Trên màn hình, Hạ Cẩm Hiên và An Đức Liệt đã không còn nhìn ra hình dạng con người nữa, thân họ toàn máu, nằm trên mặt đất miệng mở to thở hổn hển, dĩ nhiên vừa đánh nhau với bọn cướp. Một Tên cướp che mặt , ngồi xổm người xuống, một tay nắm tóc An Đức Liệt và Hạ Cẩm Hiên nhấc lên, buộc bọn họ đối mặt máy thu hình. . .
Thái Gia Tuyền lệ rơi đầy mặt, đã không nhìn nổi nữa. Khi Hạ Cẩm Hiên bị buộc ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy nửa bên mặt anh nhiễm đỏ máu, râu ria đã dài ra, đôi môi khô nứt, trên trán những vết thương lớn nhỏ lặp đi lạp lại.
An Đức Liệt cũng không khá hơn chút nào, nhắm chặt mắt lại thở hổn hển giống như lúc trước hay tức giận.
"Không thể đợi nữa! Mau cứu bọn họ!" Thái Gia Tuyền bắt lấy đội trưởng khóc van xin . Mà trước màn hình cha Hiên lệ cũng rơi đầy mặt, vẻ uy nghiêm của một người đàn ông đã không còn có thể duy trì được nữa. Khang Hinh cau mày nhìn sang một bên, không biết đang suy nghĩ gì, không dám nhìn vào màn hình nữa.
"Mọi người phải tỉnh táo lại. Chúng ta bây giờ hoàn toàn không biết được địa thế cùng hỏa lực của bọn họ, không những không thể cứu người còn có thể khiến cho người khác gặp nguy hiểm." Đội trưởng đội đặc công bất đắc dĩ nói"Chỉ cần cần bọn cướp chưa lấy được tiền thì hẳn là con tin còn chưa nguy hiểm tính mạng."
——
"Cậu có khỏe không!" Trong bóng tối ở đầu bên kia, An Đức Liệt nhỏ giọng hỏi trong sự tĩnh lặng thật lâu. Qua một hồi, không thấy trả lời, hắn lại có chút bất an, muốn xem xét vết thương của Hạ Cẩm Hiên.
"Đừng tới đây, thúi chết!" Hạ Cẩm Hiên cuối cùng mở miệng, nhưng trong lời nói mang theo đả kích chết người.
"shit! Cậu làm như mình thơm lắm sao, nửa tháng không tắm có thể còn thơm sao? !" An Đức Liệt không chịu yếu thế.
"Người da trắng dễ hôi hơn! Huống chi vốn đã thối còn kèm theo mùi nước hoa sẽ thúi hơn!" Hạ Cẩm Hiên không thèm để ý phản ứng của hắn.
"Không được đối xử phân biệt chủng tộc!" An Đức Liệt phản bác yếu ớt."Hạ, tôi muốn đi vệ sinh. . ."
". . . . . ."
"Tôi không thể nhấc chân lên được nữa. . ."
". . . . . ."
"này! Nếu không phải bất tắc dĩ tôi sẽ không cầu xin anh!" An Đức Liệt hừ hừ tức giận .
Hạ Cẩm Hiên lật người một cái đứng lên, trên cao nhìn xuống, mặt giận dữ nhìn An Đức Liệt: "Đầu tôi bị kẹp vào cửa rồi, nếu không phải bởi vì đồng ý với chủ ý không ra gì lúc đầu của anh! Lần này thật tốt! Nhanh chóng bị anh hại chết! Bây giờ lại muốn gì nữa? Sắp chết rồi còn không để tôi yên sao? !"
An Đức Liệt cúi đầu, cười nhẹ hai tiếng, nói: "Yên tâm, tôi cũng nghĩ mình sắp chết rồi, sẽ không liên lụy tới anh! Anh còn có Thái. . . Mà tôi là một người cô đơn. . ."
Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, sắc mặt hòa hoãn chút, lẩm bẩm nói: "Thật có lỗi với cô ấy, chắc cô ấy lo lắng lắm. . ."
"Này! Thân thể anh khỏe mạnh, có thể trước hết giúp một người tàn phế như tôi một tay hay không? ! Nếu không tôi chắc phải tiểu trong phòng!" An Đức Liệt kêu to.
Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ, không thể làm khác hơn với vết thương chồng chất dìu An Đức Liệt đưa hắn đến nhà vệ sinh. . . Xong việc lại gian nan trở về giường. Ngã xuống giường khiến cả người vô cùng đau đớn.
"Thật ra cậu ăn đòn cũng không phải không có lợi, có phải đã nhớ ra người con gái cậu yêu rồi không? !" An Đức Liệt trêu ghẹo nói.
"Tôi đã sớm nhớ lại cô ấy. . ." Hạ Cẩm Hiên thanh âm hồi lâu mới vang lên: "Chỉ là tôi đồng ý với kế hoạch của anh, sợ liên lụy cô ấy. Không thể không khiến Khang Hinh đắc ý một chút. . ."
"Cô ấy đắc ý không được bao lâu, chúng ta đã tìm được chứng cớ không phải sao?"
"Vậy cũng phải có mạng ra ngoài trước!"
"Ha ha, cậu không chết được! Thái có nói, Trung Quốc có câu ngạn ngữ —— tai họa do trời."
"Vậy khẳng định là nói anh!"
"Tôi cảm thấy anh còn hơn tai họa. . ."
. . . . . . Hai người đàn ông này cứ như vậy ngươi người nói một người đáp lại để thời gian trong bóng tối lặng lẽ trôi, thậm chí họ còn nói về tuổi thơ của mình. Có lẽ tại thời điểm này bọn họ có thể chia sẽ hết cùng nhau mọi thứ, tháo bỏ mọi trách nhiệm nặng nề mà thường ngày vẫn gánh trên vai.