Vừa mở cửa phòng ra, một mùi hương đặc trưng của động vật giống đực phả vào mặt, nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài nói: "Ngày mai nhất định phải về sớm giặt sạch mấy thứ này."
"Haha haha." Phía sau T Minh cời to một cch khoa trơng.
"Cời đã cha? Chỗ cậu chc giờ tt hơn chứ? Đ mnh vo xem thử chút?" Hạ Cẩm Hin mỉm cời trả lời.
T Minh đổi sc mặt trong nhy mt "Ách, đừng. . ." Ngay sau đ ý tởng le ln: "Chỉ l hnh nh sng mai ai đ c lp, m ngời đy lại khng tự dậy đợc. . ."
Bị chạm vo nỗi đau, Hạ Cẩm Hiên liền thu hồi nụ cười, nghiêm túc vứt lại một câu "Nhớ gọi mình!" Sau đó đóng sầm cửa lại, nghe ngoài cửa vang lên một tiếng cười quái dị không ngoài ý muốn.
Lại nói, căn hộ này vốn là mẹ Hạ Cẩm Hiên mua cho hắn, địa điểm ngay gần thắng cảnh nổi danh của Hamburg – bến tàu, căn hộ còn cố ý thiết kế thêm một khoảng sân ngắm cảnh lộ thiên. Bởi vì Hạ Cẩm Hiên từ bé đã thích ngắm biển, thích ra biển, cho nên liền mua chỗ này.
Mà Tề Minh dọn về đây ở, thứ nhất là do hai người thân quen, thứ hai, quan trọng hơn là đảm nhận chức năng làm đồng hồ báo thức cho Hạ Cẩm Hiên. Hạ Cẩm Hiên có một tật xấu trí mạng, đó chính là buổi sáng ngoan cố, hoàn toàn không dời giường được, hơn nữa tính khí lúc ngủ dậy đặc biệt lớn, cho nên khi Tề Minh dọn vào đây ở liền đặt ra “Quy ước ba điều – đánh người không cho phép đánh vào mặt”. Theo cách nói của Tề Minh, người quá thông minh, ít nhiều tính cách đều có chút quái dị, cho nên đối với sự kỳ cục này của Hạ Cẩm Hiên, hắn cũng nhìn mãi thành quen, không nói gì được.
Lúc này lại không như vậy, đến sáng hôm sau, Tề Minh vừa tỉnh đưa tay đè xuống đồng hồ báo thức đầu giường, ngồi dậy một cái, tiếng quần áo rơi loạn xuống đất. Kiểu tóc tinh tế thường ngày giờ chỉ mềm mại rơi trên trán, khuôn mặt còn buồn ngủ, dưới cằm lởm chởm râu mới mọc, lồng ngực gợi cảm… (mê chết người không đền mạng~ing)."A! ~~~" bi phẫn hét lớn một tiếng, phát tiết oán niệm trong người, rõ ràng là không có thời gian lại phải dậy sớm.
Tùy tiện lấy một cái áo khoác từ đống quần áo vừa rơi xuống đất khoác lên người, gian nan bước ra phòng, đi đến phòng Hạ Cẩm Hiên, lịch sự gõ hai cái rồi đẩy cửa đi vào. Chỉ thấy trong phòng vang lên tiếng chuông của điện thoại di động, đồng hồ báo thức, đồ chơi chạy bằng điện náo loạn như một bản hòa âm – phàm là cái gì có thể hẹn giờ được đều được dùng làm đồng hồ báo thức, nhưng người này lại đang làm gì? Cư nhiên ôm gối ngủ say sưa! Thậm chí thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng ngáy nhỏ.
Căn cứ kinh nghiệm từ trước, Tề Minh biết bất kỳ hình thức tranh cãi ầm ĩ la hét nào cũng không có ích lợi gì, bao gồm cả nói cho hắn biết có cháy kìa. Vì vậy trực tiếp vén một góc chăn lên, đưa bàn tay lạnh như băng của mình đi vào…
"A!!!" …
—— sau cảnh tượng phối nhạc: "Nhanh sử dụng Song Tiết Côn, hừ hừ hắc hắc…"