Nguyệt Hân Di cắn
chặt răng chịu đựng đau nhức thu nạp nội lực về đan điền, một chưởng của cung chủ U Kính Các lúc trước khiến nàng bị nội thương không hề nhẹ đến tận bây giờ cũng không thể chữa khỏi chỉ có thể từ từ điều dưỡng.
Sau khi điều hòa nội tức xong Nguyệt Hân Di đứng lên đi đến cạnh dòng
suối nơi đó đặt một cái hủ sứt mẻ được đậy kín, nàng bình tĩnh mở nắp
bình ra đưa tay vào trong lôi ra một con rết cỡ lớn với màu sắc đỏ sẫm
quỷ dị vẫn còn đang uốn éo ngọe nguậy hàng trăm cái chân nhỏ của mình.
Nguyệt Hân Di để con rết lên cánh tay gầy teo của mình chỉ chốc lát sau một
phần da thịt nơi đặt con rết hiện lên màu tím thẫm, con rết này là do
nàng phí rất nhiều công sức mới bắt được, tuy nơi này có nhiều thứ đối
với nàng rất xa lạ nhưng trên cơ bản có rất nhiều thứ không khác mấy so
với nàng hiểu biết như động vật hay thực vật, chính vì lẽ đó nàng tìm
được rất nhiều những thứ bổ ích cho việc luyện công của mình.
Nguyệt Hân Di để màu tím thẫm lan đến toàn cánh tay mới bứt con rết ra
khỏi tay để lại vào bình sứ, nàng tay ôm bình sứ phi thân vào sâu trong
rừng để tìm kiếm vật dẫn, sau hơn ba canh giờ chạy ngược chạy xui trong
rừng thì thành quả cũng không đến nỗi tệ, nàng bắt được hai con nhện
độc, 1 con ếch và 3 con rắn hổ mang. Nàng cho tất cả vào bình sứ nhìn ca đám độc trùng quần ẩu cho đến khi chỉ còn một còn sống mới đem những
con bại trận ra bên ngoài, còn con thắng trận được nàng thưởng cho thêm
một số cỏ độc làm thức ăn.
Những kẻ bại trận cũng có số phận
riêng chính là làm bữa tối cho cái bụng đang đói âm ỉ của nàng, chúng
được xiên que sau đó đặt lên lửa nướng, Nguyệt Hân Di nhìn thịt cháy
vang lên tiếng xèo xèo mà nuốt nước miếng, bỗng từ phía sau Nguyệt Hân
Di nghe được tiếng động, nàng quay phắt lại nhìn thấy một đôi thú đồng
đang nhìn nàng chằm chằm.
Một con hổ dài hơn 2 mét đứng lặng
trong một bụi cây rậm rạp, nếu không phải Nguyệt Hân Di khứu giác linh
mẫn chắc chắn không thể phát hiện được. Nó đứng tại đó cao ngạo nhìn con mồi bé nhỏ trước mặt không hề để tâm đến thân hình bé nhỏ kia, với nó
con mồi này hoàn toàn không có sức uy hiếp.
Nguyệt Hân Di từ
khi lọt lòng đến năm nàng 10 tuổi vẫn do bầy sói nuôi lớn cho dù sau này được con người đón về nuôi và dạy dỗ nhưng có một số tập quán của động
vật đã khắc sâu vào máu hoàn toàn không thể rũ bỏ, với nàng hiện tại con hổ này là kẻ xâm nhập vào lãnh địa của nàng, huống chi sói và hổ điều
là động vật ăn thịt cũng điều được xưng là Vương của giống loài, từ xưa
đến nay vốn không hề hợp mắt nhau, có thể nói kẻ thù gặp nhau căm ghét
đến đỏ mắt.
Con hổ lúc đầu còn có vẻ khinh thị con mồi mà nó
nhận định kia nhưng chỉ một lát sau cơ thể nó cũng dần lâm vào trạng
thái đề phòng, cả hai đứng cách nhau một khoảng hơn 10 mét ánh mắt dính
chặt lẫn nhau cả thân mình điều gồng cứng vận dụng sức lực chỉ chờ đối
phương sơ hở là lập tức lao đến.
”Ghào____”
Con hổ này là một con hổ đang bị đói nó không còn kiên nhẫn chờ thời cơ mà nhanh chóng lấy đà phóng về phía Nguyệt Hân Di.
”Ghừ____” Từ trong cổ họng phát ra âm thanh khàn đặc gầm gừ, Nguyệt Hân Di dựa vào ưu thế linh hoạt của bản thân né tránh đón công kích của nó, chân vừa chạm đất nàng đã xoay người lại lấy đà phóng thẳng lên lưng
của con hổ, hai tay bấu chặt lấy lưng nó, chỉ một cái xoay tay đầu của
con hổ bị nàng bẻ ngoặt ra phía sau sau đó cánh tay khé chống lên lưng
con hổ mượn thế nhảy vọt về phía sau, cả thân hình nặng hơn 150kg của
con hổ rung rung mấy cái rồi đổ rạp sang một bên.
Ánh mắt
Nguyệt Hân Di sáng quắc nhìn thân hình đồ sộ của con hổ, một thân da
lông sáng loáng trong ánh trời chiều chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ấm áp,
sau khi xác định con hổ thật sự đã chết thì Nguyệt Hân Di đi đến một cấy cổ thụ gần đó lôi ra một cái ba lô to bự, bên trong chứa đầy đồ ăn và
một số đồ vật linh tinh, lục lọi một lúc nàng lấy ra một con dao sáng
loáng.
Con hổ rất nặng nhưng thịt hổ rất khó ăn có một cỗ mùi
vị khó ngửi, đây là đặc tính của một số loại động vật ăn thịt cỡ lớn
nhìn một đống thịt to bự kia Nguyệt Hân Di chặc lưỡi mấy cái tỏ ý tiếc
nuối, nàng dùng chưởng lực tạo ra một cái hố to rồi đem tất cả thịt vùi
vào trong đất, rồi mới xách lấy tấm da hổ vừa lột xong đi về phía con
suối tẩy rửa, dự định làm một cái chăn bằng lông hổ để nằm ngủ, tuy lúc
trước sống cùng bầy sói ngủ trên đá trên đất trong hang động nhưng từ
khi bị đem về U Kính Các dù chỉ có 4 năm sống chung với loài người nhưng dù sao dòng máu chảy trong người nàng vẫn là dòng máu con người nên đối với cuộc sống ở U Kính Các thì Nguyệt Hân Di càng dễ thích nghi hơn,
mấy hôm nay lại quay về cảnh ngủ màn trời chiếu đất Nguyệt Hân Di có
điểm khó chịu.
Nhìn bầu trời tiến dần về đêm Nguyệt Hân Di
cởi y phục ra đem đến bờ suối giặt sạch, trên người nàng hiện tại chỉ có một bộ y phục hồng y do chính tay nàng may, được dệt từ một loại tơ tằm nàng tìm được trên đỉnh Băng Sơn bền chặt vô cùng,
Trong
dòng suối được ánh trăng chiếu lên những vầng sáng lấp lánh có một người quang lỏa thân mình cúi thân giặt quần áo, dưới ánh trăng sáng vành
vạch có thể nhìn ra là một thiếu nữ độ khoảng 14, 15 tuổi thân mình gầy
yếu nhỏ bé, mái tóc dài đen bóng làn da trắng noãn như bạch ngọc thượng
hạng, ngũ quan không xinh đẹp lóa mắt mà thuộc dạng thanh tú, dễ thương, thiếu nữ vô tư ngâm nga giai điệu: “Có con bướm khẽ đậu trên một cành
liễu xanh....cơn gió thổi qua khiến bướm kia vỗ cánh bay đi....đóa hoa u buồn nhìn theo...chỉ hy vọng hóa thành cơn gió đuổi theo....chỉ hy vong hóa thành cơn gió đuổi theo.......“.
Giọng hát thiếu nữ khàn
khàn là lạ không thanh thoát như tiếng của những cô gái đang tuổi mới
lớn, nhìn kỹ về phía cổ của thiếu nữ có thể nhìn ra lý do tại sao, một
vết sẹo thật to trên chiếc cổ thanh mảnh tựa như những dấu răng nhọn
hoắc của con thú nào đó, vết sẹo này ảnh hưởng rất lớn đối với thanh âm
của thiếu nữ.
Sau khi tắm giặt xong Nguyệt Hân Di cứ để
nguyên thân thể quang lỏa của mình mà phi thẳng lên cây, nơi nàng chọn
làm chỗ ngủ là một gốc cây cổ thụ già với những táng lá rậm rạp, nàng
tìm đến một nhánh cây có lá tương đối dầy nằm xuống, lá trên cây đủ để
cho nàng che đi gió lạnh của đêm tối, hôm nay tương đối mệt nên Nguyệt
Hân Di vừa nằm xuống không bao lâu đã rơi vào mộng đẹp.
Trên
bầu trời vầng trăng vẫn sáng nhưng càng về khuya ánh trăng bị mây đen
che lấp giống như một điềm báo không lành cho nhân loại, vào đêm hôm nay chính là bắt đầu của liên tiếp những tai nạn của loài người khiến nhận
loại gần như lâm vào bờ vực tuyệt chủng.
Tại một quán bar nổi tiếng ở C thành, ánh đèn đủ mọi loại màu sắc chiếu trên sàn nhảy tạo
hiểu ứng ma mị hấp dẫn, từng nhóm người chen nhau uốn ép theo điệu nhạc
sôi động, nơi đây tập trung đa số là thành phần trí thức của xã hội,
những nữ nhân quyến rũ ăn mặc khiêu khích bại lộ kia nói không chừng ban ngày là những nhân viên gương mẫu quần áo công sở không một nếp nhăn
nhưng đến tối họ lại trút xuống dáng vẻ nghiêm cẩn mà thỏa sức lắc lư
theo điệu nhạc.
Trong một căn phòng Vip của quán bar có ba nam nhân ngồi tại ghế salon rộng lớn, căn phòng này được thiết kế cách biệt với âm nhạc ồn ào bên ngoài nhưng có lớp kiếng trong suốt để những
người ngồi trong phòng vẫn nhìn được khung cảnh bên ngoài, vẻ bề ngoài
bắt mắt của họ khiến cho nhiều cô gái đi ngang điều ghé mắt nhìn,.
Cố Vũ híp mắt đánh giá những thân hình gợi cảm trên sàn nhảy miệng chậc
chậc mấy cái rồi lên tiếng: “Phi, cậu xem, cô gái váy đỏ tốc buộc cao
kia vòng ngực nhất định phải là 38D, quả thật là vưu vật”
Tề
Phi nâng ly rượu trong tay ngón cái xoa nhẹ miệng ly cười cười nhìn vẻ
mặt háo sắc của Cố Vũ, quay sang nói với người ngồi bên cạnh.
”Hạo Lân...cậu đã gọi cho Minh Tuyên chưa, hắn đến giờ vẫn không thấy mặt”
Cố Vũ khinh thường hừ lạnh mấy tiếng, đôi môi hồng nhếch lên, gương mặt xinh đẹp tràn đầy bất mãn: “Tớ nói chứ Hạo Lân, Minh Tuyên dạo này bận
cái gì đã lâu không thấy cậu ta xuất hiện, sẽ không phải bị em gái nào
câu đi rồi chứ”
Tống Hạo Lân lắc đầu mấy cái, trên gương mặt
nho nhã tuấn tú hiện lên vẻ bất đắc dĩ, hắn ôn hòa mở miệng: “Cố Vũ, cái miệng của cậu nên cẩn thận lại để Minh Tuyên nghe thấy không chừng lại
bị giáo huấn”
Cố Vũ không cho là đúng, quay đầu lại tiếp tục
công cuộc săn diễm của mình. Tề Phi nhìn dáng vẻ kia của Cố Vũ cũng cười lắc đầu, người bạn này của hắn là điển hình cho dạng chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.
”Minh Tuyên có nhiệm vụ bên mình, chuyện này có liên quan đến báo cáo mấy hôm trước tớ cho các cậu xem”
”Báo cáo lần trước, chẳng lẽ bên NASA đã có thông tin chính thức” Tề
Phi đối với phần báo cáo kia rất hứng thú, phải biết vụ mưa thiên thạch
này rất hiếm gặp, cũng từng có vài vụ nhưng chỉ là những trận mưa nhỏ
gọi là mưa sao băng nhưng lần này đường kính của các thiên thạch khá lớn hơn nữa trong báo cáo cũng nhặc đến xung quanh nó có một tầng khói đen
bao quanh không xác định được.
Tống Hạo Lân nhíu mày, hơi suy
tư một chút về tin tức mà Thiệu Minh Tuyên truyền về cách đây vài ngày,
so với Cố Vũ, Trác Văn Sơ, Tề Phi thì gia tộc của hắn cùng với gia tộc
Thiệu Minh Tuyên có mối liên hệ gần hơn nên có nhiều việc hắn trước tiên liền biết.
”Có một phê súng hỏa Thiệu gia muốn nhập từ nước ngoài, điều là loại tối tân nhất”
Gia tộc Thiệu Minh Tuyên là quân chính thế gia, nắm quyền to trong quân đội là gia tộc duy nhất có thể trưng dụng tư binh của C thành còn gia
tộc Tống Hạo Lân lại là đứng đầu hắc đạo chuyên về súng ống đạn dược, có được sự liên hệ mật thiết với Chính phủ, đối với việc Tống Hạo Lân cùng Thiệu gia làm một bút sinh ý như thế Tề Phi cũng không có gì ngạc
nhiên, hắn chỉ hơi bất ngờ về số lượng lớn như thế.
Tề Phi nhíu mày, giọng nói có chút lo lắng: “Thiệu gia cần một số lượng lớn như thế không sợ phía trên tra xét”
Tống Hạo Lân châm một điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi, từ đôi môi mỏng
khêu gợi phà ra từng làn khói trắng, đôi mắt hắn hơi nheo lại như trầm
mê vào khói thuốc, bộ dáng biếng nhác đó khiến cho một nhóm cô gái đi
ngang phải đỏ mặt, tim đập.
”Trận mưa thiên thạch này sợ không tầm thường, Tề Phi, Cố Vũ lần tụ hội này việc chính là tớ muốn nhắc đến các cậu nên có sự chuẩn bị”
Cố Vũ nhìn sàn nhảy bên trong
trở nên hỗn loạn rất nhiều người điều chen ra ngoài cửa, hắn đứng dậy đi đến điện thoại riêng được đặt ở góc phòng bấm một dãy số tư nhân.
”Cố thiếu, có chuyện gì cần phân phó”
”Bên ngoài có chuyện gì” Cố Vũ nhìn một đám chạy vào chạy ra trên tay còn cầm thứ gì đó sáng lấp lóe.
Bên đầu dây bên kia lập tức hồi báo tình hình: “Cố thiếu, trên trời
xuất hiện mưa đá, nhưng những viên đá rơi xuống có màu đen và phát sáng, hiện tại có rất nhiều người tranh nhau nhặt chúng”
Tống Hạo
Lân búng tàn thuốc trong tay xuống đất dùng chân giẫm nát, hắn sửa sang
lại quần áo rồi bước ra ngoài, trước khi đến cửa hắn quay lại nhìn Tề
Phí và Cố Vũ nói: “Mặc kệ chuyện này đến cùng là tốt hay xấu, nếu Thiệu
Minh Tuyên đã nói để chúng ta đề phòng thì chắc chắn có lý của cậu ta,
các cậu đem tin tức về cho trưởng bối để họ xem xét”, Cố Vũ và Tề Phi
hiểu đây thật sự nghiêm trọng nếu không Tống Hạo Lân cũng không nói động đến trưởng bối, họ cùng gật đầu biểu tị đã biết.
Vào buổi tối ngày 1x tháng x năm 20xx trên khắp nơi trên thế giới xuất hiện mưa đá,
hiện tượng này bao trùm toàn cầu và duy trì hiện trạng trong hơn 2 ngày, hiện tượng mưa đá cũng không phải chưa từng xảy ra, chỉ là lần này nó
rơi lâu hơn và phát sinh hiện tượng kì lạ, trên mạng truyền thông có vô
số những biểu ngữ về hiện tượng kì lạ này, một số thành phần quá khích
còn trực tiếp xuống đường biểu đạt ý nghĩ về dấu hiệu ngày tận thế của
nhân loại, các nhà chức trách Chính Phủ đã dùng đến lực lượng quân đội
để đàn áp triệt để các hoạt động biểu tình đồng thời cũng phát ra thông
tin trấn an người dân.
”Các nhà khoa học đã chứng minh hiện tượng mưa đá là sự đúc kết của thành hydro cacbon......”
”Một nhóm săn bắt thú rừng trái phép vừa bị bắt giữ, cảnh sát tại đó
tìm thấy một sinh vật với hình thù kì lạ trong xe của bọn chúng, họ cho
rằng đây là giống khỉ mới sống tại sâu trong rừng Amazon, hiện tại.....”
”Một dịch cúm bùng nổ khiến cho rất nhiều người bị nhiễm, các bác sĩ
hiện tại vẫn chưa tìm được vacxin phòng bệnh, triệu chứng của người bệnh là cơ thể nóng lên, ho khan không ngừng, nhiệt độ có thể lên đến 42
độ.....”
Nguyệt Hân Di đứng trước một cửa hàng bách hóa nhìn
những vật thể gọi là tivi đang có rất nhiều người nói chuyện, trong ánh
mắt kia không giấu được vẻ tò mò và thích thú.
”Này, ăn mày đi đi...nơi đây không có bố thí” Ông chủ của hàng cau mày khó chịu cầm chổi xua đuổi.
Nguyệt Hân Di bị xua đuổi cũng không khó chịu, nàng xoay người rời đi
nhưng khi đi ngang qua ông chủ cửa hiệu cánh tay áo của nàng khẽ phất
nhẹ, một ích bột trắng mà mắt thường khó phát hiện lặng lẽ theo cơn gió
chui vào mũi của ông chủ cửa hiệu, khi rời khỏi hoàn toàn cửa hiệu bách
hóa Nguyệt Hân Di rơi chậm bước chân nghiêng đầu lắng nghe một lát, chỉ
ích phút sau khi nàng rời khỏi của hiệu thì bên trong nhốn nháo đủ loại
tiếng ồn ào kêu cứu.
”A...ông chủ...bà chủ, bà chủ...ông chủ bị ngất”
”Trời...ông, ông làm sao vậy, cấp cứu..nhanh gọi cấp cứu, mày còn đứng đực mặt ra thế hã”
Tiếng người mắng chửi, tiếng xì xào bàn tán xung quanh điều lọt vào tai Nguyệt Hân Di, nàng nhếch khóe môi lộ ra nụ cười tà, chất độc đó tuy
không giết chết người nhưng nhất định sẽ khiến người co giật mấy tháng,
còn bị tê liệt toàn thân.