Tề Minh đi đã vài ngày không trở về. Thái Gia Tuyền cùng Hạ Cẩm Hiên cũng không thấy lạ, dù dù sao đi nữa hắn thường hay chơi trò mất tích, nên với mọi người cũng thành quen.
Hai người ngược lại còn vui thay hắn, bởi vì hắn đêm đó đuổi theo Lâm Nhã Khiết ra ngoài cho đến nay không về, chỉ có thể giải thích, đó là hắn cùng Nhã Khiết đi qua đêm. Nghĩ đến việc này, Thái Gia Tuyền không khỏi hưng phấn: "Bọn họ có phải hay không sẽ thành một đôi? Ha ha, Tề Minh thật đúng là chọn ngay một con cọp cái, xem ra hắn về sau đừng nghĩ có những ngày yên ổn. ~"
Hạ Cẩm Hiên liếc cô một cái, đang muốn nói gì, điện thoại di động reo, quay sang liếc mắt với Thái Gia Tuyền cười: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo điện thoại tới."
"Sao. . . . . ." Hạ Cẩm Hiên nghe điện thoại, vốn là mỉm cười sắc bỗng sa sầm sắc mặt, "Cậu bây giờ ở đâu?"
Nhìn nét mặt hắn bây giờ, Thái Gia Tuyền có một dự cảm xấu.
Hạ Cẩm Hiên cúp điện thoại, trầm mặc một lúc, thấy Thái Gia Tuyền lo lắng nhìn mình, khẽ thở dài một cái, nói: "Tề Minh cùng Lâm Nhã Khiết xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ đang bệnh viện mà em thực tập."
Ngay khi Hạ Cẩm Hiên nói xong nửa câu đầu, Thái Gia Tuyền vội vàng đứng lên, "Cái gì? Có nghiêm trọng không?"
Hạ Cẩm Hiên an ủi: "Không có nguy hiểm tánh mạng, chỉ là. . . . . ."
"Không có nguy hiểm tánh mạng là tốt rồi, nhưng mà anh muốn nói cái gì? Anh nói mau đi."
"Tề Minh chỉ bị thương ngoài da, không quan trọng. Nhưng là Lâm Nhã Khiết bị thương ở chân, cần điều trị lâu dài, nếu khôi phục không tốt, có thể sẽ không thể khiêu vũ."
". . . . . . Trời ơi, vậy không phải sẽ khiến cô ấy sốc sao? Không được, em muốn đến thăm cậu ấy." Thái Gia Tuyền dường như không chút chần chứ kéo Hạ Cẩm Hiên ra ngoài.
. . . . . .
"Tại sao, anh không phải cầm theo chìa khóa chiếc Porsche sao? Sao lại cùng chen chúc trên chiếc POLO rách nát của cô ấy, cái xe bỏ đi ấy mà anh cũng để cô ấy chạy cho được! Anh chắc chắn là không có đầu óc !" Ngoài hành lang của bênh viện, Thái Gia Tuyền kích động đấm đá Tề Minh một hồi, bất luận Hạ Cẩm Hiên có kéo thế nào đều không thể khống chế được cô. Cuối cùng Hạ Cẩm Hiên chỉ có thể ôm cô vào lòng, dùng lực hai cánh tay ôm lấy cô. Đến lúc này Thái Gia Tuyền mới từ từ an tĩnh lại.
Lúc nãy trong phòng bệnh Thái Gia Tuyền thấy Lâm Nhã Khiết nằm im lìm trên giường bệnh, trên đùi bó bột, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà, bất kể Thái Gia Tuyền hỏi thế nào cô cũng không nói gì. Ánh mắt kia đờ đãn còn hơi phiếm hồng dĩ nhiên là do khóc rất nhiều trước đó khóc đến không còn nước mắt.
Thái Gia Tuyền chỉ cảm thấy thật đau lòng, một cô gái hoạt đáng yêu vui vẻ tươi cười ngày nào thành ra như vậy khiến bất cứ ai cũng phải đau lòng. Khiêu vũ chính là giấc mộng của cô, nếu như chân không thể khôi phục trở lại, cô sẽ ra sao?
Hạ Cẩm Hiên vừa an ủi Thái Gia Tuyền vừa hỏi Tề Minh: "Cậu định thế nào?"
"Tôi muốn tìm bác sĩ tốt nhất điều trị chân cho cô ấy trở lại như bình thường!" Tề Minh hai tay ôm đầu khổ sở ngồi ngoài hành lang, tay của hắn cũng bó bột. Hắn bây giờ luôn tự trách bản thân, nếu không phải do hắn muốn giành tay lái chiếc POLO cùng Lâm Nhã Khiết thì khi chiếc xe lao đến Lâm Nhã Khiết sẽ không bị thương đến như vậy.
Hạ Cẩm Hiên khuôn mặt Tề Minh lấm tấm râu, tiều tụy đến không chịu nổi khẽ thở dài: "Cậu về tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi, Cậu cũng gãy tay, cố chịu đựng cũng không có biện pháp gì, tôi cùng tiểu Tuyền trông chừng cô ấy."
Tề Minh ngẩng đầu nhìn anh em tốt, bất đắc dĩ gật đầu một cái: "Tôi về liên lạc bệnh viện Berlin. Nhất định phải tìm được bác sĩ tốt nhất cho cô ấy. Ở đây nhờ vào hai người."
"Đợi chút, tôi cùng anh về, tôi muốn nấu cho cô ấy chút canh." Thái Gia Tuyền ngước khuôn mặt lấm lem, nghẹn ngào nói.
"Được, đi đi tôi ở đây trông chừng nên cứ yên tâm." Hạ Cẩm Hiên vỗ vỗ đầu Thái Gia Tuyền rồi dịu dàng rút khăn tay Burberry lau nước mắt trên mặt cô.
Khăn tay của hắn có hương vị đặc trưng của cỏ khiến Thái Gia Tuyền an tâm không ít, không còn như lúc trước kích động ồn ào. Bỏ qua mọi phiền muôn theo Tề Minh về nhà trọ.