Không biết vì sao,mấy ngày gần đây tiểu Tuyền có chút tránh né mình, thậm chí dùng mọi cách tránh cùng hắn tiếp xúc. Cho dù phải gặp để hội chẩn bệnh cùng nhau, cô cũng chỉ giống một người đồng nghiệp, thậm chí dùng tiếng Đức trao đổi cùng mình, Lâm Phong rất bất đắc dĩ.
Mỗi bữa ăn trưa tại căn tin, Thái Gia Tuyền ăn cùng bạn học nữ, để Lâm Phong qua một bên, những thứ này Lâm Phong cũng có thể chịu được. Nhưng hắn chịu không nổi nhất , là ở mỗi ngày tan sở thì nhìn thấy Thái Gia Tuyền vui vẻ chạy đến bên chiếc Cadillac đậu ở cửa. Nhưng mà hắn có thể làm gì đấy? Chỉ có thể âm thầm đau lòng, không thể ép cô, chỉ có thể lặng lẽ để ý tâm tình của cô.
Hôm nay, Thái Gia Tuyền đang ăn trái cây tại phòng nghỉ ngơi, đột nhiên điện thoại vang lên: "Xin mời Thái Gia Tuyền cùng ba kỹ thuật viên gây mê khác đến phòng phẫu thuật tầng 7 gấp, có ca mổ khẩn cấp. Nhắc lại mời Thái Gia Tuyền cùng ba kỹ thuật viên gây mê khác đến phòng mổ ở lầu 7 khẩn cấp, có ca mổ khẩn cấp. Nhận tin xin trả lời."
Thái Gia Tuyền giật mình một cái đứng lên vừa chạy ra ngoài vừa trả lời điện thoại: "Nhận được, tôi sẽ đi" . Cô mới ra cửa đã gặp Lâm Phong cùng hộ lý đẩy giường bệnh, nhanh đến phòng giải phẩu.
"Có việc gì?" Thái Gia Tuyền đuổi theo bọn họ, vội vàng hỏi.
"Bệnh cấp cứu, khi đến khoa nội tim của bệnh nhân cũng đã rất tệ ngay sau đó huyết áp giảm, chẩn đoán sơ bộ là do vỡ mach máu cần mổ cấp cứu để cầm máu." Lâm Phong nói.
Câu trả lời của hắn đã rất rõ ràng, Thái Gia Tuyền cũng không nói thêm gì nữa, hai người cùng vào phòng sát trùng, nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật—— mặc áo đội nón của phẫu thuật viên, đeo bao tay, khẩu trang, cùng với một loạt chuẩn bị khử trùng, động tác nhanh chóng mà chính xác, nếu như có ngươi quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện động tác của hai người rất nhịp nhàng mà thống nhất.
Hai người đều có chút nhạc nhiên, liếc nhau một cái, Thái Gia Tuyền yên lặng cúi đầu, Lâm Phong còn lại thì cười khổ sở một tiếng. Bọn họ làm sao có thể quên, toàn bộ động tác này đều do Lâm Phong dạy cho cô, mà với Thái Gia Tuyền ngay cả Lâm Phong có thói quen đặc biệt cô cũng rõ. Đợi đến khi hộ lý sau lưng buộc lại lưng áo giải phẩu cho cả hai xong, Thái Gia Tuyền bước trước vào phòng giải phẩu.
Thuốc mê đã có tác dụng, bụng bệnh nhân đã được điều dưỡng phòng mổ khử trùng, chỉ chờ bác sĩ mổ chính cầm dao mổ. Mà Thái Gia Tuyền bởi vì là thực tập sinh, không có tư cách đảm nhiệm bác sĩ mổ chính.
Nhưng mà bây giờ tình huống đột xuất, bởi vì Hamburg mới vừa xảy vụ tai nạn xe cộ lớn, xe cứu thương đưa tới số bệnh nhân ngoại khoa, chỉ có thể điều động bác sĩ tạm thời chi viện, chỉ có thể kéo dài quá nửa giờ sau sơ cứu. Mà huyết áp bệnh nhân đã giảm xuống đến mức độ nguy hiểm. Cho nên bộ phận điều phối không thể làm gì khác hơn là thông báo cho bác sĩ Thái Gia Tuyền trở thành bác sĩ mổ chính xử trí bệnh nhân.
Thái Gia Tuyền mặc dù đang trong kỳ thực tập kỳ đã từng tham gia những ca tiểu phẫu, nhưng đều có sự chỉ đạo của bác sĩ hướng dẫn, lần đầu tiên cô tự mình thực hiện một ca mổ. Giống như nhìn thấu nỗi bất an của cô, Lâm Phong nói: "Đừng sợ, em có thể làm được."
Thái Gia Tuyền ngẩng đầu lên, cảm động gật đầu một cái, nhận lấy điều dưỡng kíp mổ đưa đao mổ.
"Mổ ổ bụng xem tình trạng bên trong trước, chuẩn bị lượng máu lớn" Lâm Phong nhắc nhở.
"Ừ." Thái Gia Tuyền đồng ý rồi ấn dao rạch một đường.
Thế nhưng tình huống thực sự khiến người ta hoảng sợ, sau khi rạch bụng ra áp lực trong ổ bụng giảm làm cho máu chảy ngày một ồ ạt hơn, Vốn dĩ vỡ mạch máu mất máu nhiều, nay chỉ trong nháy mắt bệnh nhân mất hơn 2/3 máu khiến huyết áp bằng không tim cũng ngừng đập.
Thái Gia Tuyền hoảng sợ, mất máu nghiêm trọng như thế cộng thêm tim ngừng đập, bệnh nhân có thể không thể cứu được nữa. Nghĩ tới đây, tay của cô hẳn là có chút hơi run.
"Không được từ bỏ." Lâm Phong nghiêm túc nói, quay đầu dùng tiếng Đức ra lệnh điều dưỡng kíp mổ: " tiếp tục truyền máu, dùng hết sức khôi phục lại nhịp tim."(chà tình huống này phải mở lồng ngực xoa bóp tin chứ, cộng thêm bóp bóng cung cấp oxi cho não, thiếu oxi 3-5 phút não chết thì coi như hết )Nói xong, đưa tay bắt đầu tìm kiếm chỗ mạch máu vỡ .
Thái Gia Tuyền lấy lại bình tĩnh, cũng bắt đầu cùng nhau tìm kiếm vết rách, một phút đã qua, hai phút đã qua, mười phút đã qua. . . . . . , bọn họ đang chạy đua cùng Tử Thần, phải lập tức tìm được cái này chỗ vỡ, nếu không bệnh nhân thật không thể cứu.
"Tìm được, ở chỗ này!" Lâm Phong trầm giọng nói, bởi vì vị trí vết rách đặc thù, căn bản không cách nào dùng kìm cầm máu, Lâm Phong chỉ có thể dùng sức nắm được nó. Chỉ chốc lát tim của bệnh nhân của dập trở lại( cái này càng sai, nếu đã ngưng đập thì không thể đập lại chỉ vì truyền máu, phải xoa bóp tim, hoặc kích điện…), huyết áp cũng bắt đầu tăng trở lại, mặc dù rất yếu ớt, nhưng ít ra cũng đã khôi phục.
Thái Gia Tuyền thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười. Vội vàng thay Lâm Phong nắm lấy chỗ rách, cô biết, lực nắm của hắn căn bản không kiên trì được lâu.
Lâm Phong quan sát một cái số liệu ghi trên máy, lại quan sát một cái lượng máu trong ổ bụng bệnh nhân, chẳng những không có cảm thấy vui ngược lại, chân mày nhíu càng nhiếu hơn."Còn chỗ xuất huyết khác!"
"Cái gì! ! ?" Thái Gia Tuyền nóng nảy"Mau, tìm thêm đi!"
Không cần cô nói, Lâm Phong đã lại bắt đầu cẩn thận tìm tòi, lần này tương đối thuận lợi, Lâm Phong không hổ là kinh nghiệm phong phú, rất nhanh tìm đến vết rách thứ hai."Gặp quỷ!" Lâm Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, thử nhiều lần, đều vô pháp dùng cầm máu kìm thuận lợi ngừng này thứ hai nơi buột miệng máu, chỉ đành chịu lại dùng tay nắm lấy.
"Lily, giúp bác sĩ Lâm cầm chỗ đó." Thái Gia Tuyền hướng một bên điều dưỡng chỉ thị nói: "Tay của hắn không giữ được lâu."
Điều dưỡng nhỏ run rẩy làm theo, lại nhìn Thái Gia Tuyền với vẻ mặt nhờ giúp.
Thái Gia Tuyền bất đắc mỉ cười với cô: "Kiên nhẫn chờ chút, lát nữa có bác sĩ mạch máu đến sẽ làm việc còn lại.(chà thế thì bn này chết chắc)
Cứ như vậy, Thái Gia Tuyền cùng điều dưỡng nhỏ tuổi kiên trì hơn 10' sau, rốt cuộc đồng nghiệp chuyên gia về mạch máu ngoại khoa cũng đã đến. Khi vị này bác sĩ mổ chính quan sát qua bệnh tình, cùng với hai người có chút buồn cười nắm mạch máu không dám có một cử động nhỏ nào, mặt không thể tin nhìn Thái Gia Tuyền, nói: "cô làm thế nào, lại có thể giữ được mạng của hắn, quả là kỳ diệu! Mạch máu vỡ đến mức này, bình thường sẽ bó tay ."
Thái Gia Tuyền sững sờ một chút, mỉm cười, giải thích: "là bác sĩ Lâm, anh ấy nói với tôi không nên từ bỏ, anh ấy còn rất nhanh tìm ra hai nơi bị vỡ động mạch"
. . . . . . . . . . . .
Phẫu thuật lúc sau rất thuận lợi, bệnh nhân rất nhanh thoát khỏi nguy hiểm. Lâm Phong cũng vì vậy bị vị đồng nghiệp quấn quýt lấy hỏi lung tung với dáng vẻ hâm mộ coi anh như thần tượng(cái này hơi quá bị thương ở tay dù là thiên tài cảm giác cũng mất làm sao mà có thể có phong độ kia). Thái Gia Tuyền yên lặng rời khỏi .
Lẳng lặng tựa phía ngoài phòng giải phẫu, Thái Gia Tuyền trong lòng không hề cảm thấy vui, cô nhìn thấy thủ thuật của Lâm Phong lúc trước tài hoa hơn người, vì vậy mà tới tạo thành đối lập rõ rệt , là hắn bởi vì cánh tay không có lực mà chịu uất ức. Bây giờ mặc dù rằng anh ta cũng rất vừa lòng với hiện tại, nhưng vẫn tự nhiên cảm thấy đau lòng.
Khẽ thở dài một hơi, thì ra vài ngày nay đã cố không nhìn đến hắn anh ấy nhưng cuối cùng vẫn phải nhìn.