Nữ Hiệp Xuất Giá

Chương 11: Chương 11





Sung sướng nhìn người gặp nạn.

Nhìn cẩu quan hạnh phúc ôm bát cháo lại nhìn Cẩm Nhi không chút tiếng động quay lại bên mình, Chiêu Anh liếm liếm răng nanh.

Thật ra nàng hiểu rất rõ một người mới bước chân vào Tần gia như mình không thể nào đấu lại người đã ở đây mười mấy năm như Hà Dực, chỉ có thể cản được đến đâu thì cản mà thôi.

Hơn nữa nàng còn không biết người đứng đằng sau là ai, làm sao có thể giải quyết triệt để được.

Mà cho dù có biết đi chăng nữa cũng làm gì có chứng cứ, đến lúc ấy không nhưng không diệt được đối phương mà lại dẫn phiền phức về thân.

Nàng quá lười để ứng phó.

"Ngươi rốt cuộc có định ăn hay không thế hả?" Mãi không thấy Chính Quân chàng có bất cứ động thái gì giống nuốt bát cháo, nàng không nhịn được hỏi: "Không lẽ ngươi sợ khó ăn à?"
"Không...!không phải như thế" Chính Quân có chút luống cuống "Chỉ là ta thấy có chút tiếc" Mấy âm cuối chàng nói cực nhỏ nhưng tiếc thay phu nhân chàng là người học võ, lại còn ngồi rất gần chàng nên mấy chữ đó nàng nghe thấy cực kỳ rõ ràng.

Dùng hết sức bình sinh để nhịn cười, nữ hiệp ho một tiếng: "Nếu ngươi thích thì lần sau ta có thể làm riêng cho ngươi" Nàng hất hàm "Thế nên cứ ăn đi"
Không biết rõ vì lý do gì mà phu nhân hôm nay đặc biệt dịu dàng với mình, Chính Quân vội vội vàng vàng nuốt bát cháo, nhưng vừa mới kịp hút một húp đã phải phun ngược trở lại vào bát vì quá nóng.

Nhìn cái cảnh tượng chàng le lưỡi quạt quạt, dù cho có khả năng kiềm chế cao hơn nữa thì nữ hiệp cũng không thể nào nhịn cười nổi.

"Có ai giành với ngươi đâu chứ?" Nàng hảo tâm đưa khăn tay qua "Cứ từ từ mà ăn, ta đi lấy thuốc cho ngươi" Nói rồi nàng hất hàm với Cẩm Nhi ý bảo con bé ra ngoài với mình.

"Thiếu phu nhân! Cái tên họ Hà đó thực đáng ghét mà!" Còn chưa chờ nữ hiệp mở miệng ra hỏi, Cẩm Nhi đã nhanh chóng cướp lời: "Hắn ta cậy mình hầu hạ thiếu gia lâu năm, hở ra một chút là lại nói xấu người.

Nếu không phải nể tình hắn còn tận tâm chăm sóc thiếu gia em đã chôn sống hắn luôn rồi!"
Chiêu Anh có chút bất lực nhìn Cẩm Nhi giậm chân vung tay như thể vị họ Hà kia đang ở trước mặt: "Được rồi, được rồi.


Hắn cũng chỉ là nói mấy lời khó nghe thôi mà, vẫn chưa làm gì quá đáng, em cứ bình tĩnh đã" Nhưng không ngờ là lời này của nàng không những không giúp Cẩm Nhi hạ hỏa mà còn khiến con bé tức giận hơn.

"Thiếu phu nhân! Người hẳn là phải hiểu đạo lý mưa dầm thấm lâu chứ" Cẩm Nhi chống nạnh, hoàn toàn không chút dáng vẻ một nha hoàn đang nói chuyện với tiểu thư nhà mình "Một ngày hai ngày thì không sao.

Nhưng nếu ngày nào hắn cũng đặt điều về người thì sao? Không sơm thì muộn thiếu gia cũng sẽ có ánh nhìn xấu về người"
"Ồ" Ngược lại Chiêu Anh lại tỏ vẻ không quan tâm là mấy, một tay chống cằm một tay nghịch nghịch vạt áo, dáng vẻ mọi thứ đều không liên quan đến mình.

Mắt thấy Cẩm Nhi còn định nói nữa tiếp nàng vội lên tiếng ngắt lời "Không lẽ em không thấy tò mò tại sao hắn ta lại làm vậy à? Cứ coi như là nhìn ta không thuận mắt đi nhưng không đến mức ta mới vào cửa mấy ngày đã muốn đá cổ ta đi chứ?"
"Cũng đúng ha" Cẩm Nhi ngẩn người "Người với tên họ Hà đó mới gặp nhau không lâu, lại chưa từng quen biết, làm sao mà kết thù nhanh thế được?" Cô sợ hãi nhìn về phía Chiêu Anh: "Không lẽ......."
"Hắn ta yêu thiếu gia nhà mình rồi?" Cả hai người cùng đồng thanh nói ra.

Hai người im lặng một hồi rồi cùng nhau bật cười, giả thuyết này cũng hơi hoang đường quá rồi.

Chiêu Anh dựa người vào tường, ngẩng đầu suy nghĩ.

Nếu như mọi chuyện chỉ là như này thì đã dễ rồi, nhưng không biết vì một lý do gì đó nàng vẫn có cảm giác chuyện này không thể nào chỉ đơn giản như vậy được.

Giống như đằng sau còn có chuyện gì đó cực khủng khiếp.

"Thôi bỏ đi" Nàng đủ mệt mỏi rồi "Em mau vào kho lấy đống thuốc trị thương của ta ra đây, tên thư sinh kia chỉ dùng mấy món thuốc của đống lang băm đó thì biết bao giờ mới khỏi được chứ"
Nhanh chóng lấy được thuốc, Chiêu Anh nàng cũng nhanh quay lại xem tình hình tên cẩu quan kia.

Ai ngờ được vừa vào lại nghe được có người nói xấu mình: "Chính Quân ca ca! Huynh xem đi! Cô ta vào cửa chưa được mấy ngày đã hại huynh bị thương đến mức này, ai biết được sau này cô ta còn làm gì huynh nữa.

Loại thê tử như vậy thà không có còn hơn"
Loại thê tử không đáng có đang cầm bình thuốc nhướng mày lắng nghe, vô cùng tò mò không hiểu vị nói những lời cay nghiệt thế này về mình là thần thành phương nào, làm sao có thể dễ dàng vào phòng riêng của tên cẩu quan kia thế.


Không lẽ là tình nhân hả? Được rồi! Làm gì có tình nhân nào có thể mạnh miệng nói chính phòng như thế chứ? Vậy là thanh mai trúc mã rồi.

Không ngờ nha, tên họ Tần này cũng có số hưởng đó.

Mà xét theo tình hình hiện tại nàng có nên vào không nhỉ? Không vào thì không thể đưa thuốc mà vào thì lại ảnh hưởng người ta tình chàng ý thiếp.

Trong lúc Chiêu Anh còn đang suy nghĩ không biết mình có nên đi vào hay không thì vị tiểu thư kia đã lại lên tiếng: "Đã làm huynh bị thương rồi thì thôi đi lại còn để huynh một mình nữa.

Thương thành thế này hành động có biết bao nhiêu bất tiện mà cô ta không hề để tâm, vẫn còn tâm tư mà chạy đi làm việc riêng được! Đúng là độc phụ"
Độc phụ trong miệng vị tiểu thư kia đang cầm lọ thuốc trị ngoại thương đặc hiệu, dựa vào bình phong, bình thản nghe cô nói xấu về mình.

"Cửu tiểu thư.

Xin tiểu thư chú ý ngôn từ của mình" Nghe qua giọng nói thì có vẻ nam chính đại nhân đang có vẻ vô cùng tức giận "Tiểu thư và nàng ấy chưa từng gặp mặt, bây giờ chẳng qua chỉ là thấy những điểm xấu của nàng ấy.

Nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là tiểu thư có thể muốn nói gì về nàng ấy là có thể nói được" Chàng ngừng một lúc rồi lại tiếp tục "Thần cũng rất cảm khích tiểu thư đã đến thăm thần như thế này nhưng dù sao đây cũng là phòng riêng của thần.

Tiểu thư lại là khuê các, ở lại lâu e sẽ có người buông lời không hay.

Vẫn mong tiểu thư sớm hồi phủ thì hơn"
Vị được gọi là Cửu tiểu thư kia lên tiếng: "Cái gì mà buông lời hay không buông lời chứ? Ta không sợ! Nếu có chuyện gì cùng lắm ta gả cho huynh là được rồi!"
Chiêu Anh trốn ở sau bình phong nghe trộm nghe xong câu này cũng xém ngã lăn ra đất.

Trong ấn tượng của nàng, các tiểu thư khuê các thường rất hiền hòa nhã nhặn.


Nào có ai khảng khái như nữ hiệp giang hồ thế này đâu chứ.

Không! Nếu so ra thì một nữ hiệp giang hồ như nàng còn không phóng khoáng bằng vị tiểu thư họ Cửu này nữa, kèo này nàng xin nhận thua.

"Cửu tiểu thư! Người không thế nói như vậy được!" Ngược lại Chính Quân gần như phát hỏa "Thần đã là người có gia thất, tiểu thư lại chưa có hôn phối.

Nếu tùy tiện nói chuyện cưới gả là khinh thường thê tử, càng là vũ nhục tiểu thư!"
"Có gì là khinh thường chứ? Chỉ cần huynh hưu thê là được mà" Cửu tiểu thư càng nói càng hăng "Cô ta dù sao cũng là một nữ tử giang hồ, có bị hưu đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng gì quá nhiều...."
"Cửu tiểu thư!" Chính Quân tức giận hét lên: "Xin tiểu thư chú ý ngôn từ của mình.

Nàng ấy dù sao cũng là nữ nhân.

Nếu cứ mơ mơ hồ hồ mà bị hưu như thế thì sau này làm sao có thể ngẳng cao đầu mà sống được?" Chàng hít một hơi lấy lại bình tĩnh "Hơn nữa, giữa thần và tiểu thư là không có khả năng.

Vẫn xin tiểu thư buông cái tâm tư này đi thì hơn"
"Cái gì mà không có khả năng chứ?" Đến lượt vị Cửu tiểu thư kia hét lớn "Chẳng qua chỉ là huynh và phụ thân ta có chút bất đồng thôi.

Biết đâu sau này khi thành người một nhà rồi bất đồng được giải quyết thì sao? Phụ thân ta yêu thương ta nhất.

Người chắc chắn sẽ không làm khó huynh đâu"
Không ổn rồi! Chiêu Anh nàng sắp không nhịn nổi nữa rồi! Nàng ở sau bình phong dùng hết sức bình sinh để nhịn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Vốn nàng tưởng hai người này là lưỡng tình tương tuyệt, không ngờ lại là hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình.

Hơn nữa sao nàng càng nghe càng có cảm giác như cẩu quan đang bị ép hôn, còn là bị ép đến không thể phản kháng.

Xem ra vị nàng có chút đánh giá sai về những tiểu thư khuê các rồi.

Không! Phải nói là nàng có chút đánh giá sai về vị Cửu tiểu thư này thì đúng hơn.


Cửu tiểu thư hiểu rất rõ xuất thân của nàng, và cũng hiểu được chuyện nàng không để tâm lắm đến việc bị hưu hay không.

Người giang hồ như nàng dù sao cũng là dùng nắm đấm nói chuyện chứ không phải mấy thứ đạo lý vớ vẩn gì đó.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cứ coi như là nàng cướp trúc mã của vị tiểu thư này đi, cô cũng không thể nói phu quân nàng hưu nàng một cách tỉnh bơ như thế chứ? Nữ nhân mà! Đáng sợ!
"Xin tiểu thư sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa.

Thần với tiểu thư sẽ không có kết qảu đâu!" Nam chính vẫn một bộ dạng lạnh lùng từ chối.

Cửu tiểu thư thì một lòng tự tin: "Sao lại không nhắc? Không lẽ cưới muội mà nói đối với huynh còn khó hơn cả chết sao?"
Không ổn! Thực sự không ổn rồi! Chiêu Anh run rẩy chạy ra ngoài để bình tĩnh, nàng sợ ở trong đó tiếp tục nghe cuộc đối thoại đầy kỳ lạ kia nàng sẽ không nhịn nổi mà phì cười mất! Dù cho cẩu quan trong suy nghĩ của nàng có là một tên thư sinh trói gà không chặt thật nhưng không có nghĩa là nó đã nát đến độ hắn ta rơi vào tình cảnh bị ép hôn thế này.

Không được! Nhất định không được cười thành tiếng! Rất mất mặt!
Tiếc thay cảnh tượng nàng ôm cột nhà gục đầu run bần bật này lại vô tình lọt vào mắt vú Hoàng nhận lệnh của Tần mẫu đến thăm nhi tử.

Bà cũng rất tò mò không hiểu tại sao thiếu phu nhân lại ngồi một góc run rẩy thế kia, bà nhanh chóng lại gần: "Thiếu phu nhân? Thân thể người có chỗ nào không khỏe sao? Có cần lão gọi đại phu không?"
Chiêu Anh hít một hơi để cố bình tĩnh, nhưng giọng nói không giấu được run rẩy: "Không có gì, ta vẫn ổn.

Đa tạ vú đã quan tâm" Nhưng nào ngờ được dáng vẻ nhịn cười đến đỏ cả mắt của nàng rơi vào mắt vú Hoàng lại biến thành nàng chịu ủy khuất đến phát khóc.

Bà ngay lập tức nghĩ đến thiếu gia chắc chắn lại làm gì đó khiến thiếu phu nhân thương tâm rồi, đang định đứng dậy khuyên căn thiếu gia thì lại nghe thấy từ trong phòng vọng ra tiếng của vị tiểu thư họ Cửu kia, rất nhanh liền hiểu nhầm thành thiếu phu nhân nghĩ thiếu gia và Cửu tiểu thư kia có gì đó.

Thật không ra thể thống gì mà.

Thân là người đã có thê tử, lại còn hẹn gặp một nữ nhân khác ở phòng riêng.

Thế này thì khác gì vũ nhục chính phòng.

"Đi!" Vú Hoàng lôi Chiêu Anh đứng dậy "Lão dẫn người đi tìm lão phu nhân"
"Ấy? Sao lại gặp mẫu thân?" Chiêu Anh cứ thế mơ mơ hồ hồ bị lôi tuột đi "Có gì vú từ từ nói đã chứ!".