu hổ thôi."
Nàng ấy xấu hổ? Vậy có nghĩa là nàng ấy không ghét những lời đó có đúng không? Chàng vẫn có cơ hội đúng không?
"Thiếu gia người đang bổ não cái gì a?" Cẩm Nhi lắc lắc bình thuốc trong tay "Thiếu phu nhân đã ngượng muốn chết còn không quen đưa em thuốc trị thương cho thiếu gia đây nè.

Hơn nữa người mau phấn chấn lên, vì thiếu gia là người duy nhất gọi thiếu phu nhân là A Anh mà còn toàn mạng đó.

Điều này cho thấy thiếu phu nhân không hề ghét người nha."
"Cái gọi đó có gì không đúng sao?"
Cẩm Nhi nhìn trái ngó phải, xác định Chiêu Anh không ở đây mới dám nhỏ giọng giải thích.

Sinh thời Chiêu Anh ghét người khác gọi nàng là A Anh vì đây là cách mà mẫu thân nàng hay âu yếm gọi nàng như vậy.

Nhưng sau cái chết của bà hai chữ này liền thành đại kỵ của nàng, ngay cả Trương lão gia vô tình gọi nàng như vậy cũng suýt bị nàng đánh cho một trận.

"Vậy nên thiếu gia gọi thiếu phu nhân như vậy mà vẫn còn toàn mạng ngồi đây tức là thiếu phu nhân đang ngầm cho phép người bước vào lòng thiếu phu nhân.".