[Đồng Nhân Onepiece] Nữ Hải Tặc Huyền Thoại Và Tình Yêu Của Chàng Thuyền Trưởng Tóc Đỏ

Chương 2




Trên tàu Thousand Sunny...

”Ê, Sanji trả thịt cho tôi! Ai cho cậu ăn hả?”, Luffy túm cổ Sanji lắc đi lắc lại.

”Dừng lại Luffy. Tôi đền cho cậu là được chứ gì?”, anh chàng tóc vàng hoe bị lắc đến sái cổ vội vàng xuống nước.

Bốp! Chát! Hai cái bát không nhân từ bay trúng đầu mấy tên ồn ào. Chủ nhân của cú ném - hoa tiêu Nami hầm hầm bước đến, xách tai hai cái 'xác' nằm chỏng quèo trên mặt đất lên, hét:“Đây là bữa ăn hay là bãi chiến trường vậy mấy tên kia? Các cậu làm đổ ly cà phê của tôi rồi có biết không hả? Đền 5000 beli mỗi người! Bà đây không có rộng lượng đâu!”

Luffy giãy giụa:“A, Nami! Đau, Buông ra! Con gái gì mà dữ như bà chằn. Sau này chẳng ai lấy cậu đâu!”

Nami tức bốc khói, lấy hơi đang định la hét tiếp thì thấy Usopp chạy xộc vào:“Nami! Thấy đảo Zirong rồi!”

Cô nàng ra boong tàu sau khi đập cho Luffy một trận nhừ tử. Ngước lên quan sát trời một lúc, Nami ra lệnh:“Thu buồm lớn lại, căng buồm nhỏ ra, nhỡ trên đảo có hải quân thì chúng cũng không phát hiện. Gió khá to nên chúng ta sẽ tới nhanh thôi.”

Con thuyền cập bến lặng lẽ. Nami nói to:“Chúng ta sẽ chia ra. Tôi và Sanji đi mua thức ăn dự trữ. Zoro ở lại trông tàu. Còn những người khác có thể xuống đảo chơi. Đúng 2 giờ chiều tất cả tập hợp.”

Zoro phản đối:“Tại sao tôi phải ở lại tàu chứ?”

”Thôi đi, cậu lạc đường cấp độ VIP luôn. Ai dám mạo hiểm để cậu vào đảo hả?”, Sanji thuận miệng bồi cho câu.

Bị chạm đến nỗi đau, Zoro nổi giận:“Cậu mới nói cái gì?”

Khi màn khua chân múa kiếm sắp sửa diễn ra thì bị Robin dội ngay gáo nước lạnh:“Nếu không muốn gây chú ý thì tốt nhất các cậu đừng nên đánh nhau.”

Chợt nhớ ra gì đó, Nami nhìn quanh:“Luffy, cậu phải... LUFFY ĐÂU RỒI???”

”Cậu ấy chạy đi lâu rồi, từ lúc thuyền mới cập bờ kìa.”, Brook chỉ cánh tay xương xẩu của mình lên thị trấn trên đảo.

Tức thì, Nami, Zoro, Sanji, Usopp đồng thanh hét toáng lên:“Sao ông không nói sớm hơn chứ?!”

Ông ta run cầm cập, từng khúc xương như muốn rời ra:“Tại cậu Luffy bảo không được cho mọi người biết, nếu không cậu ấy sẽ mang tôi đi nấu canh xương hầm.”

Sanji châm thuốc:“Bộ xương khô gần 100 năm như ông chẳng có tí nước dùng nào đâu. Thật là một sự sỉ nhục với nghề đầu bếp. Mà chúng ta cũng chuẩn bị chiến đấu đi là vừa, dù chẳng biết với cái gì.”

Trong lúc băng SH (Straw Hat) đang lo sốt vó lên thì Luffy rất ư là 'ung dung' dạo chơi dọc theo các... quán ăn. Đến quán nào cậu ta cũng càn quét sạch thịt của quán đó.

Vừa nhồm nhoàm nhét đầy thức ăn vào miệng, Luffy vừa nghĩ:“May mà lúc nãy chôm được ít tiền của bà chằn Nami. Cứ nhét đầy bụng cái đã rồi về nghe chửi sau vậy.”

Rời khỏi mấy hàng quán với cái bụng no căng, đi lòng vòng một lúc rồi Luffy mới nhận ra: cậu ta... bị lạc. Trong một con hẻm tối om nữa chứ.

Tuy không mù đường như Zoro nhưng đây là lần đầu cậu tới chỗ này, chẳng có ai dẫn đường, bị lạc là tất nhiên. Đương phân vân, chợt cậu nhóc nghe thấy tiếng ồn ào, càng ngày càng rõ.

“...Con nhãi này, mày có biết cái đó đắt lắm không hả? Đi đứng không biết nhìn à?”, giọng đàn ông khàn khàn, lè nhè quát tháo.

Đáp lại là tiếng con gái trầm lạnh, lạnh nhạt:“Tôi đã xin lỗi các ông rồi còn gì? Tiền cũng đã đền, mấy người còn muốn gì nữa?”

Trí tò mò bị kích thích,chân Luffy tự động bước đến, thấy cảnh một cô nàng đang bị mấy thằng to cao dồn vào góc tường. Trông cô ta chẳng có vẻ sợ hãi như cậu nhóc đoán, trái lại rất bình tĩnh nhìn trực diện với chúng.

”Sao căng thẳng thế cô em? Tụi này chỉ muốn mời cô em đi chơi thôi mà?”, một tên cười khả ố. Đểu cáng, quả thực lũ này rất đểu cáng, ngay cả một đứa ngốc như Luffy cũng nhận ra.

Một gã giơ tay ra định chạm vào cô gái thì bỗng nhiên thét lên rồi ngã ngửa, ôm đầu kêu la thảm thiết:“DỪNG LẠI! DỪNG LẠI ĐI!”

Cả lũ còn lại ngơ ngác nhìn chòng chọc hắn ta. Cô gái mỉm cười lạnh giá, giọng đều đều:“Tha cũng được, nhưng các ngươi phải biến khuất mắt ta!”

”Mày nghĩ bọn tao là ai chứ? Là người của băng Tóc đỏ đấy! Mày đụng vào người...”, tên có vẻ là cầm đầu hét lớn nhằm khiến cô sợ nhưng...

BỐP!!!

Hắn chưa nói xong thì cô đã đấm hắn bất tỉnh. Chỉ một cú đấm thôi, vì mọi sự tức giận cô đều dồn vào đó:“Dám nói các ngươi là người của Shanks?! Hỗn láo! Băng Tóc đỏ chưa bao giờ dùng danh tiếng của họ để đi ức hiếp người khác cả! Hơn nữa ta biết các thuyền viên và không có ai như các ngươi cả. Muốn sống thì đừng đụng vào Tóc đỏ. Anh ấy hiền thì hiền thật nhưng không lành chút nào đâu! Shanks không tha cho những kẻ làm tổn thương uy tín băng Tóc đỏ.”

Ngưng lại một chút, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, rồi lại mở ra. Đôi mắt chuyển sang màu đỏ rực, loé lên trong bóng tối nhờ nhờ gây cho người ta cảm giác chết chóc rất đáng sợ. Cô chậm rãi bật thốt ra bốn từ, am vực như vọng từ dưới địa ngục lên:“Và ta cũng vậy!”