"Là cậu quá nhạy cảm quá gấp gáp đó." Liễu Khê nhai một miệng thức ăn lớn, lại giảng đạo cho Thái Gia Tuyền: "Cậu thỉnh thoảng cũng phải đứng ở góc độ của anh ta mà nhìn nhận vấn đề. Bây giờ cậu đối với anh ta mà nói chỉ là người xa lạ mà thôi."
"Coi như là đối đãi với một người xa lạ, ít nhất mình có thể làm cảm nhận thân thiết, chân thành. Đâu có giống như anh ấy giống là người đang ở xa ngàn dặm? !" Thái Gia Tuyền kháng nghị nói.
"Làm ơn, cậu là cậu, anh ta là anh ta, cậu làm sao có thề so với hoàn cảnh của anh ta?"
"Mình rõ ràng cùng anh ấy sống trong một hoàn cảnh!" Thái Gia Tuyền có chút chột dạ, nhưng vẫn nguỵ biện .
"Dạng người đẹp trai bị người người oán trách giống như anh ấy, lại có năng lực, người giàu có siêu cấp toản kim cương lão ngũ. Người bên cạnh có bao nhiêu người muốn với tới? Nhất là phụ nữ!" Liễu Khê nhắc nhở: "Cậu phải làm cho anh ta tin là câu đến phải vì có dụng ý khác? !"
"Mình có dụng ý khác? !" Thái Gia Tuyền khinh thường nói: "Một cô gái liên thiện dơn giản giống như mình, nếu không phải là lúc đó anh ấy cố ý trêu chọc mình, mình đã sớm cùng học trưởng ở cùng một chỗ!"
"Đúng rồi, gần đây cũng không tin tức của Lâm Phong sao?" Liễu Khê sửng sốt một chút, thận trọng hỏi.
Thái Gia Tuyền cũng là sững sờ "Khi mình trở về ngước, học trưởng đã lấy được học vị bác sĩ rồi, ở lại đại học Hamburg làm trợ giảng. . ."
"Học trưởng, rất lâu không có liên lạc, gần đây có khỏe không?" Đêm đó, một bức mail được gửi đi, tuy chỉ có một câu nói ngắn gọn như vậy, nhưng cũng làm cho Thái Gia Tuyền ngồi trước máy tính viết rồi xoa đi nhiều lần, kết quả của việc viết rồi xoa đi, cuối cùng thật vất vả lấy hết dũng khí mà gửi đi.
Nhớ tới thời một năm Hạ Cẩm Hiên rời đi, cô một thân một mình ở lại nhà trõ kia, nếu như không phải có Lâm Phong an ủi cùng chăm sóc, không chừng cô đã tự sát chết nơi tha hương rồi. Vậy mà, chăm sóc của hắn chỉ là dơn giản như thế là không mang bất kỳ mục đích gì, bởi vì bọn họ cũng rất rõ ràng, giữa hai người không bao giờ có thể trở lại như xưa nữa rồi, như vậy ít nhất vẫn là bạn bè. . .
Thái Gia Tuyền một đêm không có ngủ ngon, ngày thứ hai mang theo gương mặt gấu mèo đến công ty.
"Bảo bối, sớm thế~" Andre cố ý dùng câu tiếng Trung mới học, lớn tiếng chào hỏi cô, trong thang máy vì đưa tới một vô số ánh mắt xem thường Thái Gia Tuyền.
Bởi vì Hạ Cẩm Hiên là lựa chọn mất trí nhớ, lựa chọn vấn đề lại rất đặc biệt, vì vậy mọi người cũng không phát hiện sự thật anh đang bị mất trí nhớ, chỉ là thái độ của anh đối với Thái Gia Tuyền trước sau thái độ khác biệt, suy đoán Thái Gia Tuyền nhất định là bị Tổng giám đốc đại nhân chơi chán rồi đá văng sang cho người khác, có khối người nhìn có chút hả hê.
Hiện tại cô lại cùng Phó tổng giám đốc Andre có quan hệ không rõ ràng, khiến cho mọi người đối với Thái Gia Tuyền lại kinh thường hơn trước một bậc. Cô hiển nhiên đã thành đại danh tính tình lẵng lơ, câu tam đáp tứ.
Thái Gia Tuyền đã sớm lười phải giải thích, cô liền muốn không hiểu, tư tưởng bảo thủ phong kiến từ nhỏ đến lớn của cô, sao mà chịu được những người phụ nữ như thế. . . Nghĩ đến đây tất cả đều là do Hạ Cẩm Hiên ban tặng.
"Nhớ đó, sau khi khôi phục trí nhớ cũng đừng đi em!" Thái Gia Tuyền càng không ngừng oán thầm.
"Thái, buổi chiều theo tôi đến nhà xưởng ở ngoại thành kiểm tra một chút. Em có thời gian một buổi sáng để chuẩn bị tốt các tài liệu liên quan." Andre vừa vào phòng làm việc liền đổi lại cái vẻ mặt nghiêm túc, dường như hắn là người đàn ông tốt luôn quan tâm đến sự nghiệp.
Thái Gia Tuyền đã sớm tập mãi thành thói quen, đối với sự thay đổi vẻ mặt của hắn nhìn đã quen rồi. Trả lời một tiếng liền trở lại phòng làm việc bên ngoài bắt đầu làm việc.
Chiều hôm đó, Thái Gia Tuyền cùng Andre đi tới đã nhà xưởng kiểm tra, lại không ngờ thấy Hạ Cẩm Hiên cũng ở nơi đây, hắn đang theo Lý Mạc Đình ở một trước máy thiết bị to lớn thảo luận cái gì. Lý Mạc Đình mỉm cười cùng Thái Gia Tuyền chào hỏi, Hạ Cẩm Hiên lúc này mới phát hiện ra hai người, vẫn nhìn cũng không nhìn Thái Gia Tuyền một cái, trực tiếp cùng Andre vào một phòng họp nhỏ trong nhà xưởng, hai người đóng cửa, không biết nói gì.
"Tiểu Tuyền, rất lâu không có gặp cô rồi, sẽ không quên hết bọn tôi chứ?" Lý Mạc Đình cười đến rất là rực rỡ.
"Làm sao quên như vậy được?" Thái Gia Tuyền chế nhạo nhìn chàng trai cao lớn này "Đúng rồi, máy thiết bị này là làm gì? Hai ngươi mới vừa rồi đang thảo luận cái gì?"
"A, người này rất lợi hại, là trước mắt trên thế giới lớn nhất xx cơ. Bình thường là cầm nó tới sinh sản một chút to lớn máy móc bộ kiện (components), nhưng là. . ."(components: các thiết bị thành phần lắp ráp)
"Nhưng là cái gì?"
"Nhưng là thích hợp lắp ráp cho các vũ khí hạng nặng!" Lý Mạc Đình có chút thần bí nói.
Thái Gia Tuyền đột nhiên có chút dự cảm không tốt, bất an nhìn về hướng cái phòng họp kia. . .
"Thế nào?"
"A. . . Không có gì, thật là lợi hại nha!"
"Đó là đương nhiên, hiện tại trong công ty ngoại trừ tôi ra, toàn thế giới sẽ không mấy ai có thể làm ra cái này." Lý Mạc Đình rất là kiêu ngạo.
"Vậy. . . Những quốc gia khác muốn làm ra vũ khí hạng nặng, thì phải mua loại cơ khí này của chúng ta?" Thái Gia Tuyền hỏi dò.
"Ha ha, bọn họ muốn mua còn không mua được !" Lý Mạc Đình có chút đắc ý: “Đây là thiết bị đặc biệt, không thể tùy tiện bán! Quốc gia đối với việc nó xuất khẩu là có xác minh hạn chế, ngay cả trong nước người mua cũng muốn trải qua thẩm tra nghiêm khắc!"
Thái Gia Tuyền lại không an tâm càng cảm thấy sự việc nghiêm trọng, trực giác của cô nói cho cô biết, Andre có quan hệ với những thiết bị này, bởi vì từ khi hắn nhậm chức đến bây giờ đã lật xem rất nhiều tự liệu liên quan đến thiết bị này.
"Anh đến Trác Gấm rốt cuộc có mục đích gì? !" trên đường trở về, Thái Gia Tuyền giống như đang thẩm vấn phạm nhân chất vấn Andre, từ đầu đến cuối, cô đều không có coi hắn là lãnh đạo cấp trên của cô chút nào.
Andre nghiêm túc nhìn cô một hội, muốn từ trong mắt cô nhìn ra chút gì, cuối cùng mỉm cười nói: "Đương nhiên là có mục đích, đó chính là vì cấp trên mà kiếm tiền nhiều hơn."
"Anh nhất định còn có bí mật cái khác không thể cho ai biết!" Thái Gia Tuyền hùng hồn mà nói, nhưng người nào cũng không biết việc này để ý từ đâu mà đến.
An Đức Liệt nhún vai một cái: "Em sẽ biết ." câu nói hàm hồ này, có thể có nhiều loại giải thích, Thái Gia Tuyền tự động xem như là "Không thể cho ai biết" .
"Mình nhất định muốn nhìn chằm chằm anh ta, bảo vệ tốt Trác Gấm, bảo vệ tốt Hiên của mình." Thái Gia Tuyền âm thầm hạ quyết tâm.