Nữ Giáo

Chương 56




Tiến độ công việc ngày hôm đó kéo dài đến hai giờ sáng, là một cảnh quay cá nhân của cô. Phải đến tận cuối tháng sáu tin tức mới chính thức công bố ra ngoài nên từ giờ đến cuối tháng chỉ cần phải thực hiện trước một số cảnh quay phụ.

Đoàn đội của lão Bình ở trên mạng cố tình để lộ ra chút thông tin. Vì vậy mấy tháng này thường xuyên bắt gặp giới truyền thông và người hâm mộ tới thăm ban. Có điều Long Thất chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là trèo lên xe bảo mẫu nghỉ ngơi, không tiếp xúc với người hâm mộ, cũng không giao lưu với người trong tổ quay phim. Phần lớn hoạt động đều có lão Bình lo liệu.

Ồ. Đúng rồi. Hách Soái vừa mới nghỉ hè một cái đã lập tức tới làm trợ lý thực tập cho lão Bình, là hắn tự mình tới xin việc. Lão Bình thấy cậu ta là người đứng đầu hậu viện, lại là bạn cùng bàn với Long Thất thì cũng coi như là một nửa người nhà, để hắn nhân dịp nghỉ hè tới đây làm việc kiếm tiền tiêu vặt.

Nghe nói bản thân Hách Soái còn nắm giữ không ít ID tạo ra để ủng hộ Long Thất, tài khoản lớn tài khoản bé cái gì cũng có. Hắn rất biết cách lăn lộn ở trong vòng fan. Ở trong nhóm fan nhan sắc, fan tính cách, fan sự nghiệp thậm chí là cả anti fan đều có thể linh hoạt hoán đổi thân phận thu thập tin tức. Tuyệt chiêu của Hách Soái chính là dùng một câu để thay đổi chiều hướng dư luận, cũng không thiếu những bài đăng dẫn dắt thu hút fan hâm mộ. Có thể nói ở phương diện truy tinh(*) chính là nhân tài.

(*) theo đuổi nghệ sĩ.

Nhưng hắn cũng không phải là fan chân chính của Long Thất, Hách Soái nói bản thân chỉ đang lập chí trở thành người đại diện giống như lão Bình. Mà biết cách dắt mũi dư luận là một trong những yếu tố quan trọng nhất trong ngành công nghiệp minh tinh, hắn cho rằng có thể mượn Long Thất để làm quen trước với môi trường làm việc.

Đọc xong cái phía trên có phải cảm thấy Hách Soái rất cmn đỉnh?

Không, hắn vẫn là cái bộ dạng chỉ cần nhìn thấy Long Thất là lập tức biến thành thầm lặng boy~ đã thế còn thỉnh thoảng lộ ra chút hơi thở chết chóc hết thuốc chữa. Long Thất rảnh rỗi sẽ trêu chọc hắn một chút, còn nếu bận rộn thì căn bản là không thèm để ý đến sự tồn tại của Hách Soái giống như lúc ở trường.

Tiến độ quay MV đến trung tuần tháng 6, Phạm Mễ quay lại thăm ban thêm một lần nữa.

Cô ta mang theo một nữ nghệ sĩ. Vị này ở trong giới cũng dựa vào nhan sắc mà có tiếng tăm, tầm 28 tuổi, bảo dưỡng rất tốt nhưng mà danh tiếng không tốt, từng được xếp chung với hàng sao tuyến một nhưng về sau lại rớt đài bởi vì thường xuyên lạm dụng việc đánh bóng tên tuổi nên bị giới truyền thông công khai chỉ trích tập thể. Lão Bình nói rằng bài hát này Phạm Mễ viết là dành cho nữ minh tinh đó. Bọn họ là bạn thân của nhau nhưng công ty không muốn dùng nữ nghệ sĩ ấy, một là dễ bị hắc, hai là lo ngại tuổi tác của đối phương không phù hợp với hình tượng của nhân vật, gây ảnh hưởng xấu đối với đợt quảng bá album lần này. Phạm Mễ vì chuyện này mà tranh cãi rất lâu với bên phía công ty, mà Long Thất chỉ là một nhân vật nằm không cũng dính đạn mà thôi.

Cảnh quay của cô ngày hôm đó cũng không nhiều lắm. Lão Bình đợi Long Thất quay xong liền đưa cô trở về khách sạn nghỉ ngơi, tiện thể báo cho cô một tin tức, nói Phạm Mễ tới gặp đạo diễn để tìm hiểu về tiến độ quay, còn đưa nữ nghệ sĩ kia đi làm quen với phim trường và ê kíp, đã vậy còn mời cả đoàn phim ăn một bữa tối thịnh soạn. Cũng may là lão Bình nhanh trí, phát hiện được xe của nữ nghệ sĩ kia ở bãi đậu xe nên đã tính trước một bước mà hẹn với cả đoàn rồi. Thế là quả này Phạm Mễ vồ hụt.

Mặc dù nói Phạm Mễ là người viết nhạc, 2/3 số ca khúc cũng là do cô ta sáng tác nhưng lúc chọn diễn viên cho MV cũng chỉ có thể đưa ra ý kiến chứ không được nhúng tay vào. Suy cho cùng quyền quyết định vẫn phải phụ thuộc vào người bên trên. Nếu như Phạm Mễ đề cử một người khác thì còn có khả năng được xem xét nhưng dựa vào tình hình hiện giờ nhắc đến tên của vị minh tinh kia chẳng khác nào công cốc.

"Nữ nghệ sĩ nào?" Long Thất hỏi.

Cô ngày hôm đó không có cùng Phạm Mễ tiếp xúc trực tiếp.

Lão Bình nói: "Giản Nghi Trăn. Chắc là cô cũng từng xem qua phim điện ảnh của cô ta đóng rồi, tính tình rất kém. Nghe nói tài nguyên mấy năm trước khá phong phú cuối cùng lại tự huỷ đi tiền đồ của mình, rơi vào hoàn cảnh hiện giờ thì còn có thể trách ai được nữa, chỉ có thể ngậm ngùi chuyển giao tài nguyên cho người mới."

Long Thất cảm thấy như vậy quả thật rất đáng buồn.

Không cần biết là Phạm Mễ hay là Giản Nghi Trăn - người mà cô từng xem qua không ít tác phẩm điện ảnh.

Nhưng mà cái cảm giác đồng cảm này còn chưa nhen nhóm được bao lâu đã bị dập tắt không còn một mảnh. Bởi vì Phạm Mễ tới tìm cô gây sự.

Ban nhạc vốn được sắp xếp lịch trình vào ngày 25, còn những phân cảnh phụ sẽ quay vào tối ngày 20 (cảnh quay đêm). Đáng ra Long Thất có thể nghỉ ngơi trong khoảng thời gian đó nhưng mà vào buổi tối ngày 20, Phạm Mễ lại tới xem cảnh cuối cùng, sau đó ở ngay hiện trường nói rằng cảnh này không đạt yêu cầu, đề nghị đạo diễn quay lại.

Theo lý mà nói cô ta làm gì có quyền chỉ đạo ở đây nhưng dù sao đó cũng là bài hát mà Phạm Mễ sáng tác, hơn nữa còn là chỗ quen biết với đạo diễn, vì vậy nể vào thể diện của cô ta, đạo diễn đành phải sai người đến nhắc nhở Long Thất một tiếng.

Long Thất lúc đó đã tháo trang sức, thay xong quần áo, lão Bình có việc ra ngoài, xe vẫn chưa kịp tới. Hách Soái và nữ trợ lý đang ngồi cùng cô ở trong phòng hoá trang đợi xe tới đón, tiếng trò chuyện lúc có lúc không. Long Thất đeo tai nghe không lên tiếng chỉ ngồi nghịch điện thoại, cả quá trình không tham dự vào câu chuyện của hai người họ.

Cô đang lướt trang cá nhân của Bạch Ngải Đình.

Bằng tài khoản của Hách Soái.

Từ ngày Bạch Ngải Đình đi Anh, tần suất đăng status đã giảm đi đáng kể. Lúc mới đầu còn sẽ cách một tuần đăng một tấm ảnh, bây giờ thì một tháng cũng không thấy ló mặt. Dòng trạng thái cuối cùng của cô ta chỉ có ba từ.

Cậu là độc.

"Cậu" ở đây chỉ ai, cũng không hoàn toàn đoán ra được là ai nhưng dựa vào ba từ này vẫn có thể cảm nhận được Bạch Ngải Đình hẵng còn đang hãm sâu trong cái hố của Cận Dịch Khẳng. Long Thất nhìn trang cá nhân của cô ta một lúc, không bình luận, không chia sẻ, không làm bất kỳ hành động dư thừa nào. Lúc ấy, trên màn hình đã liên tục xuất hiện thông báo nhắc nhở rằng fan bắt đầu gửi lời chúc sinh nhật cô ở trên các tài khoản mạng xã hội. Càng tiến gần đến 12 giờ đêm, thông báo lại càng dày đặc.

Long Thất tắt thông báo đi, đăng xuất khỏi tài khoản.

"Mấy giờ rồi?" Cô xoa trán hỏi.

"Mười một giờ mười." Hách Soái nói.

"Vậy xe đâu?"

"Còn chưa tới."

"Lão Bình?"

"Còn đang bận. Nhưng nói rằng sắp tới rồi."

Long Thất đang thở dài thì có tiếng gõ cửa truyền đến. Tiếng gõ cửa vừa mới vang lên thì cô đã nghe thấy nhưng đến cả nữ trợ lý đã vào nghề mấy năm cũng cảm thấy kì lạ. Nữ trợ lý chuẩn bị đứng dậy ra ngoài xem thì Long Thất cách một cánh cửa lãnh đạm hỏi đối phương: "Hỏi cô ta có chỗ nào không hài lòng?"

Nhân viên bên ngoài nghẹn một tiếng.

Phỏng chừng cũng là lần đầu tiên trông thấy có người mới lại dám lên tiếng phản bác lại tiền bối, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Cũng may là Hách Soái cảm thấy như vậy là không thích hợp, chạy đến mở cửa giải thích: "Ồ. Là như thế này. Bọn tôi muốn tìm hiểu một chút là chỗ nào có vấn đề, xem xem có thể dựa vào cách khác để bổ trợ hay không, dù sao thì diễn viên cũng đã tẩy trang thay quần áo xong cả rồi, nếu như quay lại thì lãng phí thời gian quá."

Hách Soái là đang cố gắng tìm cách không phải quay lại.

Nhân viên có chút khó xử, nhưng vẫn quay trở lại hỏi đạo diễn. Nhưng không ngờ người thứ hai xuất hiện lại là trợ lý của Phạm Mễ. Vị trợ lý này đúng là hung hãn, ở ngoài cửa miệng lưỡi sắc bén phun ra một câu: "Bạn thân yêu ơi, kỹ năng diễn không tốt, có thêm hiệu ứng vào cũng không cứu nổi đâu. Nhất định phải quay lại lần nữa. Bạn vất vả rồi!"

Hách Soái lần này cũng sững sờ, định gọi điện cho lão Bình tìm hướng giải quyết. Còn Long Thất lúc đó thì đang thu dọn đồ đạc, nữ trợ lý tiến đến hỏi xem cô tính làm thế nào. Long Thất mang theo túi xách, đeo đồng hồ lên, trả lời: "Không cần đợi lão Bình nữa. Gọi xe về khách sạn."

"Thế là không quay nữa hả?"

"Không quay."

"Vậy chỗ này phải….."

Nữ trợ lý còn chưa nói xong, Long Thất đã mở cửa phòng hoá trang bước ra ngoài. Trợ lý của Phạm Mễ đã đợi sẵn ở trước cửa nhưng Long Thất làm như không thấy, đi lướt qua cô ta, đi rất dứt khoát.

Đối phương nhìn cô cả người mặc quần áo bình thường thì cũng bị doạ cho sửng sốt.

Nữ trợ lý phản ứng lại đầu tiên, chạy nhanh đuổi theo, bất quá người ngăn Long Thất lại không phải là nữ trợ lý mà là lão Bình vừa mới chạy tới phòng hoá trang.

Lão Bình cũng đã hiểu rõ sự việc, hai người ở chỗ rẽ trước cửa đụng mặt nhau. Lão Bình lập tức kéo Long Thất qua một bên khuyên: "Đợi chút. Đừng đi vội. Nghe tôi nói đã."

Long Thất quay đầu đi, lão Bình liền theo sát người cô giải thích: "Đạo diện đã gọi điện bàn với tôi rồi. Bên đó cũng chỉ là nể mặt Phạm Mễ mà thôi. Tôi nói thử hướng giải quyết cô xem có được hay không. Cảnh này đến lúc đó Ban Vệ mấy người bọn họ còn phải tới đây quay một lần nữa, thuận tiện cô cũng quay lại một cảnh. Còn đêm này thì thôi bỏ đi, dù sao thì tạo hình sư cũng về rồi."

Long Thất không tiếp lời nhưng đứng nguyên tại chỗ khoanh tay, ý tứ là cũng được, để lão Bình gửi tin nhắn báo lại với đạo diễn.

Đạo diễn thực ra là người biết nói lý lẽ, cũng hiểu là Phạm Mễ đây là bới lông tìm vết, cũng hiểu tạo hình sư vừa kết thúc công việc liền gấp rút chạy tới trường quay khác rồi. Hơn nữa phương án này của lão Bình cũng tính là khả thi cho nên ngay lập tức đồng ý.

Việc còn lại cứ để đạo diễn đối phó với Phạm Mễ. Lão Bình dẫn Long Thất từ bãi đậu xe dưới hầm đến nơi đỗ xe.

Cả đoạn đường, lão Bình nói rất nhiều, một nửa là nhắc đến Phạm Mễ, nửa thời gian còn lại chính là đang thuyết phục Long Thất lần sau không cần phải "ngầu lòi" như vậy.

Long Thất mặt không biểu tình trả lời một câu: "Hôm nay chú đi đâu đấy?"

Tâm trạng của cô rõ ràng đã bị phá huỷ bởi vì khúc nhạc đệm vừa rồi, giọng điệu cũng có chút bực tức. Lão Bình thấy vậy thì không lải nhải nữa mà đổi thành một bộ mặt tươi cười nói: "Có người nhờ tôi mang quà đến cho cô."

"Trò gì đây?"

Lúc này, người cũng đã đi đến bên cạnh xe bảo mẫu, lão Bình không trả lời, chỉ chạy tới trước mặt Long Thất kéo cửa xe ra. Xong việc còn rất gian xảo đứng chắn trước mặt cô, chờ hắn rốt cuộc cũng nhích thân mình sang một bên, Long Thất mới sốt ruột nhìn vào trong.

Khi đó, Cận Dịch Khẳng đang ngồi ở chỗ cô thường ngồi, vắt chéo hai chân, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu nghe thấy tiếng động mới nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô.

Đèn trong xe bật sáng, chiếu lên vai cậu, cũng lộ ra vẻ mệt nhọc. Nhưng Cận Dịch Khẳng chỉ hơi nhấc người ngồi thẳng dậy thì cái cỗ mệt nhọc ấy lập tức tan biến. Vẻ mặt cáu kỉnh của Long Thất cũng từ từ thu lại, mà cậu chỉ ngồi đó không nói tiếng nào, nhìn cô cười cười.

Sau đó đưa ngón trỏ về hướng cô, ngoắc ngoắc.

- -----oOo------