-Nhà Lâm gia---
Lâm Vũ Hàn cầm ly rượu đứng trước ban công ngắm sao, hiện anh đang khoác khăn tắm, mái tóc ướt nhiễu từng giọt xuống cổ lan xuống cơ thể săn chắc này.
Lâm Vũ Hàn nhớ lại cô từ đầu đến cuối không xoay người gặp anh,khiến anh buồn bã, cũng đúng một người đàn ông từng tổn thương cô lấy tư cách gì để cô nhìn anh chứ,
chả lẽ buông tha sao, anh hoảng sợ với ý nghĩ này, dùng sức nắm chặt ly, ánh mắt lóe lên kiên định, cười ôn nhu
"Không... sẽ không, anh không buông tha, cho dù em mắng anh, anh cũng nhận, là anh sai rồi, anh hy vọng em đừng ghét bỏ anh."
---Nhà Long gia---
Người đàn ông lúc này đang ngồi trước bàn làm việc ngay tại phòng ngủ, đang giải quyết công việc, bỗng nhiên anh dừng lại nhìn thấy bản kế hoạch hợp tác với BB, anh nhíu mày,
đây là? Anh lật từng trang đọc khái quát về công ty này.
"quả là một công ty rất mạnh, xem ra anh nên tìm hiểu về nó thôi"
Anh khẽ cười hứng thú, anh dừng công việc trong tay ,vươn vai chuẩn bị đi ngủ,thấy tấm hình anh từng chụp lén một người phụ nữ xinh đẹp, anh cười mà không biết rằng ánh mắt anh nhìn về cô gái đó bao nhiêu ôn nhu,dịu dàng đâu.
Người con gái này chính là Cố Hàn Băng ,cô vận trang phục dạ tiệc khi ấy, trong hình cô nhìn rất lạnh lùng, xa cách, anh xoa đôi mắt xuống cánh môi, khóe miệng anh khẽ nhếch.
"Bảo bối, anh đã định em rồi"
---Nhà Bạch gia---
Bạch Hàn Thương lúc này đang trò chuyện với gia tộc của anh,,mọi người dùng ánh mắt không thể tin nhìn anh, họ nghe thấy cái gì đây, Cố Tiêu Nhi không phải là Cố Tiêu Nhi mà mọi người biết, thằng nhóc này nói vậy có ý gì đây. Ba anh lên tiếng.
"Con nói vậy ,con có chứng cứ sao con trai"
Mẹ anh trách cứ, trừng mắt nhìn anh.
"đúng vậy, con nói bậy bạ cái gì vậy, con nói con bé giả tạo, vậy thì mắt mẹ mù sao,mẹ thấy rõ ràng con bé nhìn rất tốt, rất thiện lương kia mà, sao lại là con bé độc ác như con nói được, con tính hủy bỏ kết thông gia người ta sao"
(vâng bác nói hay lắm, cô ấy thiện lương gớm)
"Mẹ, con nói là sự thật, con là con trai mẹ, con có bao giờ nói dối mẹ chưa"
"dạ rồi, đã có đấy con trai"
Bà nhướng mày nhìn con trai tức giận, cười hừ lạnh.
"what? Mẹ à con lần này là thật nha mẹ, mẹ nói oan cho con rồi đó"
Anh xấu hổ, quả thật anh từng xạo mẹ đủ thứ, mà anh nghiêm túc nha, đây là thật mà, oan quá đi, lòng anh bi ai, biết vậy anh không nên sai lầm đi.
"lão mẹ à con sai rồi a, hắc hắc, nhưng lần này là thật đó"
Bà nhìn con trai nịt nọt, nhắm mắt làm ngơ, thấy con trai kiêm trì vậy ngay cả ba anh nhìn mà buồn cười,bà thở dài, thôi vậy, ai nói bà không thương nó đây.
"vậy con nói chứng cứ cho chúng ta đi"
"ba mẹ không tin thật sao, được rồi con có chứng cứ, biết thế nào ba mẹ không tin con trai đáng thương của ba mẹ mà, hừ hừ"
Nói xong đưa máy ghi âm cho họ nghe, họ nghe không sót một chữ, sắc mặt họ khó coi, lạnh lùng, không khí lâm vào âm u.
Họ không phải khó coi vì Cố Tiêu Nhi mà là bản thân họ, họ thật ngu ngốc dễ dàng bị con bé kia dắt mũi, làm chúng ta phải bị kéo vào âm mưu này của cô ta, nhìn con trai có lỗi, anh tỏ vẻ không sao nếu ngược lại là anh cũng vậy thôi.
"Thế ba mẹ con bé thì sao, chẳng lẽ cũng...."
Ba anh lên tiếng, lạnh lùng, uy nghiêm hỏi con trai, lần này ông nên cẩn thẩn với cô ta thôi.
"Cũng vậy, ba"
Anh giật đầu tỏ vẻ đúng như ba đoán.
"haizz, chúng ta thật ngu ngốc khi tin vào bộ mặt giả tạo của Cố gia này, à phải rồi chuyện cô bé Cố Hàn Băng kia ,bị đuổi hẳn có liên quan đến họ đi"
Bà nói cảm thán, bà không cố chấp nữa, dù gì hạnh phúc của con trai bà do con trai tự mình định đoạt là được rồi, bà bỗng nhớ đến một người, xoay đầu hỏi con trai.
"A.. cái này con cũng không rõ, nhưng con nghĩ hẳn là có liên quan đi, vì trong ghi âm này nói rõ điều này, chứng tỏ có quan hệ một bí mật nào đó, con đoán vậy"
Anh sửng sốt khi bà hỏi vậy, anh suy nghĩ rồi nói.
"Nga, thật là cô bé đáng thương bị lang sói đả thương đâu"
bà rút khăn bi ai.
Anh hắc tuyến thấy lão mẹ miêu tả như vậy, thật sự bà là mẹ anh sao,sao tính bà hay như vậy thế này, anh dùng mắt hỏi lão ba
' ba ,ba có cưới nhầm lão mẹ rồi không?'
Ba anh thấy anh như vậy, trừng mắt lại nhìn vợ ông ,ông cười bất đắc dĩ, ôm lấy vợ an ủi,cưng chiều.
'con câm miệng cho ba,có giỏi thì cưới vợ con đi ,rồi con giống ba thôi'
'Con cưới vợ thì không thể nào giống ba đâu, hừ'
(tg; anh sớm muộn gì là thê nô giống ba anh rồi .)
Anh nhìn cảnh này thì hết nói rồi, anh không đời nào giống lão ba đâu
anh đường đường là người kế thừa Bạch gia, vợ chỉ có thể ủng hộ chồng, chia sẻ công việc, nấu cơm nước cho chồng, ở đâu ra có chuyện dạng thê nô giống lão ba đâu.
Nhưng không như ý muốn của anh, tương lai không bao lâu anh sẽ trở thành thê nô trong tất cả người chồng,cưng chiều vợ, sủng vợ, vợ kêu gì chồng làm nấy, phản vợ chỉ có một là ra khỏi thư phòng ngủ đâu, cái gì xem chồng là trời, tất cả đều là mây bay a mây bay~
anh nói với ba mẹ anh bảo hãy cẩn thận bên người Cố gia, không cần qua lại với họ,
ba mẹ cũng giật đầu tỏ vẻ biết rõ, cũng bảo con cũng hãy cẩn thận, anh giật đầu tỏ vẻ con biết sau đó xin phép cha mẹ về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc họp công ty quan trọng ngày mai, không quan tâm đến cô ta nữa.
---Nhà Hứa gia---
"Chủ tử"
Một người áo đen cung kính trong phòng ngủ của một người đàn ông, người đàn ông ánh mắt sắc bén nhìn người áo đen.
"Nói"
"những việc chủ tử giao đã xong rồi hả, chúng tôi điều tra được mối quan hệ của Cố gia với Cố Hàn Băng"
Nói xong cung kính đưa tài liệu cho người đàn ông ngồi trên ghế salon màu đen trước mặt, người áo đen nói thêm
"Chủ tử, thuộc hạ lúc định rời đi,tình cờ còn thu được cuộc trò chuyện của Cố tiểu thư với điện thoại"
"Ồ"
người đàn ông tiếp nhận rồi bảo lui ra, người áo đen lập tức lui khỏi phòng
Người đàn ông hiện đang khoác áo tắm màu đen, lộ ra vòm ngực quyến rũ ,anh để tài liệu và máy ghi âm xuống bàn ,
anh xoay người lấy rượu mạnh như màu máu yêu mị hấp dẫn con người sa đọa, anh rót xong ngồi xuống ghế uống một ngụm,
mái tóc đen tuyền lòa xòa trước trán, đôi mắt phượng đen sâu hun hút không đáy híp lại thưởng thức rượu hoàn toàn không quan tâm tóc ướt nhiễu xuống từ cổ xuống cơ thể anh, ngón tay gõ nhẹ trên thành ghế.
Ánh mắt anh nhìn xuống tài liệu, cầm lên ,đọc lướt qua, ánh mắt nghiềm ngẫm suy nghĩ, lòng anh nổi lên nghi hoặc ,
tài liệu này nói về ba năm trước Cố Hàn Băng là một người phụ nữdâm đãng, không có đầu óc, đi đâu cũng bám trai bị người người khinh thường, trang điểm thì dung tục không chịu nổi, gia đình thì ghét cô,
dạy dỗ cô nhưng cô không nghe ,chỉ tức giận, la mắng, chỉ trỏ với Cố Tiêu Nhi khắp nơi, anh cười lạnh lại nhớ đến trong bữa tiệc đó ánh mắt cô là màu đỏ không giống đeo kính áp tròng,
đó là màu đỏ tự nhiên như màu rubi rất đẹp, tà mị, yêu dã, lãnh khốc, lúc cô ngước lên anh vẫn chú ý từng cử động của cô, anh ngạc nhiên bởi vì đôi mắt vốn màu đỏ nay thay đổi màu tím hồng yêu diễm,
anh kì quái nhìn kĩ vẫn là đôi mắt màu tím hồng, anh tò mò muốn biết cô gái này rốt cuộc làm sao biến đổi được màu mắt như vậy.
Khí chất thì ưu nhã, cao quí, lạnh lùng, điều anh hứng thú nhất đó là cái bớt ngọn lửa kì dị trên trán , lúc đó anh không chú ý chỉ vì nghe tin đồn về cô nên anh khinh thường,
nghiêng về Cố Tiêu Nhi thiện lương, trong sáng , dịu dàng kia, giờ anh so sánh cô và Cố Hàn Băng ba năm trước thấy khác hoàn toàn không giống như những gì anh biết ,nghe tin về cô,
cô của ba năm trước đúng là như tin đồn, vậy cô gái này của ba năm sau chuyện gì xảy ra, vì sao có sự thay đổi lớn như vậy,
không đúng một người như vậy không thể nào sớm chiều muốn thay đổi là thay đổi được, cho dù thay đổi thì khí chất ,tính cách và đôi mắt không thể nào thay đổi , bởi nó vốn ăn sâu xương cốt của mình rồi, chẳng lẽ là ... ,
ánh mắt lóe lên vụt tắt không hay biết, nụ cười giương cao , ngón tay xoa nhẹ tấm hình của cô ở bữa tiệc.
Anh vốn không tin quỉ thần, linh hồn hoán đổi cả, nhưng mà giờ so sánh như vậy,lòng anh đã khẳng định rồi ,
hy vọng anh đoán không sai,cô gái này không phải là Cố Hàn Băng của ba năm trước, mà cô là một người khác, nói đúng hơn là linh hồn khác của cô, ánh mắt anh lóe lên hứng thú, cười tà mị
'cô gái ,em rốt cuộc là ai'
(tg: làm sao anh biết hay vậy *trố mắt*, HLT : *cười đắc ý* ta mà lị)
Anh nhấc tay mở ghi âm nghe hết lời nói oán độc, âm thanh bén nhọn sẵn giọng khinh thường, độc ác của đối phương, anh cười nguy hiểm,
xem ra anh không nên đánh giá qua bề ngoài của cô ta đâu, anh xem thường dạng người như vậy, được rồi coi như anh mù mới bị cô ta lừa gạt.
"Cố Tiêu Nhi sao, cô không nên chạm vào tôi nhé, không thì tôi không biết làm ra chuyện gì với cô đâu, hừ"
---Nhà Phàm gia---
Anh thì thục giải quyết mấy hợp đồng, mấy giấy tờ đóng dấu, anh ngước đầu thở dài ai oán ,mẹ nó vậy mà là chuyện gấp sao,từ khi xong chuyện bữa tiệc ,anh chạy về nhà mà không về bên công ty ,
anh bảo thư kí của anh mang những việc gấp mang về nhà cho anh
đây rõ ràng muốn mạng anh a, anh nhớ vợ quá đi, nhớ cái ôm vợ ngủ ngon lành đâu, haiizz, anh thật đáng thương , muốn vợ an ủi anh ghê. (tg: anh mặt dày quá đi)
Anh cúi xuống nhìn đống giấy tờ đã được anh sau khi giải quyết hơn phân nửa mặt anh đã đen nay càng đen thêm nhìn những công việc còn lại,
nghiến răng nghiến lợi ,thở dài ,tiếp tục làm việc nhanh nhất ngủ sớm để chuẩn bị cuộc họp quan trọng trong công ty ngày mai.
'Vợ ơi, chờ anh ,chúng ta sẽ gặp lại'
anh thầm nhủ trong lòng xong nở nụ cười vô sỉ, sáng lạn,tâm trạng tốt làm việc tiếp.
( ba chấm cho anh này)
---Nhà Cố gia---
Mọi người đều ngủ ngon lành, duy chỉ có Cố Tiêu Nhi thì không, vì cô đang vò nát những tấm hình dâm đãng, vẻ mặt thưởng thụ làm tình kia của ả, đôi mắt âm u nhìn tay ả vò nát,
ả lập tức đứng lên đi đến tủ quần áo, ả kéo một góc quần áo cũ không nổi bật bên phải có một nút màu đen nhỏ như đồng xu ,ả ấn xuống nó rồi xoay theo chiều đồng hồ nhẹ ,bỗng
'lọc cọc, lọc cọc ..'
'Ầm'
Tủ sách tên tường di chuyển bí mật xuất hiện trước mặt, ả bước vào nơi đó, tủ sách lập tức đóng lại không một tiếng động nào vang lên giống như nó không xảy ra vậy ,làm cho mọi người trong nhàkhông hề nghe thấy gì hết,
Ả đi sâu ,mở nút mở cửa hiện đại bằng dấu vân tay của ả, nó mở ra , bên trong rộng rãi, khắp nơi hiện lên ánh sáng của đèn,có hai người phụ nữ xuất hiện cung kính chào ả, họ mặc áo màu đen trắng, khuôn mặt tinh xảo, không diễm lệ , một bên lạnh lùng, một bên ôn hòa.
"Chủ tử"
Ả nhìn hai người xuất hiện, xua tay bảo đứng lên, ả hỏi
" hai người lập tức điều tra Cố Hàn Băng cho tôi, tại sao cô ta lại quay về"
Hai người phụ nữ nghi ngờ, nhìn sắc mặt không tốt của chủ tử ,hai người nuốt lời mình nói, cung kính lui xuống đi điều tra, ả bước vào nhìn nơi ả sáng lập ra,
ả cười lạnh lùng, ánh mắt ả lóe lên âm độc, không ai biết ả sáng lập bí mật ngay cả gia tộc cũng không,chỉ có mẹ ả và ả biết thôi, à còn thêm một người nữa là tam trưởng lão ,
nơi này là nơi thí nhiệm những người ả bắt về làm con rối, ả là người điều khiển chúng, chỉ cần ả ra lệnh, con rối này lập tức làm việc ả nói, không hoàn thành thì cắn đối phương,
khiến cho đối phương bị nhiễm độc của con rối, rồi trở thành con rối tiếp theo, như mọi người thường gọi là cương thi, hay nói cách khác là tang thi thèm ăn thịt người đâu,
ả cười điên cuồng, thế giới này là của ả, không ai cho phép qua mặt ả, ả có nó là có cả thế giới ả muốn, ả nghĩ mà hưng phấn lên, phải ...chỉ có ả là quyền lực nhất.
(eo kinh)
Cố Hàn Băng cô là cái gì, hừ thì là con kiến hôi mà dám cưỡi đầu ả sao, chờ xem tao cho mày nếm tư vị của xác chết đâu.
Ả hài lòng với suy nghĩ này, thấy con cương thi đực kia đang ăn thịt người phụ nữ chính là vợ của cương thi , người phụ nữ đó dùng đôi mắt hoảng sợ, thét lên thê lương, kêu cứu ,thấy ả ,người phụ nữ vươn tay ,miệng phun ra một ngụm máu
"Cứu tôi"
Ả khinh thường, dùng cây súng bên cạnh bắn chết người phụ nữ kia, con tang thi thì không quan tâm nghe mùi máu càng hưng phấn nhào đến ăn, người phụ nữ chết không kịp nhắm mắt, vẫn dùng đôi mắt khủng hoảng nhìn ả.
Ả cười hừ xong ,mặc cho người kia chết, bảo những người thí nghiệm tiếp tục ,ả xoay người rời khỏi nơi này, ả ấn nút vào hệ thống ,tủ sách lại lần nữa mở ra ,
bước ra khỏi tủ sách,ả tắm rửa , lòng ả sảng khoái quăng luôn những tấm hình ghê tởm kia một bên ,mặc đồ ngủ màu đen mông lung như ẩn như hiện dáng người quyến rũ của ả ,một lòng chìm vào giấc ngủ ngon lành,
ả còn phải chuẩn bị quyến rũ mấy nam nhân kia đâu ,nhất là 'người đó', cười dâm đãng xong nhắm mắt ngủ, khắp nơi một lần nữa chìm xuống sự yên bình.
Tất cả đều chìm vào giấc ngủ yên bình, có vài người thì không ngủ , mọi thứ đều yên tĩnh, không xảy ra tranh chấp hay bất cứ việc nào, nhưng có lẽ không ai biết rằng đây chỉ là sự yên bình trước cơn bão mà thôi, ngày mai sẽ là một ngày mới 'bắt đầu' đâu .