Nữ Giáo

Chương 96




Mưa như trút nước.

Xe chạy ngang qua đường quốc lộ bên cạnh biển, chân ga đạp mạnh hết cỡ, trên bảng điều khiển các chỉ số đang cao ngất ngưởng, móng tay bấm chặt vào vô lăng, cả người lạnh đến phát run, bên cạnh ghế lái không có người ngồi, cả chiếc xe chỉ có một mình cô chạy, dùng một tốc độ nhanh nhất chạy băng băng trên đường, những chiếc xe ở làn bên trái lao qua vun vút, điện thoại ở ghế sau rung lên không ngừng, cuộc gọi của lão Bình ồ ạt đổ tới.

Nửa tiếng trước, lúc cô lấy chìa khoá xe của lão Bình đi, hắn không hề hay biết.

Cô của khoảnh khắc này đã chìm đắm trong những lời nói bâng quơ của Bạch Ngải Đình, nhớ lại mỗi một sự việc xảy ra trong năm ngoái, mỗi một cột mốc thời gian, nhớ lại cuộc sống du học ‘trai đơn gái chiếc’ của Cận Dịch Khẳng và Bạch Ngải Đình, nhớ lại lúc cậu vừa ra nước ngoài rất hay bị mất liên lạc với cô, nhớ lại vết cắn trên eo mà cô tình cờ phát hiện nhưng không nhắc đến!

Những điều này liên kết lại với nhau tạo thành một mạng lưới cảm xúc khổng lồ, mắc ở trong cuống họng, nghẽn ở trong khoang ngực, tụ thành một luồng khí trĩu nặng xâm chiếm đáy lòng cô, nó đang cần được phát tiết ngay lập tức! Ở phía sau đuôi xe có một chiếc xe bám theo sát rạt, rọi đèn trong đêm sương, giống như muốn cảnh tỉnh cô đừng để mất khống chế, nhưng cô mặc kệ, cô không kiểm soát nổi sự xúc động đã lấn át toàn bộ lý trí này.

……

May là không chết.

Chiếc xe phóng như bay trên đường khoảng chừng bốn mươi phút sau mới dừng hẳn lại vì hết xăng, đỗ bên cạnh một bến tàu hoang vắng gần biển, cần gạt nước vẫn đang hoạt động, Long Thất dựa đầu trên tay lái. Chiếc xe phía sau cũng từ từ dừng lại, Tang Tập Phổ đội mưa đi đến bên cạnh xe cô, dùng đầu ngón tay gõ lên cửa kính.

Cô đang thất thần.

Phải tận đến khi Tang Tập Phổ gõ mạnh lên cửa sổ lần thứ hai, cô mới bần thần nghiêng đầu.

Mưa bên ngoài rất lớn, có tiếng gió ào ào rít qua, những con sóng sát biển sóng sau xô sóng trước. Tang Tập Phổ híp mắt, cúi người, chỉ trong vài giây ngắn ngủi quần áo đã ướt đẫm. Long Thất mở khoá xe.

Tang Tập Phổ mở cửa, cúi người hỏi: “Hết xăng rồi?”

Rồi nói tiếp: “Sang xe của anh đi.”

Cô vẫn không nhúc nhích, Tang Tập Phổ lại nói: “Đợi đã.”

Cửa xe đóng lại, trong xe trở về trạng thái im lìm. Tang Tập Phổ quay lại xe lấy ô, cả người đã ướt nhẹp rồi còn nghĩ đến chuyện lấy ô. Long Thất nhìn Tang Tập Phổ từ trong kính chiếu hậu. Cửa xe lại một lần nữa mở ra, bên ngoài thổi vào một luồng khí lạnh, nước mưa bắn lên đùi rất nhanh đã bị ô chắn mất. Tang Tập Phổ nói: “Ra đây đi.”

Có lẽ do mãi không trông thấy cô có phản ứng nên anh ta nói: “Bão đang đổ bộ, ở lại đây không an toàn. Em ra đây trước đi, chúng ta đi xử lý miệng vết thương.”

Tầm nhìn của Tang Tập Phổ dừng lại trên tay cô, cô buông tay lái ra, trên vô lăng  xuất hiện một vết máu, là do lúc nãy xô đống bát đĩa bị cứa phải.

Đối với chuyện cô lái xe như điên, Tang Tập Phổ không nói gì cả.

Đối với chuyện cô mất kiểm soát trên bàn ăn, Tang Tập Phổ cũng không nói gì cả.

Anh ta lái xe của Ngô Nhĩ đến đây, là một chiếc SUV cũ. Long Thất ngồi trên ghế lái phụ, trong xe đang bật máy sưởi, cô ngửa lòng bàn tay đặt lên đầu gối. Tang Tập Phổ cầm theo ô, đang tìm hòm thuốc ở trong cốp xe, vừa tìm vừa gọi cho Ngô Nhĩ.

Ngô Nhĩ nói trên xe không có hòm thuốc.

Đợi đến lúc Tang Tập Phổ bước lên xe lần nữa thì trên người đã chẳng còn chỗ nào  khô ráo, anh ta vừa nhìn đường vừa lùi xe. Long Thất nói: “Bỏ đi ạ, dù sao cũng chẳng đau.”

“Không được, vẫn còn mảnh vỡ trong lòng bàn tay, nếu không xử lý kỹ thì sau này sẽ rất phiền phức.” Đầu xe quẹo phải đi ra đường lớn, bệnh viện gần nhất hiển thị trên GPS cách đây nửa tiếng lái xe. Mưa to gió lớn, con đường phía trước đã bị nước mưa phủ trắng xoá, gần như không thấy rõ xe cộ qua lại. Tang Tập Phổ nhìn về một hướng khác, lờ mờ trông thấy bảng hiệu của một khách sạn nghỉ dưỡng cách bến tàu không xa, suy xét không bao lâu thì chuyển hướng đầu xe, đi về phía khách sạn.

May là khách sạn có hòm thuốc y tế cơ bản.

Trong lúc Tang Tập Phổ đang giúp cô gắp mảnh vỡ ở ngoài sảnh khách sạn, lễ tân và người gác cửa đều đang yên lặng quan sát bọn họ. Cành lá cọ ngoài cửa rung lắc dữ dội, Tang Tập Phổ đưa mắt nhìn ra bên ngoài một cái, lực chú ý chưa đến hai giây đã quay trở lại lòng bàn tay cô: “Có đau không?”

Cô không lên tiếng.

“Anh đã báo cho lão Bình biết em đang ở chỗ anh, chú ấy yên tâm trở về khách sạn nghỉ rồi. Đợi lát nữa anh đưa em về.”

Chợt một cơn gió lốc khác kéo đến, cánh cửa ra vào của khách sạn rung lên, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, rất nhanh đã được người gác cửa kịp thời giữ lại, nhưng những chậu cây cảnh đang vươn cành đón khách ngoài kia lại nghiêng ngả chực đổ. Long Thất nghe thấy tiếng động thì ngước mắt lên, cô yên lặng nhìn màn mưa trắng xoá dưới gầm trời tối đen bên ngoài. Tang Tập Phổ liếc mắt nhìn cô rồi gắp mảnh vỡ thứ ba trong lòng bàn tay ra, nói: “Nếu không tin tưởng kỹ thuật lái xe của anh, sợ chết thì chúng ta có thể nghỉ lại khách sạn một đêm, đợi ngày mai bão tan rồi về.”

……

Hồi lâu sau, cô mới nói: “Em không muốn gặp lão Bình.”

“Được.”

Tang Tập Phổ cúi đầu đáp ứng, gắp mảnh vỡ thứ tư găm trong lòng bàn tay cô.

Thuê hai phòng riêng.

Phòng của Tang Tập Phổ ở ngay cách vách, anh ta hầu như chẳng có ý kiến gì đối với chuyện này, chỉ tận tình giúp cô băng bó, phải tận đến khi rời đi, trông thấy cô vẫn luôn trầm mặc mới nói: “Đừng nghĩ bậy nữa, đừng đi coi những thứ ở trên mạng, sự việc vừa mới xảy ra ai cũng không kịp phòng ngừa. Anh khuyên em nên cho cậu ấy một chút thời gian. Nếu như cậu ấy để ý đến em thì kiểu gì cũng sẽ cố gắng kiểm soát mọi việc trong phạm vi có thể rồi liên lạc lại.”

……

Khoảng thời gian rất dài sau đó, Long Thất đều ngồi bên cạnh cửa sổ, mơ hồ phác hoạ lại cảnh biển đang bị màn đêm phủ kín, ngoài ánh đèn hải đăng và ánh sáng trước mũi thuyền đánh cá đang đậu ngoài khơi ra thì chỉ có một mảnh xám xịt.

Sao lại thế nhỉ? Lời an ủi của Tang Tập Phổ rõ ràng là nghiêng về phía Cận Dịch Khẳng, thế nhưng lại chẳng khiến cô thấy đỡ hơn là bao.

Lòng bàn tay đang quấn băng vẫn đau âm ỉ, ngây ngốc một hồi, cô cầm điện thoại lên, đoạn clip vẫn còn đó, nó không bị xoá nhanh như những cơn bão dư luận Cận Dịch Khẳng từng xử lý trước kia. Trong hàng ngàn bình luận phía dưới, có một bình luận được đẩy lên đứng đầu.

Tài khoản 58241693578: Đã xác định được đứa bé không phải là con út nhà họ Cận rồi. Tôi thấy cũng không phải là con của cô gái xuất hiện trong đoạn clip kia đâu, mà là con của Long Thất đó. Long Thất có một người anh trai tên là Long Tín Nghĩa, lúc trước chuyên lấy danh nghĩa của em gái để kinh doanh, chỉ cần đưa tiền là có thể đến nhà anh ta tham quan phòng ngủ của Long Thất. Tôi có một người bạn từng đến đó, kết quả là vừa mở ngăn kéo bàn học ra thì phát hiện một tấm hình chụp siêu âm. Ờ thì, mấy tháng thì tôi không nói đâu. Với lại, ngoài lý do này ra thì làm gì còn lý do nào khác khiến cho nhà họ Cận phải tung hoả mù như vậy nữa, chẳng lẽ là rảnh háng nên mới nhận cháu gái làm con gái?

……

Không thể nào.

Cô đã chuyển ra khỏi nhà Long Tín Nghĩa từ lâu rồi, ở đó làm sao còn có thể sót lại bất kỳ giấy tờ nào liên quan đến chuyện đó. Tài khoản này không có thông tin cá nhân, rõ ràng là nhất thời lộng ngôn nhằm thu hút sự chú ý, còn chuyện Long Tín Nghĩa đem cô đi bán thì fan hâm mộ ai chẳng biết, thật giả lẫn lộn khiến cho ai cũng tưởng thật, có rất nhiều người mù quáng được đà lấn tới, lại ụp cái nồi này lên đầu cô.

Bình luận phía dưới còn chưa kịp tải xong thì trên màn hình đã hiển thị tài khoản của cô đang gặp sự cố bất thường, cô bị buộc phải đăng xuất ra, dù có đăng nhập lại thì cũng không vào được, dùng đầu gối cũng đoán ra được là lão Bình đang giở trò. Hắn không có cách nào kiểm soát hành vi của cô lại sợ cô nhất thời xúc động cho nên mới đổi mật khẩu tài khoản, quả nhiên chưa đến nửa phút, điện thoại đã đổ chuông.

Cô nhấn từ chối.

Sau đó, gọi vào số của Cận Dịch Khẳng.

……

——HI, đây là hòm thư thoại của chủ số máy này, chủ số máy hiện tại không tiện trả lời cuộc gọi của bạn, nếu cần để lại lời nhắn xin vui lòng…….

Còn chưa nghe hết đã nhấn cúp máy.

Sau cuộc gọi lên án “đồ lừa đảo” nửa tiếng trước, Cận Dịch Khẳng gọi lại cho cô tổng cộng tám cuộc, nhưng lúc đó giận đến điên người, cậu gọi đến cuộc nào cô từ chối cuộc nấy. Lúc Cận Dịch Khẳng gọi đến cuộc thứ tám, cô đang khởi động xe, vừa nhận máy đã kêu cậu đi chết đi.

Đi chết.

Xen lẫn trong thanh âm nghẹn ngào, hai từ này được bật ra một cách vang dội.

Sau đó, cậu cũng không gọi nữa.

Giờ phút này đã hơi lấy lại được bình tĩnh nên gọi lại cho cậu cuộc đầu tiên, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói khiến người ta phiền muộn của hòm thư thoại. Hiện giờ cô đang rất mệt, chẳng còn sức để gọi tiếp cuộc thứ hai, cũng chẳng còn lực để nhắn bất kỳ tin nhắn nào. Cô ngồi trên ghế sô pha thất thần, hai mắt đỏ hoe, nhìn ra cảnh biển tối om om ngoài khung cửa sổ.

Cô thậm chí còn nghĩ, nếu Cận Dịch Khẳng không thể đưa ra lời giải thích thì cô phải làm sao đây?

Không phải sự tức giận mà là một nỗi sợ hãi tột độ khi niềm tin sụp đổ. Cái người năm đó chẳng nói lời nào đã cùng cô nhảy xuống địa ngục làm sao có thể lừa dối cô được chứ. Toàn bộ trái tim và thể xác của cậu chỉ thuộc về mình cô thôi mới đúng, không thể để cho người khác có cơ hội chen vào dù chỉ trong giây lát. Về điểm này cậu rõ ràng còn tuân thủ nghiêm ngặt hơn cả cô.

Nhưng hàng ngàn manh mối đều đang chĩa mũi về phía cậu.

Giờ phút này cảm thấy bản thân rất cô độc.

Lão Bình lại gọi điện đến, điện thoại ở trên đầu gối rung lên không ngừng. Cô giơ tay đỡ trán, ấn nút tắt nguồn bên cạnh thân máy.

Màn hình tối đen.

Cơn mưa kéo dài cả đêm.

Phải gần đến 5 giờ sáng, trận bão này mới có dấu hiệu suy yếu, cô vẫn ngồi lì trên ghế sô pha, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, hai mắt vẫn còn đỏ hoe, trơ mắt nhìn đường chân trời đang ngả sang màu xanh thẫm, cũng lờ mờ trông thấy màu sắc của biển cả đang dần hiện ra. Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến, hai tiếng rất nhẹ.  

“Ai đấy?”

“Thấy phòng của em vẫn luôn sáng đèn,” Giọng nói của Tang Tập Phổ xuyên qua cánh cửa truyền vào, “Nếu không ngủ được thì có muốn ra ngoài ngắm bình minh không?”

……

Lúc trước, bởi vì ngăn cách bởi một tấm chắn kính cho nên không cảm nhận được cái lạnh của gió biển, bây giờ giẫm chân lên bãi cát trải dài, lắng nghe tiếng sóng biển rì rào mới thực sự cảm nhận được sự mênh mông của biển cả. Mái tóc dài tung bay trong gió, áo choàng đang khoác trên vai khẽ trượt xuống, cô ôm lấy cánh tay, chậm chạp bước theo Tang Tập Phổ.

Trên bờ biển chỉ có hai người bọn họ.

Ở xa xa có một chiếc du thuyền đang rẽ sóng ra khơi.

Điện thoại được mở lại sau khi đã tắt nguồn suốt đêm, đang được đặt trên chiếc ghế ngoài bãi biển cách chỗ bọn họ đứng khoảng 10 mét. Cô lặng người đón gió, không nói tiếng nào. Tay áo của Tang Tập Phổ cũng bị gió thổi hất về phía sau, nói: “Đến chỗ này rồi đột nhiên muốn ngắm bình minh. Lịch trình lúc trước vẫn luôn kín mít, không có thời gian đi xem, bây giờ có cơ hội như thế này, thật tốt.”

Trên mực nước biển, ở giữa những tầng mây hiện ra một ánh sáng đỏ đang dần trải rộng, cô nhìn về phía trước, nói: “Thật xin lỗi Tang lão sư, phí mất một ngày làm việc của anh rồi.”

Tang Tập Phổ quay đầu nhìn cô rồi lại quay đi, híp mắt nhìn biển, ánh sáng nhàn nhạt chiếu trên vai anh ta.

“Cậu ấy đã gọi lại cho em chưa?”

“Chưa.”

Khẽ xoa nhẹ cánh tay, lời nói chẳng hàm chứa cảm xúc, trong mắt không có chút gợn sóng, chỉ lặng lẽ nhìn ánh sáng vàng đang dần xuyên qua màn mây. Tang Tập Phổ dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Vậy em có từng nghĩ, khoảng thời gian của anh ở đây, nếu không dành toàn bộ cho em thì mới gọi là lãng phí hay không.”

……

Long Thất nhìn anh ta.

Tang Tập Phổ hơi nghiêng người, nhưng bước chân không dừng lại, vẫn duy trì tiết tấu của bản thân: “Anh đặt ra cho mình một cột mốc thời gian. Long Thất, em có muốn nghe thử không?”

Cô không muốn hỏi. Hai tay của Tang Tập Phổ đút trong túi áo.

“Nếu như em và bạn trai có thể giảng hoà trước lúc mặt trời mọc thì anh sẽ từ bỏ, còn nếu như, sau lúc mặt trời mọc mà cậu ấy vẫn không gọi lại cho em, vậy thì……”

Ánh sáng ban mai dần bị ánh sáng mặt trời khoả lấp, chiếu xuyên qua từng đụn mây trắng, Long Thất nhìn về phía Tang Tập Phổ, nghe anh ta nói: “Vậy thì anh sẽ không khách sáo mà theo đuổi em.”

Gió biển hất tung lọn tóc bên tai, lồng ngực khẽ phập phồng lên xuống.

“Em đã sớm nhận ra tâm ý của anh rồi, đúng không?”

Có lẽ đã quá quen với cái tính cách thẳng như ruột ngựa của cô cho nên Tang Tập Phổ bày tỏ một cách rất thẳng thắn. Ba giây sau, cô đáp: “Em biết.”

……

“Nhưng mà, Tang lão sư,” Cô nói rất chậm, “Em bây giờ, toàn bộ tâm trí đều ở trên người bạn trai em, phải tốn mất bốn tháng em mới làm lành được với anh ấy. Trong bốn tháng qua, em chẳng có ngày nào là sống vui vẻ cả, cho nên……”

Tang Tập Phổ tiếp lời: “Lịch trình bốn ngày ở đây của anh đều vì em mà sắp xếp. Cô bạn nhỏ khiến cho anh hết cách rồi, em nói cái gì anh cũng nghe nhưng chỉ riêng có chuyện theo đuổi em. Em không cần phải cảm thấy áp lực, chỉ cần nghĩ em có thêm một người mến mộ là được. Với lại, anh từng nói với em rồi, đừng vơ đũa cả nắm.”

Cô khựng lại.

Ánh nắng ban mai chói mắt chiếu trên vai cô và Tang Tập Phổ, mặt biển lấp lánh ánh vàng, mái tóc dài và áo choàng(*) tung bay trong gió. Tang Tập Phổ chăm chú nhìn cô.

(*)áo choàng ở đây là loại áo choàng không có tay, chỉ dùng để khoác trên vai cho mọi người dễ hình dung.

Gió thổi càng lúc càng mạnh.

Vào một giây áo choàng suýt chút nữa bị gió cuốn bay, Tang Tập Phổ đột nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, giữ được chiếc áo choàng, bước chân cũng vì thế mà tiến lên nửa bước. Trong nháy mắt, hai người xích lại gần nhau, trán cô khẽ va phải cằm anh ta sau đó sượt qua môi, cô chẳng may bị Tang Tập Phổ bất ngờ hôn lên trán. Long Thất ngẩng đầu lên, đồng thời cũng lùi lại phía sau nửa bước, hai thân thể đang kề sát lập tức được kéo giãn ra, áo choàng trên vai theo đó trượt xuống cánh tay.

Ở khoảng cách mười mét xa xa, tiếng chuông điện thoại đột nhiên truyền đến.

Nó xuất hiện một cách đúng lúc, một cách mất hứng như thế, hai người nhìn nhau còn chưa đến năm giây, cô đã lùi một bước về phía hàng ghế: “Em đi nhận điện thoại…..”

……

Ở dưới chiếc ô tránh nắng, gió đã không còn mạnh như lúc vừa rồi, nhưng tóc vẫn bết dính trên gò má, cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy số của Cận Dịch Khẳng.

Nhẹ nhàng hô hấp.

Nhưng cô cũng không nhận máy ngay mà thoát ra khỏi màn hình chính, quả nhiên trông thấy một loạt cuộc gọi nhỡ ở trong nhật ký điện thoại, Cận Dịch Khẳng đã gọi cho cô 15 cuộc kể từ lúc 1 giờ sáng, cứ 20 phút lại gọi một cuộc, bây giờ đã là cuộc gọi thứ mười sáu. Cô lại đưa mắt nhìn Tang Tập Phổ ở ngoài bãi biển một cái rồi vuốt màn hình trở lại giao diện cuộc gọi, ấn nút trả lời màu xanh, đặt lên tai: “Alo?”  

……

Nhưng Cận Dịch Khẳng không nói gì cả.

Trong điện thoại mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển, cô ôm cánh tay, nhàn nhạt hỏi: “Cận Dịch Khẳng?”

Chiếc du thuyền trên biển “tuýt——” vang một tiếng dài.

Long Thất bất giác quay đầu nhìn con thuyền theo tiếng còi, mà trong điện thoại cũng đồng thời truyền đến một âm thanh y hệt, kèm theo đó là tiếng sóng vỗ và tiếng gió thổi, bàn tay đang vuốt tóc chợt khựng lại, cô nhắc lại: “Cận Dịch Khẳng?”

Cô nhìn sang hàng cây cọ phía sau dãy ghế đang lay động trong gió, những tán lá xoè ra rồi cụp vào.

Vừa nhìn vừa bất giác đi về hướng đó, đi xuyên qua ba bốn lùm cây đến hàng cây trong cùng ở ngay cạnh khách sạn, đầu ngón tay đang cầm điện thoại khẽ run lên, lắng nghe tiếng sóng biển, hứng chịu cơn gió lạnh, trông thấy một chiếc ghế trắng dựa sát bức tường trước mặt, Cận Dịch Khẳng đang lặng yên ngồi đấy.

Cận Dịch Khẳng, cái người trước lúc rạng sáng còn đang ở cách xa đây hai nghìn cây số, giờ phút này lại đang đồng hành cùng với giông bão có mặt ở thành phố này.

Cậu trông có vẻ rất suy sụp.

Khuỷu tay chống trên đầu gối, trên vai vẫn còn lấm tấm vệt nước sau trận mưa đêm qua, điện thoại nắm chặt trong lòng bàn tay, dù trên mặt không lộ ra cảm xúc gì nhưng đôi mắt lại rất đỏ, cậu yên lặng đối diện với cô. Yêu, hận, ghen tuông, hoà lẫn vào với nhau, muốn nói cái gì đó nhưng lại cảm thấy dẫu cho có nói gì đi chăng nữa thì cũng bằng thừa, cuối cùng cậu nặn ra được một câu: “Cho đến cuối cùng thì em vẫn cứ như thế.”

Cánh tay đang cầm điện thoại của cô buông thõng xuống thân người.

“Sao anh tìm được đến đây?”

……

“Mật khẩu tài khoản iCloud, tính năng tìm kiếm iPhone.”

Cậu từ từ ngả người ra sau ghế, thốt ra mấy lời này xong sắc mặt cũng đã thay đổi, mắt vẫn còn đỏ nhưng lại cố tình nở nụ cười: “Rốt cuộc anh còn phải tha thứ cho em bao nhiêu lần nữa?”

Trong lời nói cất giấu ý định “chuẩn bị tha thứ cho cô”.

Cận Dịch Khẳng hỏi như vậy, cô đều đọc ra được hàm ý trong đó, ý tứ chính là chỉ cần cô nhận lỗi thì cậu có thể tiếp tục thoả hiệp lần nữa, cậu hiện tại đang rất tức giận nhưng bởi vì quá thích cô cho nên mới tiếp tục tự làm tự chịu, chỉ cần cho cậu một bậc thang đi xuống thì vẫn sẽ tha thứ cho cô như cũ, cô đều nghe hiểu rồi.

Nhưng cô nói: “Anh đừng tha thứ cho em nữa, cứ hận em đi.”

Cận Dịch Khẳng nhìn cô.

Lúc cô quay người muốn rời đi thì cậu đột nhiên đứng phắt dậy, cổ tay bị giật ngược về phía sau, cả người cũng quay trở lại trước mặt cậu. Cận Dịch Khẳng dùng sức rất lớn, không cho cô cơ hội phản kháng, vẻ mặt âm trầm, thật không ngờ rằng cô có thể thốt ra những lời như thế, hỏi cô muốn làm cái gì.

“Muốn giết người!” Cô lớn tiếng đáp trả.

Hất tay ra, trừng mắt nhìn cậu nói: “Lúc cần anh giải thích anh không giải thích, bây giờ sân sau dàn xếp ổn thoả rồi mới đến tìm em, ai mà biết được lời anh nói có mấy câu là thật! Hiện tại em chỉ cần nghĩ đến anh và Bạch Ngải Đình là muốn giết người, mặc kệ anh và cô ta rốt cuộc có gì với nhau hay không, em đều tức đến độ muốn giết anh!”

“Anh và cô ta chẳng có chuyện gì hết,” Mặt cô đột nhiên bị Cận Dịch Khẳng bóp lấy, cậu dùng một tay chỉ ra hướng biển, “Mẹ kiếp, vậy em và cái người đó có gì với nhau hay không!”

“Vậy con của Bạch Ngải Đình là của ai?”

“Đó không phải con của cô ta!”

“Vậy là của ai!”

Hai mắt vẫn gắt gao nhìn cậu, nhất quyết phải hỏi cho ra nhẽ. Còn Cận Dịch Khẳng từng bước ép sát cô: “Em nói xem có phải tôi bị em chơi thành thiểu năng rồi không. Trong hai ngày ngồi máy bay đến ba lần, một lần đi xem phim là vì muốn chính diện hàn gắn với em, lúc em gọi tôi là đồ lừa đảo, phản ứng đầu tiên của tôi chính là đến tìm em, chuyến bay dài ba tiếng mà tôi cứ ngỡ ba ngày ba đêm! Kết quả thì sao? Em rốt cuộc đang làm cái gì?”

Cậu lớn tiếng hỏi: “Em đang làm cái gì!”

“Huề nhau rồi!”

Ngoài biển, Tang Tập Phổ nghe thấy tiếng cãi vã nên nhìn sang.

Mà trong mắt cô lúc này chỉ toàn là lửa giận, lồng ngực lên xuống kịch liệt. Cận Dịch Khẳng nghe xong câu đó, bàn tay đang giữ lấy mặt cô đột nhiên chuyển xuống siết chặt gáy cô. Hai người đỏ mắt đối diện với nhau.

“Tại sao mỗi lần em đều như vậy?”

“Cận Dịch Khẳng, anh kể rõ chuyện của Bạch Ngải Đình ra cho em.”

“Lần nào cũng vào lúc anh tưởng rằng chúng ta có thể hạnh phúc ở bên nhau thì lại cho anh một cái bạt tai, ỷ vào việc anh thích em cho nên mới không sợ hãi gì làm ra những chuyện đi quá giới hạn hết lần này đến lần khác, cái tính cách chết tiệt này mãi mãi không thay đổi được, mãi mãi sáng nắng chiều mưa.”

“Đứa bé là của ai?”

“Rốt cuộc là em không học được cách yêu người khác hay chỉ đơn giản là không yêu anh!” Vào lúc Cận Dịch Khẳng rống ra những lời này, một cú đấm hạ xuống bức tường ngay sát người cô, lưng cô áp sát vào tường, bả vai bởi vì sự bộc phát của cậu mà cứng đờ, mắt vẫn nhìn cậu chằm chằm, hô hấp có chút ẩm ướt.

“Cận Dịch Khẳng, tiền đề của tình yêu em dành cho anh dựa trên việc anh có thành thật với em hay không, trong lòng anh hiểu rõ em đang muốn biết cái gì nhất, nhưng vì sao lại không nói. Em bị anh lột xuống một lớp da, để bản thân hoàn toàn thấu suốt ở trước mặt anh, vậy anh có quyền gì mà có thể một mình giữ bí mật?”

“Em bây giờ chỉ muốn biết thứ này thôi, đúng không?”

“Đúng.”

“Không cần quan tâm đến cảm xúc của anh, đúng không?”

……

“Anh bây giờ có thể kể cho em nghe hai năm rõ mười, nhưng nghe xong thì chúng ta hoàn toàn chấm dứt. Em còn muốn nghe nữa không?”

Hai đôi mắt ở trong khoảng cách 10cm đối diện với nhau, cô không đáp, cậu bây giờ trông mới giống một chàng trai 20 tuổi đầu, sự bình tĩnh và thành thục trong dĩ vãng đã hoàn toàn sụp đổ, đôi mắt mang theo sự oán hận nhìn cô. Gáy cô khẽ run lên, đáp: “Nghe.”

Lời nói ra như một con dao, một nhát đâm lên người cô, hai nhát đâm lên tim cậu.

Cận Dịch Khẳng chậm rãi gật đầu.

Đằng sau gáy đột nhiên bị dùng sức, bị kéo gần về phía cậu một bước, trán áp vào nhau, cậu nghiêng đầu nói vào tai cô: “Căn nhà mà em đang ở không phải là của Tư Bách Lâm, là của chị gái Tư Bách Lâm. Căn nhà mà anh đang ở là của bố anh. Em nghĩ xem, nhà làm sao có thể mua tầng trên tầng dưới một cách tình cờ như vậy được?”

Nghiêng đầu, nhìn cậu.

Như thể nhìn ra được nghi hoặc ở trong mắt cô, cậu nói tiếp: “Em thực sự cho rằng vì cái lý do mà anh kể cho em nghe sao? Phong thuỷ sao mà tính theo kiểu đó được. Chiếc nhẫn em mà tìm được trong căn nhà đó, mẹ anh cũng có một cái.”

“Tư Bách Lâm có chị gái?”

“Tư Bách Lâm có chị gái. Bảy năm trước bởi vì chuyện với bố anh bị vỡ lở ra cho nên người nhà mới đày sang Pháp sống, giống như anh bị người nhà đày sang Anh vì em vậy. Em nghĩ xem, bảy năm trước, có ai ở trong cái giới này đang ở trên đỉnh cao lại đột nhiên mai danh ẩn tích.”

“Chị gái của Tư Bách Lâm là người trong giới?”

“Người có máu mặt mà paparazzi đang theo đuôi không phải là mẹ anh, là chị của cậu ta, người đẻ con cũng không phải mẹ anh, là chị của cậu ta. Bạch Ngải Đình chỉ tình cờ xuất hiện ở đấy vào thời điểm đó. Cô ta kiếm chuyện ở Anh khiến cho cả hội du học sinh đều tưởng rằng em là kẻ thứ ba, mẹ anh không chịu nổi nữa mới đưa cô ta sang Pháp trông coi ngày đêm. Đoạn clip của đám paparazzi là muốn tống tiền chị gái Tư Bách Lâm một nghìn vạn. Anh với em chỉ là bức bình phong cho cuộc giao dịch này mà thôi. Nhà họ Tư bây giờ muốn bảo vệ con gái, nhà anh muốn bảo vệ thị trường chứng khoán. Mẹ đẻ của đứa bé một khi bị tiết lộ ra ngoài thì chính là lưỡng bại câu thương(*). Anh không kể cho em nghe qua điện thoại là do điện thoại của anh đã bị người ta nghe lén. Anh cũng là người bị hại. Còn em thì sao?”

……

“Em chỉ biết phát tiết cảm xúc của chính mình, chẳng có một phút nào ngừng lại suy ngẫm lại mọi chuyện. Bạch Ngải Đình nói cái gì em tin cái đấy, thế em đã từng tin anh chưa?”

“Long Thất.” Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng gọi, Tang Tập Phổ đi xuyên qua lùm cây cọ, đứng cách bọn họ ba mét.

Cô nghiêng đầu. Cận Dịch Khẳng cũng nghiêng đầu.

Nhưng cảm xúc còn chưa kịp ổn định lại, cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Cận Dịch Khẳng hất văng cánh tay ra, sau lưng đột nhiên được ai đỡ lấy, động tác và phản ứng của Cận Dịch Khẳng đều rất nhanh, gần như là không suy nghĩ gì, cứ thế “ném” cô cho Tang Tập Phổ, sau đó hoàn toàn tuyệt vọng thốt ra một câu: “Em cứ như vậy sống cả đời với người khác đi.” 

Tang Tập Phổ nhanh tay đỡ lấy cô. Giọt nước mắt chực chờ tràn mi lúc này tí tách rơi xuống, lực đạo trên cánh tay một giây trước vẫn còn đau nhói, nhưng thời điểm cậu đẩy cô ra, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Tang Tập Phổ lập tức lên tiếng: “Cậu có biết hành động vừa rồi đối với cô ấy có ý nghĩa như thế nào không?”

“Không cần nữa, cho anh đấy.”

Cận Dịch Khẳng đáp lời rất nhanh.

Cậu lùi về phía sau, quay người muốn đi. Cô lập tức hét lớn về phía cậu: “Tôi sống như vậy thì làm sao nào!”

“Long Thất.”

Cô mặc kệ Tang Tập Phổ, gạt tay anh ta ra, cả người run lên bần bật, cảm xúc vỡ oà: “Chỉ có sự hy sinh của anh là đáng giá, mẹ kiếp chỉ có anh mới là có đức độ! Tôi yêu anh yêu thành kẻ điên, kết quả anh nói không tính nữa liền không tính nữa! Một chút không đúng đã bị anh phủ nhận sạch, ngoài chơi trò mất tích ra thì anh còn biết cái gì! Anh có bản lĩnh thì hồi đó đừng đến trêu chọc tôi, tôi sống theo cách của mình cũng có thể bỏ xa anh cả một đời!”

Cận Dịch Khẳng đứng cách đó năm mét, đỏ mắt trả lời: “Vậy em cứ cẩn thận đấy, bởi vì từ giờ trở đi tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực ra để xử em, đốt tiền cũng được dùng mối quan hệ cũng được, em đừng có mơ mà sống tốt hơn tôi!”

“Đồ xấu xa!!”

Một câu cuối cùng gào đến xé ruột xé gan, Tang Tập Phổ phải ôm chặt lấy cô mới không để cô ngã. Trước giờ chưa từng cãi nhau kịch liệt đến vậy, cả người như nhão ra thành nước, nhưng trong xương vẫn muốn giết người, cuối cùng hoá thành một luồng khí ứ đọng khó trút ra được. Khi bóng dáng của Cận Dịch Khẳng hoàn toàn biến mất, cô bắt lấy tay ghế vịn, bi thương bật khóc. Mặt trời mọc rồi, ánh sáng vàng xuyên qua lùm cây, lác đác chiếu lên người cô và Tang Tập Phổ.

Bình minh lên rồi.

- -----oOo------