"Tuyền, em bình tĩnh một chút, nghe anh nói có được hay không?" Hạ Cẩm Hiên rất sợ, hắn sợ hắn cún con sẽ cũng không cần hắn nữa. Vội vàng buông cô ra, đôi tay nâng lên gương mặt nhỏ nhắn đang nức nở của cô, đau lòng nói: "Đừng khóc, anh sẽ nói hết cho em nghe!"
Thái Gia Tuyền cắn môi thật chặt, gắng gượng nhịn nước mắt xuống không khóc, nhưng là nước mắt còn không nghe lời vẩn rơi xuống từng hạt thật to, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn chằm chằm vào mắt của Hạ Cẩm Hiên.
Hạ Cẩm Hiên thở dài, vừa định mở miệng nói chuyện, chuông cửa vang lên. Hắn thất bại buông tay ra, đứng dậy đi mở cửa, nguyên lai là đồ người giao đồ ăn lúc nãy mua.
Nhân cơ hội này Thái Gia Tuyền lau qua loa nước mắt trên mặt, cố gắng làm cho mình nhìn thấy bình thường một chút, trong lòng cũng thoáng tỉnh táo hơn.
"Đói bụng chưa? Có muốn trước một chút gì không?" Hạ Cẩm Hiên giơ lên hộp thức ăn để ở bàn trà trước sofa.
Thái Gia Tuyền mặt không biểu tình nhìn chằm chằm hộp thức ăn, lại cũng không nhúc nhích, cô đang chờ Hạ Cẩm Hiên trả lời.
"Đó là thời điểm anh mới vừa trở về nước." Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, hắn bắt đầu kể lại: "Rời đi em làm cho anh rất đau khổ, anh cảm thấy được tim của mình như đã chết, không thể nào sống thêm một phút giây nào nữa. Những ngày sau này rất áp lực, em biết trước kia anh cũng có mắc chứng trầm cảm nhẹ, cho nên. . . . . ."
Nghe đến đó, lòng của Thái Gia Tuyền không khỏi đánh một đòn đau đớn, cô đưa tay muốn xoa mặt của hắn, rồi lại sợ làm ngắt lời nói tiếp theo của hắn.
"Ban ngày anh dốc hết sức làm việc, luôn là làm thêm giờ đến rất khuya mới về nhà, tất cả mọi người đều cảm thấy anh là một người cuồng công việc. Chỉ có chính anh mới hiểu, căn bản là anh sợ về nhà, sợ ban đêm phải ở một mình. Bởi vì đến buổi tối, anh phải dựa vào những viên thuốc ngủ mới ngủ được."
Thái Gia Tuyền cuối cùng không nhịn được, ngồi xích lại gần hắn, đưa tay ôm rồi tựa vào ngực hắn.
"Biết không? Chứng trầm cảm có thể làm cho người ta có khuyện hướng muôn tự sát ." Hạ Cẩm Hiên an tĩnh tựa vào trên vai của cô vừa nói, giọng nói bình tĩnh.
Tay Thái Gia Tuyền ôm tay của hắn run lên, cô là thật bị hù sợ, sợ muốn chết.
"Ngày đó lúc anh uống thuốc ngủ, nhìn chằm chằm trong tay lọ thuốc suy nghĩ thật lâu, anh có nên uống thêm hai viên không?" Hắn cũng nhẹ nhàng vươn tay, từ phía sau lưng ôm Thái Gia Tuyền, một tay ôm chặt eo một tay vuốt ve lưng cô.
"Hiên. . . . . ." Thái Gia Tuyền thật vất vả ngừng nước mắt lại, nghẹn ngào khẽ gọi tên của hắn.
"Anh uống hết cả lọ, có lẻ là anh muốn chết, lúc đó em sẽ đến tìm anh." giọng của Hạ Cẩm Hiên bình tĩnh như cũ, giống như những sự đó không liện quan đến hắn.
"Hiên, anh làm sao mà cứ nhủ như thế được? !" Thái Gia Tuyền dùng sức nắm chật thân thể hắn, khẽ vuốt ve mặt của hắn, cực kỳ đau lòng.
"Ha ha, đây chỉ là triệu chứng bệnh của anh, lúc ấy anh cũng không được bình tĩnh." Hắn khẽ cười nói
"Sau đó thì sao?" Nếu hắn thật tốt ở trước mặt mình, như vậy nhất định là có người cứu hắn.
"Sau đó anh tự mình đến bệnh vện súc ruột." Hạ Cẩm Hiên cười đến có chút bất đắc dĩ."Bởi vì khi anh nằm trên giường chờ chết, đột nhiên cảm thấy, có lẽ anh chết đi, sẽ làm cho em không vui."
"Sẽ như thế, em sẽ đau khổ đến chết, bây giờ chỉ nghe anh kể mà em cũng đau lòng mức nào rồi!" Thái Gia Tuyền lớn tiếng hướng về phía hắn nói, ra sức mà khóc, giống như muốn đem tất cả đau đớn trong lòng hóa thành nước mắt.
"Ngoan, không khóc, nghe anh kể hết đã." Hạ Cẩm Hiên nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, hẳn là biến thành hắn đang an ủi cô.
"Không, không cần nói, em không muốn nghe, bất kể anh đã làm những gì đối vời em cũng không quan trọng!" Thái Gia Tuyền la ầm lên, cô là thật sợ phải nghe tiếp nữa."Em chỉ muốn ở cùng một chổ với anh thật vui vẻ hạnh phúc, vĩnh viễn không muốn anh rời xa em!"