Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Chương 24: Thật sự có Hắc bang? (thượng)




Lúc cùng nhau ăn bữa ăn sáng thì không khí có chút kỳ lạ, Thái Gia Tuyền cảm thấy đối mặt Hạ Cẩm Hiên có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ lại, rõ ràng bị phi lễ chính là mình, thua thiệt cũng là mình, vì sao phải sợ anh. Giương mắt liếc trộm anh một cái, phát hiện Hạ Cẩm Hin c nhin xem nh khng c g tập trung ăn bữa sng, cui cùng ngay cả nc m cũng ung đến khng còn một giọt, biu hiện khẩu vị anh ta hiện thật tt.

Ăn xong bữa sng, Hạ Cẩm Hin giơ tay ln xem đồng hồ, đứng dậy viết tờ giy nhn đặt ở trn bn ăn, sau đ khng ni một lời no, động tc u nhã đi ngang qua Thi Gia Tuyn đang cầm đũa gp vt m, “nãy giờ không ăn, bây giờ bắt đầu ăn coi chừng đến trễ.” Thái Gia Tuyền mặt vô tội, nhỏ giọng nói thầm: "Không biết là người nào làm trễ nãi thời gian.”. Nghiêng mắt nhìn thấy tờ giấy nhắn kia, lên lớp giảng bài "Tề Minh, rửa chén!" làm cô nhất thời im lặng.

Nhìn bữa sáng chưa ăn xong trước mặt, vô cùng miễn cưỡng đứng lên, đi theo Hạ Cẩm Hiên ra cửa.

Hôm nay Thái Gia Tuyền có tiết học lớp lý thuyết về bệnh lý, phòng học ở phía tây, vừa đúng Hạ Cẩm Hiên cũng thực tập ở gần đấy, cho nên thuận đường đưa cô đi một đoạn. Đến cửa trường học thì bị bắt xuống, đang đi tới phòng học, liền nhận được điện thoại của Lâm Nhã Khiết: "Này, Tuyền nha đầu, mình tham gia một vai diễn, chủ biện Phương cho mình bốn vé vào cửa đại nhạc hội ở sảnh Hoàng Kim, cuối tuần này, muốn cùng đi không? Kêu hai anh trai đẹp nhà cậu cùng đi."

Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút: " Chủ yếu là muốn mời trai đẹp đi, rồi mới thuận tiện mời mình đi đúng không?"

“Ai da, cậu đã nhìn thấu mình rồi, người ta da mặt mỏng.”

“Đi thì đi, chủ nhật mình cũng không bận gì, còn về phần hai anh đẹp trai kia phải đợi mình về hỏi xem, buổi tối sẽ báo lại đáp án cho cậu.”

"Tốt, chờ tin tức của cậu."

Cúp điện thoại, Thái Gia Tuyền vào phòng học, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống. . . . . .

Mười giờ sáng, Thái Gia Tuyền đã tan lớp, gọi điện thoại cho Hạ Cẩm Hiên, thì không có ai nhận, qua một lát thì nhận được một tin nhắn: “Anh có thể ở lại đến hơn mười hai giờ, em về trước đi.”. Vì vậy Thái Gia Tuyền tự ngồi tàu điện ngầm về nhà, đi ngang qua siêu thị thuận tiện mua chút đồ ăn, trong đầu vẫn suy nghĩ về chuyện tìm kiếm Lâm Phong, cô thậm chí gọi điện thoại cho phía lãnh sứ quán, thì chỉ nhận được câu trả lời đó là quyền riêng tư cho dù là bọn họ thì cũng không có quyền điều tra tài liệu của người khác. Khoảng thời gian trước ở trên website người Hoa có đăng tin tìm người thì cũng đã như đá chìm xuống đáy biển. Thái Gia Tuyền đã không nghĩ ra phương pháp hữu hiệu khác để xử lí nữa rồi.

Đang đi ở ven đường, đột nhiên nhìn thấy mấy chiếc màu xe đen sang trọng dừng ở bên cạnh, vài người đàn ông cao lớn cẩn thận nhìn quanh bốn phía, sau đó trở về đúng ở phía trước chiếc xe, cung kính đứng thành hai hàng, chỉ chốc lát từ trên xe bước xuống một người, Thái Gia Tuyền vừa vội vàng lui đến phía sau, vừa cẩn thận nhìn bọn họ, trong lòng oán trách: "Làm phô trương lớn như vậy, có còn để ý đến người đi bộ hay không?". Bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ bọn họ đi qua mình vậy.

Bước xuống cuối cùng là người đàn rất cao, liếc mắt cũng đoán được có thể đã vượt qua 1mét9, hơn nữa tương đối trẻ tuổi, mặc bộ đồ tây màu đen trên dưới toàn thân đều màu đen, không có thắt cà vạt, mà là buộc một cái khăn lụa màu đen rất đẹp, tôn lên vóc dáng khôi ngô cao lớn của người đó. Khuôn mặt như một bức tượng điêu khắc Tây phương, hợp với một đầu tóc vàng chói mắt, đeo cặp mắt kính to, khí chất thâm trầm, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bức mãnh liệt.

Thái Gia Tuyền đột nhiên có loại kích động muốn quay người bỏ chạy, nhưng cô lại thấy rõ ràng đàn ông đó quay đầu, gương mặt không lộ biểu tình gì ngưng mắt nhìn về phía cô. Vì người đàn ông đó mang mắt kính che đi cặp mắt, nên cô không xac định được có phải đang nhìn mình hay không. Thái Gia Tuyền có chút e sợ rồi, nhưng ngay sau đó dũng cảm nhìn thẳng phía trước tiếp tục đi về nhà. Nếu so với mặt than, mình còn chưa thua qua ! Thái Gia Tuyền oán hận nghĩ tới.

Người đàn ông cong cong khóe miệng không dễ dàng phát giác, sải bước đi vào bên cạnh một hội sở không có bất cứ vẻ sang trọng nào.