Một đêm kia, hai người vô cùng hào hứng, gần như ăn hết cả một bàn tiệc lớn tại nhà hàng Pháp năm sao.
Dĩ nhiên buổi tối còn có thêm đồ ăn, về phần này thêm đồ ăn từ sách dạy nấu ăn —— dĩ nhiên chính là Hạ Cẩm Hiên đem Thái Gia Tuyền thành thức ăn mà ăn khuya ăn từng chút không biết bao nhiêu lần, sau đó ôm vào trong ngực.
"Hiên, em có việc muốn nói với anh." - Thái Gia Tuyền thật vất vả mới thở bình thường lại sau hoan ái, nhu nhu nói, mặt còn có chút ửng đỏ, thân thể nhạy cảm không nhịn được sẽ khẽ run lên.
"Ừ." - Hạ Cẩm Hiên miễn cưỡng đáp một tiếng, khẽ vuốt ve cái lưng bóng loáng nhẵn nhụi của cô. Giọng nói trầm thấp mà tràn đầy từ tính, Thái Gia Tuyền vừa nghe được không tự chủ một hồi khẽ run.
"Ha ha" - Hạ Cẩm Hiên cảm thấy phản ứng nơi người trong ngực, tâm tình tốt hơn, không nhịn được một hồi cười khẽ. Đưa tay đem cô kéo sát lại dán chặt vào trong ngực, hỏi: "Em muốn nói gì?"
Thái Gia Tuyền lấy lại bình tĩnh, tựa vào lòng ngực Hạ Cẩm Hiên, nghe nhịp tim nhảy trong lòng ngực của hắn, có chút tham lam hít thêm vài lần hương cỏ vị đặc hữu trên người hắn. Do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định, nhẹ giọng nói: "Em hy vọng tay Lâm Phong có thể tốt nhanh lên một chút, em muốn giúp anh ấy kiên trì làm vật lý trị liệu, nếu không anh ấy gần đây đều muốn từ bỏ."
Hạ Cẩm Hiên nhíu mày một cái, tay ôm Thái Gia Tuyền không tự chủ nắm thật chặt. Giờ phút này nhìn ánh mắt của cô có chút ưu thương, trong lòng không khỏi một hồi chua chua. "Tại sao anh ta nhất định phải trở về khoa ngoại, anh ta bây giờ đang ở khoa nội không phải cũng thành thạo sao, chuyện tình không có hy vọng nên quả quyết buông tha, anh ta cảm thấy hắn buông tha không có cái gì không ổn, dù sao anh ta đã trị liệu 3 năm cũng không có tốt lên." Hạ Cẩm Hiên giọng của coi như bình tĩnh.
"Bởi vì hôm nay em thấy được, anh ấy trên bàn mổ thật rất tài hoa, anh ấy tuyệt đối là thiên tài ở phương diện này, em thậm chí cảm thấy thầy hướng dẫn của em nhất định cũng không bằng với anh ấy. Nếu như cứ buông tha như vậy, thật là đáng tiếc! Hơn nữa. . . Trong lòng anh ấy nhất định cũng hy vọng có thể trở lại bàn mổ ." - Thái Gia Tuyền giọng nói có chút kích động, ánh mắt càng thêm trở nên chán nản.
"Làm sao em biết anh ta muốn phải làm trở về làm bác sĩ khoa ngoại, nói không chừng anh ta hiện tại thích khoa nội đấy." Hạ Cẩm Hiên hỏi ngược lại.
"Em có thể cảm thấy, thật, anh ấy nhất định là muốn, hơn nữa còn là vô cùng muốn." - Thái Gia Tuyền ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Hiên, vội vàng mà trả lời khẳng định.
Hạ Cẩm Hiên nghe vậy ngực một hồi phiền muộn. Cảm giác? Cái gì là cảm giác? Hai người cho dù không nói, cũng có thể cảm thấy ý tưởng trong lòng đối phương, điều này cần ăn ý như thế nào? Hạ Cẩm Hiên tự nhận còn chưa tới trình độ có thể dễ dàng đoán được Thái Gia Tuyền.
"Nhưng việc này có quan hệ gì tới em, anh ta tránh không khỏi chuyện như vậy, đó là vận mệnh của anh ta. Coi như anh ta đã từng là bạn trai của em, nhưng anh ta một câu nói cũng không có lưu liền bỏ em lại ba năm, em đã sớm không nợ anh ta cái gì. Bây giờ làm cái gì muốn đi anh ta?" - giọng của Hạ Cẩm Hiên có chút cứng rắn, hắn không có ý thức được, giờ phút này mình cực kỳ giống một đứa con nít liều mạng che chở món đồ chơi của mình, tựa như chỉ sợ người khác đoạt đi.
"Bởi vì em muốn cho trong lòng mình thoải mái hơn một chút." - Thái Gia Tuyền cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, này căn bản không phải là vận mệnh, anh ấy đáng lẻ không phải bị thương, đều là bởi vì em. . . . . ."
Hạ Cẩm Hiên sửng sốt, không phải vận mệnh? Đều là bởi vì Thái Gia Tuyền? Chẳng lẽ Lâm Phong gặp chuyện không may là có ẩn tình khác?