"Tiểu Tuyền, hôm nay bảy khoa nói muốn mở tiệc hoan nghênh để giao lưu cho anh, em sẽ đến chứ?" Buổi trưa ở trong phòng ăn, Lâm Phong với vẻ mong đợi hỏi Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền đang vùi đầu ăn cơm, trong miệng cắn một miếng thịt chân giò nướng say sưa ngon lành nhai, nghe được câu hỏi, ngẩng đầu lên, muốn nói chuyện lại ngại vì miệng đầy thức ăn, chỉ có thể vội vàng dùng sức nuốt xuống.
"Ha ha, em chính là cái bộ dáng này, từ từ ăn hết rồi nói, gấp gáp như vậy làm gì?" Lâm Phong nhìn cô dáng vẻ khả ái, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô.
Động tác thân mật này lúc trước rất thường, nhưng bây giờ hai người quan hệ lúng túng, khiến cho động tác này trở nên đặc biệt đột ngột.
Thái Gia Tuyền rụt đầu lại, trốn thoát bàn tay kia của hắn, Lâm Phong thấy thế ánh mắt tối lại, thở dài bất đắc dĩ một tiếng: "Tiểu Tuyền, em thật sự không chịu tha thứ cho anh sao?"
"Không có, em không có trách anh!" Thái Gia Tuyền lắc đầu giải thích, nhìn thấy ánh mắt thương cảm của hắn, hẳn là có chút không đành lòng, không đợi Lâm Phong nói gì, vội nói tiếp: "Ha ha, buổi tối anh có tiệc hoan nghênh và giao lưu, tại sao có thể thiếu em đây?"
Lâm Phong ngẩn người, cười thầm, cũng bắt chước đổi đề tài khác: "Đúng vậy, nếu không ngay cả một người quen cũng không có anh sẽ rất lúng túng."
Thái Gia Tuyền mỉm cười, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, trong lòng lại rối rắm Hạ Cẩm Hiên buổi sáng nói câu kia"Buổi tối anh muốn ăn thịt bò!" . Bất đắc dĩ rối rắm hết nửa ngày, không thể làm gì khác hơn là quyết định lát nữa Hướng Lão Bản đại nhân xin nghỉ. Trong lòng bất giác một chút đau lòng, dù sao mình ở bệnh viện thực tập tới nay, mỗi ngày buổi trưa đều ở đây ăn cơm căn tin, đã thật lâu không có vì Hạ Cẩm Hiên đã làm cơm trưa rồi, hại hắn mỗi ngày buổi trưa ở trường ăn"món tây", hiện tại liền cơm tối cũng lại đổ thừa có việc, thật sự thật xin lỗi "Tiền lương" 300 Euro kia.
. . . . . .
Buổi chiều sửa sang lại lịch xoay vòng trực, Thái Gia Tuyền lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Cẩm Hiên.
"Hiên. . ." Thái Gia Tuyền nhẹ giọng nói trong điện thoại, trầm tĩnh một lát trong lòng đang sắp xếp lời nói, nhưng không đợi mở miệng, liền nghe điện thoại bên kia truyền đến tiếng Hạ Cẩm Hiên có chút mệt mỏi: "Tuyền, anh hôm nay buổi tối có thể không về nhà ăn cơm, có vài nghiên cứu báo cáo muốn cùng bạn học sửa lại, sáng sớm ngày mai sẽ phải xong, cho nên có thể sẽ về rất khuya."
Thái Gia Tuyền như được đại xá, vốn là chuẩn bị nói cho hắn biết tối nay có liên hoan, không thể về nhà làm cơm tối, hiện tại hình như không cần, chỉ cần ăn uống xong không thể chậm trễ, có thể sẽ về nhà trước hắn.
"A, vậy cũng tốt, em ngày mai sẽ làm thịt bò cho anh."
"Ừ, anh thích em làm cà chua sốt thịt bò ~" Hạ Cẩm Hiên bổ sung: "Nhớ mua cà chua."
"Biết rồi, buổi tối lái xe cẩn thận một chút." Thái Gia Tuyền nói, cực kỳ giống vợ đối với chồng dặn dò, điều này làm cho trái tim Hạ Cẩm Hiên ấm áp, vui vẻ ừ một tiếng, hài lòng cúp điện thoại.
********************
Sau khi xong việc, Thái Gia Tuyền thay xong quần áo mới từ phòng thay quần áo ra ngoài, đã nhìn thấy Lâm Phong chờ ở cửa.
Lâm Phong cười nói: "Hôm nay chỉ có thể mượn dùng xe của tổ trưởng, hắn tối nay có việc, không thể cùng đi cùng chúng ta, nên bồi thường, cho mượn cái xe."
"Ha ha, anh là người đầu mượn được của tên mặt đen bao công đó, xem ra anh được đối xử không giống với cảm giác ban đầu ~" Thái Gia Tuyền trêu ghẹo nói.
"Không có biện pháp, anh không có xe, cuối tuần này dẫn anh đi mua một chiếc thôi." Lâm Phong mong đợi nhìn Thái Gia Tuyền nói.
"Tốt ~ mua Volkswagen Beetle ~" Thái Gia Tuyền vui vẻ cười, nhớ trước kia, cô mỗi lần ở trên đường thấy tạo hình đáng yêu Volkswagen Beetle, sẽ hướng về phía Lâm Phong cực kì hưng phấn mà nói"đầu đá, mau xem, nó thật đáng yêu a ~"
Lâm Phong chế nhạo nhìn cô nói: "Đúng là không thể thay đổi được tầm nhìn!"
Thái Gia Tuyền nhíu lỗ mũi làm mặt quỷ, vui vẻ đi tới bãi đậu xe. Lâm Phong im lặng theo sát ở phía sau, nhìn bóng lưng cô sôi nổi, giống như hình ảnh hắn quen thuộc tiểu Tuyền đã quay trở lại.(akinomi: ta ghét chị này không rõ ràng)