Hạ Cẩm Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, cái gì gọi là"gặp phải"(*) rồi hả ? Chẳng lẽ còn coi bọn hắn như bọc quần áo hay sao? "Em nói bậy nữa, tháng này 300 Euro cũng không có."
(*)Than thương: có nghĩa là bày ra, mở ra và gặp phải( thường chỉ việc không vừa ý) nên làm cho anh Hiên thấy mình như bọc quần áo.
"Ha, ý tứ anh nói cái này khá tốt? Các anh có bối cảnh này rồi, cư nhiên keo kiệt chỉ cho em 300 Euro." - Thái Gia Tuyền chu cái miệng nhỏ nhắn, mặt giả bộ tức giận, ánh mắt mang theo cười lại khó có thể che giấu.
"Vậy em muốn bao nhiêu?" - Hạ Cẩm Hiên bị chọc vui.
"Tối thiểu là thêm số không."
"Ừ, nhưng là phí tiêu vặt mỗi tháng của anh cũng mới số kia. Ba anh quản lý rất nghiêm." - Hạ Cẩm Hiên ngược lại rất là thẳng thắn.
"Cái gì? Anh mỗi tháng lại có nhiều tiền tiêu vặt như vậy!" - Thái Gia Tuyền lấy làm kinh hãi, cô chỉ là thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới người ta một tháng lại đủ cho mình ăn cả một năm.
"Làm ơn, tại sao có thể gọi tiền tiêu vặt, anh còn muốn nuôi chó nha." - Hạ Cẩm Hiên lại biến đổi pháp xx.
Thái Gia Tuyền trợn mắt há mồm, dường như hắn thật đúng là nuôi nhiều một người, cái gọi là bắt người tay ngắn, há miệng mắc quai, cô nước mắt lưng tròng đè xuống trái tim uất ức, xoay người cầm lên cái đĩa bên cạnh, bắt đầu ăn đặc biệt ăn thật nhiều, không để ý đến hắn nữa.
Qua một vài phút, Hạ Cẩm Hiên cư nhiên cũng bị mọi người dây dưa không có thời gian chú ý đến cô. Thái Gia Tuyền chán đến chết, đem tất cả bàn ăn trong phòng tiệc dạo qua một lượt. Còn tiện tay cầm lấy nước chanh, sữa tươi, cà phê, rượu đỏ, món nào cũng nếm qua một lần, vẫn không quên cầm một phần nhỏ bánh Trung thu ăn say sưa ngon lành. Cuối cùng bộ lễ phục cũng không chống đỡ được vốn là vô cùng vừa người nên bây giờ vùng bụng có một chút thít chặt rồi.
Bụng no, cộng thêm buồn bực gay gắt, Thái Gia Tuyền liền muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, không phải bình thường trong phim truyền hình đều có cảnh như vậy sao: người diễn viên tham gia bữa tiệc, rất là nhàm chán, không khí cũng càng ngày càng buồn bực, vì vậy đi ra ngoài hóng mát. Thái Gia Tuyền hiện tại cũng chính là tính toán như vậy.
Phòng tiệc có một cái ban công hình vòng cung rất to, thông qua nơi này, có thể thấy cảnh đêm phồn hoa của thành phố, vô cùng hùng vĩ. Thái Gia Tuyền dựa vào lan can trông về phía xa, gió nhẹ thổi qua, quả thật thanh tỉnh không ít. Nghiêng đầu , đột nhiên nhìn thấy lan can bên kia, ở đây cũng có một người nhìn cảnh đêm, chính lúc này xoay người đi trở về phòng bữa tiệc. Chuyện này không thể bình thường hơn, không bình thường chính là, bóng lưng của người này —— rất giống Lâm Phong rồi, Thái Gia Tuyền cơ hồ muốn kêu thành tiếng.
Lúc này đang muốn bắt đầu khiêu vũ, Hạ Cẩm Hiên thật dễ dàng thoát thân, đang tìm kiếm Thái Gia Tuyền khắp nơi, "Quỷ nha đầu, lại chạy loạn." - Trong lòng lẩm bẩm, hướng ban công đi tới.
Nhưng vừa đẩy cửa, lại đụng ngay mặt Thái Gia Tuyền đang vội vội vàng vàng, "Ha ha, thế nào em gần đây thích ôm ấp yêu thương như vậy à?" - Hạ Cẩm Hiên trêu ghẹo nói, ánh đèn trên ban công không quá sáng, lại mơ hồ thấy vẻ mặt cô lo lắng, không khỏi ngẩn người: "Em làm sao vậy?"
"Là Lâm Phong, em thấy được anh ấy, là Lâm Phong." - Thái Gia Tuyền mang theo tiếng khóc nức nở, liều mạng đẩy Hạ Cẩm Hiên ra, lại tiếp tục đẩy cửa ban công ra , vội vã đuổi theo về phía phòng tiệc.
Hạ Cẩm Hiên bị đẩy ra trở nên ngây dại, vốn là đang nhiệt tình mong đợi cùng Thái Gia Tuyền khiêu vũ trong nháy mắt bị dập tắt từ đầu đến chân. Trong lòng như bị thứ gì lăng trì, co rút từng phát từng phát đau đớn , hô hấp trở nên khó khăn, một loại được đặt tên là"Sợ hãi" gì đó trong nháy mắt chiếm lĩnh tim của hắn. Hắn đã sớm có chuẩn bị, Lâm Phong tùy thời có thể xuất hiện, nhưng khi chuyện thật phát triển đến một bước này, cả người hắn khẽ run, đầu óc trống rỗng.
"Ha ha, mình đã đánh giá bản thân rất cao rồi." - Lấy lại bình tĩnh, thở dài một tiếng. Men theo hướng Thái Gia Tuyền rời đi đi tới.
Nhưng lúc này đã bắt đầu khiêu vũ, ánh đèn bên trong phòng tiệc đã tắt, chỉ còn lại một vòng đèn chung quanh trên tường còn khẽ phát ra ánh sáng. Phòng tiệc to như vậy đã biến thành sàn nhảy, mọi người dưới ánh đèn ne-on thật cao hứng phiên phiên khiêu vũ, làm sao còn tìm lấy được bóng dáng của Thái Gia Tuyền.
Hạ Cẩm Hiên chán chường tựa vào vách tường, thất hồn lạc phách nhìn chăm chú vào sàn nhảy, đột nhiên một cái tay vỗ vào trên vai của hắn: "Hiên, thế nào? Làm sao cậu lại một mình ở chỗ này, tiểu Tuyền Tuyền đâu? Đừng nói với mình cậu đem cô ấy vứt bỏ nha." - Tới chính là Tề Minh.
Hạ Cẩm Hiên không có ngẩng đầu, vẫn ngơ ngác chăm chú nhìn vào sàn nhảy: "Cô ấy nói. . . Cô ấy nhìn thấy Lâm Phong rồi."
"Cái gì? Cô ấy hiện tại đi đâu?" - Tề Minh lấy làm kinh hãi.
Hạ Cẩm Hiên lắc đầu: "Mình không biết."
"Không biết? Cậu bị ngu à? Thế nào không đi theo cô?" - Tề Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng nói cũng biến thành hết sức kích động."Không được, phải lập tức tìm cô trở về, trên người côấy một phân tiền cũng không mang, trễ như thế chạy đi rất nguy hiểm!"
Hạ Cẩm Hiên như bị một gáo nước xối thẳng lên đầu. Đúng vậy, đã trễ thế này, cô lại mặc lễ phục mỏng manh, còn trong người không có đồng nào, nếu là thật sự chạy ra khỏi khách sạn, hẳn là sẽ gặp nguy hiểm! Không đợi Tề Minh nói xong, Hạ Cẩm Hiên bước một bước dài xông về cửa chính phòng tiệc.
Tề Minh theo sát phía sau, hai người một đường vội vàng xuống lầu một của khách sạn, đang muốn ra cửa, đã nhìn thấy Thái Gia Tuyền một người ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh, hai vai khẽ co rúm, hẳn là đang khóc.
Hạ Cẩm Hiên vội đi tới, ngồi ở bên người cô, đưa tay nhẹ nhàng ôm chầm cô, để cho cô tựa vào trên vai mình: "Thế nào? Em. . . Đuổi theo anh ta sao?"
Thái Gia Tuyền gật đầu: "Người đó không phải Lâm Phong, em nhận lầm người, nhưng bóng lưng người đó rất giống, quả thật giống nhau như đúc." - Nói xong, cư nhiên khóc càng thêm lớn hơn.
Hạ Cẩm Hiên trầm mặc, không nói gì thêm, chỉ là ôm Thái Gia Tuyền tay vỗ nhẹ lên lưng, muốn trấn an cô.
"Đưa chìa khóa cho mình, mình đi lấy xe tới đây." - Tề Minh nói xong, nhận lấy chìa khóa từ trong tay Hạ Cẩm Hiên, đi đến bãi đậu xe.
Hạ Cẩm Hiên vẫn không có nói chuyện, hai người cứ như vậy rúc vào nhau, nghĩ tới tâm sự của chính mình.
Giờ phút này Hạ Cẩm Hiên cực kỳ ảo não, mới vừa rồi không nên để Thái Gia Tuyền ở một mình. Ở ngày lễ đoàn viên này, một mình suy nghĩ lung tung mới có thể nhớ tới Lâm Phong, mới có thể nhận lầm người. Mình gần một năm qua, mọi lúc đang cố gắng muốn tiêu trừ dấu vết Lâm Phong ở trong đầu cô, cũng quả thật làm được một chút, ít nhất Thái Gia Tuyền đã thật lâu không có chạm qua cái hộp âm nhạc Thủy Tinh Cầu đó nữa rồi, cũng rất lâu không có nhắc lại chuyện tìm Lâm Phong, cùng mình chung đụng cũng càng ngày càng thân mật. Nhưng là, cứ như vậy đột nhiên thất bại trong gang tấc rồi sao?
Ba năm, theo như cô nói, Lâm Phong đã bỏ cô đi ba năm, tại sao lâu như vậy cũng không thể làm cho cô quên hắn đây? Tại sao cô sẽ chấp nhất với đoạn cảm tình này như thế? Giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra cái gì? Còn là chỉ bởi vì đó là mối tình đầu của Thái Gia Tuyền?
Không kịp nghĩ nhiều, Tề Minh đã lái xe đến cửa, Hạ Cẩm Hiên phục hồi tinh thần, đứng dậy cởi áo khoác lễ phục của mình khoác lên trên người Thái Gia Tuyền, đỡ cô lên xe, ba người đều trầm mặc một đường trở lại nhà trọ.
"Đi ngủ sớm một chút đi, muốn dùng bồn tắm trong phòng của anh không? Tắm một cái có thể thoải mái một chút." - Hạ Cẩm Hiên dịu dàng hỏi.
"Tốt nhưng đáng tiếc nha, nghe nói khách sạn kia có phòng tắm hơi, bên trong phòng còn có hồ bơi . . ." - Thái Gia Tuyền ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Cẩm Hiên, nhỏ giọng nói lầm bầm.(Bonei♥: hehehe. . .
Thái Gia Tuyền ngoan ngoãn trở về phòng mình lấy quần áo, chuẩn bị tắm một cái cho thật sảng khoái. Cô gần đây thường sẽ mượn dùng bồn tắm trong phòng của Hạ Cẩm Hiên tắm, vì nó làm cho cô thấy rất thoải mái. Trong lúc lơ đãng thấy hộp âm nhạc Thủy Tinh Cầu trên đầu giường, Thái Gia Tuyền ngẩn người, sau đó đi tới, đem nó để vào trong ngăn kéo.