"Nhưng mà chúng ta vẫn còn đi học. . . . . ." Thái Gia Tuyền khe khẽ khiều Lâm Phong, nói với vẻ khó khăn.
"Sợ gì, chúng ta đã qua tuổi vị thành niên không phải sao? Không ai có thể can thiệp ." Lâm Phong tự cao tự đại nói không chịu hòa hoãn.
"Nhưng mà. . . . . ." Thái Gia Tuyền định nói lại thôi, cúi đầu rầu rĩ.
Lâm Phong giống như biết trước sự việc không e dè nói: "em sợ Giáo sư của anh sẽ tìm em nói chuyện như lần trước sao?"
Thái Gia Tuyền kinh ngạc nghi ngờ nói: "Anh cũng biết rồi hả ?"
"Liễu Khê đã nói cho anh biết." Lâm Phong yêu thương nhìn cô: "Nha đầu ngốc, bị uất ức tại sao không nói với anh hơn nữa còn bởi vì do anh."
**************
Vào một ngày của tháng trước, Thầy dạy của Lâm Phong đột nhiên tìm đến Thái Gia Tuyền, hẹn cô đến quán trà nói chuyện, Thái Gia Tuyền đương nhiên đến, nhưng lời nói của vị giáo sư kia lại làm cho cô hết sức đau lòng.
Đại khái ý của ông là, đã dự định đề cử Lâm Phong là ứng cử viên số một sang đại học ở Berlin tại Đức, sắp được giáo sư số một, số hai trên thế giới về ngoại khoa của Đức chỉ bảo, toàn những người đoạt giải Nobel y học. Chỉ có hai suất thế nhưng tất cả các trường cao đẳng ,đại học , bệnh viện trong cả nước tổng cộng có trên một trăm người chen chúc chờ đợi cơ hội này.
Lâm Phong mặc dù từng đạt được "giả thưởng cây dao vàng" , nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ, lý lịch bản thân lại thấp, cộng thêm không có bối cảnh gia đình, vì vậy cũng chưa chắc có cơ hội. Hắn phải trong mấy tháng này là lý lịch mình trở nên ấn tượng mới có cơ hội nắm được cơ hội lần này. Mà biện pháp làm cho lý lịch ấn tượng nhất chính là trung đầu tư nhiều vào luận vănlấy được cảm tình của các chuyên gia sẽ dễ dàng được tiến cử hơn.
Nhưng Lâm Phong kể từ khi cùng Thái Gia Tuyền bắt đầu yêu nhau, hai người cả ngày cứ dính lấy nhau, khiến hắn không còn thời gian chuyên tâm vào nghiên cứu nữa ,thậm chí sau mỗi ca mổ cũng không thấy bóng dáng của hắn.
Đối với việc này, giáo sư tức giận vô cùng, nhiều lần nói chuyện cùng hắn, nhưng Lâm Phong từ nhỏ có tính cách chính là càng quàn nghiêm thì càng thích làm trái lại, trong khi cùng trải qua tình yêu cuồng nhiệt cùng Thái Gia Tuyền hắn không có tâm tình mà nghe khuyên bảo? Giáo sư bất đắc dĩ đành phải vì lợi ích củ hắn tìm đến Thái Gia Tuyền, hi vọng cô có thể cùng Lâm Phong giữ một khoảng cách.
Thái Gia Tuyền nhớ đền giáo sư của Lâm Phong từng nói: "Lâm Phong là do ta dẫn dắt nhiều nănlà một sinh viên có tư chất, hắn chắc chắn sẽ có một tương lai sáng lạn, chỉ cần hắn có thể nắm chặt cơ hội lần này, tương lai hắn chắc chắn sẽ đứng đầu trong giới ngoại khoa hẳn không phải là chuyện khó khăn. Cô bé à, cô còn trẻ, rất nhiều chuyện cô chưa từng 1 lần trải qua, cho nên không hiểu. Đừng sử sự theo tình cảm, sẽ phá hủy tương lai của hắn. Tôi nói chuyện quá thẳng thẳn hẳn không lọt tai —— thời còn học sinh yêu tất nhiên ngọt ngào, nhưng có mấy ai có thể thành đôi?"
. . . . . .
*************
"Cô bé ngốc, em đừng nghe lão già kia nói lung tung, ông ta rất cổ hủ trong đầu toàn là trường lớp cùng danh dự gì đó, sao có thể hiểu thế nào là tình yêu? Ở thời của thầy hôn nhân đều bị sắp đặt hoặc qua giới thiệu hôn nhân, vợ thầy ngày nào cũng trách ông không biết thế nào là lãng mạng ." Lâm Phong an ủi, nói với vẻ khoa trương chọc cho Thái Gia Tuyền cười khanh khách không ngừng.
Sau khi cười Thái Gia Tuyền vẫn hết sức lo lắng: "Nhưng mà ông ấy nói không sai, cơ hội lần này rất khó có được, nếu cứ bỏ lỡ như vậy, em nghĩ chúng ta sẽ hối hận cả đời ."
"Tiểu Tuyền, sao em cùng nói giọng điệu gống hệt ông ta? Nếu là của mình thì sớm muộn cũng không thể chạy mất, không phải của mình có cầu cũng không được. Hơn nữa, ai nói nổi tiếng nhất định sẽ là một giáo sư giỏi à ? Nói không chừng tự anh cũng lấy được giải Nobel đấy?" Lâm Phong lại bắt đầu nổi lên thói xấu tự cao tự đại.
"Em là nghiêm túc, anh thật ra cố gắng hạ thấp mình một chút đi, thiên tài cần có cả chăm chỉ nữa mới có thể thành công." Thái Gia Tuyền nghiêm mặt nói: "Hai ngày nữa ở Bắc Kinh có một buổi dự thảo về nhân cách y đức, sẽ có nhiều chuyên gia hàng đầu tham dự đó. Giáo sư của anh cũng nói với em, cơ hội tốt như vậy anh sao lại không muốn đi! ?"
Lâm Phong ngẩn người, bất đắc dĩ nói: "Ông ta cả việc này cũng nói cho em biết? . . . . . . Anh không muốn đi, chuyến đi này sẽ phải đi một tháng cơ, trong một tháng này một mình em phải làm sao?"
Thái Gia Tuyền im lặng nhìn hắn: "Hả? Chẳng lẽ không có anh em cũng sẽ chết đói hay sao?"
"Cũng không phải là ~ cơm của em đã bao lâu em không đóng tiền cơm rồi hả ?" Lâm Phong xấu xa cười, kể từ khi yêu nhau tới nay, hai người đều do hắn lo hết.
Thái Gia Tuyền nổi nóng, càng lớn tiếng kêu to: "Tự em sẽ đi đóng đó! Chẳng lẽ chuyện đơn giản như vậy em sẽ không làm nổi sao?"
"Nhưng là anh thật sự không muốn đi, Sau khóa luận văn tiếp theo anh có thể lấy ra nghiên cứu một chút, nhưng mà quá trình báo cáo kia, không phải em không biết, phải mất rất nhiều tâm tư, rất nhiều tâm tư!" Lâm Phong vẻ mặt đau lòng cố cãi lại.
"Em mặc kệ, anh phải hạ thấp mình xuống một chút đi! Cứ coi như gặp mặt trước các chuyên gia trước cũng tốt!" Thái Gia Tuyền quả quyết vời chủ ý nói: "Nếu không em trả nhẫn cho anh!" Vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống.
"Được, được,được! Anh đi vậy được chưa?" Lâm Phong nóng nảy, bắt lấy tay cô khẩn khoản nói: "Vậy em phải đồng ý một điều kiện."
Kế khích tướng rốt cuộc có tác dụng rồi, trong lòng Thái Gia Tuyền đắc ý, vì vậy thoải mái: "Nói!"
"Sau khi anh từ Bắc Kinh khi trở về chúng ta lập tức đi đăng kí kết hôn!" Lâm Phong chân thành nhìn Thái Gia Tuyền, trong mắt tràn đầy kiên định và mong đợi.
Thái Gia Tuyền mặt chợt trở nên đỏ bừng, cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Được, em chờ anh về." Cô nghĩ thừa dịp trong một tháng tách ra này cần làm hết công việc trong nhà, cha mẹ của cô rất bảo thủ nhất định sẽ không đồng ý việc cô chưa tốt nghiệp đã kết hôn chỉ đành lén đi đăng ký kết hôn,chờ sau khi tốt nghiệp sẽ nói với cha mẹ, sẽ không có vấn đề nữa.
Thế nhưng cô nằm mơ cũng không nghĩ được, từ biệt lần này cùng Lâm Phong, gặp lại là ba năm sau. . . . . .
********* ta là tuyến phân cách **********