Nữ Giáo

Chương 43




Bởi vì tài khoản trường của hai người không kết bạn với nhau cho nên cái dòng trạng thái "không phải bạn bè" này, Long Thất hoàn toàn không thấy được bình luận bên dưới, nhưng có thể nhìn thấy được số lượng người xem. Kể từ lúc cô nhận được thông báo cho đến giờ, cứ mỗi giây lượt truy cập lại tăng vọt lên hàng chục con số.

Cận Dịch Khẳng đây là công khai vạch trần cô rồi.

Chẳng qua là Long Thất còn chưa hưởng thụ đủ dư vị của bốn từ này, màn hình đã hiện lên cuộc gọi của Long Tín Nghĩa, cô hít một hơi ấn nhận máy.

Câu đầu tiên của Long Tín Nghĩa chính là: "Mẹ kiếp! Tao biết ngay là mày có một chân với Cận Dịch Khẳng mà! Đã thế còn bắt được cậu ta tới tay rồi! Trâu bò!"

Câu thứ hai của Long Tín Nghĩa chính là: "Đúng rồi. Mày bây giờ đang ở một mình hay là đang ở cùng với cậu ta?"

"Trả tiền."

Long Tín Nghĩa làm như không nghe thấy, lại bắt đầu mở loa phát thanh. Long Thất giơ tay bóp bóp trán nghe hắn bốc phét, nghe đến đau cả đầu, vừa chuẩn bị cúp máy thì Long Tín Nghĩa ở đầu dây bên kia hô lên: "Đừng cúp! Tao có việc cần nhờ mày đây!"

Chuyện gì liên quan đến Long Tín Nghĩa thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành. Mà hắn còn cố tình chọn cái lúc Cận Dịch Khẳng đang đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió mà gọi tới, có khi lại là muốn nhờ Cận Dịch Khẳng giúp hắn cái gì đó, Long Thất nói thẳng: "Không có cửa đâu."

"Cấp bách. Thật đây. Chuyện khẩn cấp. Cái người lần trước tao làm quen ấy…….."

"Tôi nói rồi không có cửa đâu."

"Chính là cái nữ sinh lần trước tao làm quen ấy, cùng nhau đi ăn bít tết mày còn nhớ không? Chuyện liên quan đến cô ấy," Long Tín Nghĩa căn bản là không để ý đến lời cự tuyệt của cô, nhanh chóng trình bày rõ ngọn nguồn, "Cô ấy cãi nhau với người nhà, đến nỗi phải trốn đi rồi. Bây giờ không có chỗ ở. Không phải mày đang thuê phòng sao. Có gì mày giúp tao đi, để cô ấy ở lại nhà mày mấy ngày. Mày thấy thế nào?"

"Long Tín Nghĩa tôi với anh cũng đủ ầm ĩ rồi. Bây giờ lại còn mặt dày tới nhờ vả tôi?"

"Làm gì mà ầm ĩ. Tao với mày vẫn còn tốt lắm. Tiền mừng tuổi hôm qua tao còn nhận giúp mày đấy. Đợi lát nữa tao mang cô ấy tới chỗ mày."

"Đừng có mơ. Nhà tôi đến kỳ hạn còn chưa có tiền đóng đây.”

"Không phải là mày có Cận Dịch Khẳng sao? Một bộ quần áo trên người cậu ta cũng đủ cho mày đóng tiền cả tháng. Chỉ cần ám chỉ một chút, vài phút sau đã ném tiền cho mày rồi. Cái máy tính lần trước cậu ta gửi cho tao, tao coi thử rồi giá mấy ngàn vạn đó. Mẹ nó!"

"Long Tín Nghĩa," Cô cầm đũa chọc chọc quả trứng Cận Dịch Khẳng vừa rán, phân rõ rạch ròi nói với hắn, "Tôi với anh là quan hệ máu mủ. Mợ nuôi tôi lớn, cho tôi ăn, cho tôi mặc cho nên những chuyện bại hoại anh gây ra tôi có thể cắn răng bỏ qua. Anh coi tôi là đứa ngu cũng được nhưng đừng đánh đồng Cận Dịch Khẳng là thằng ngu, cũng đừng có mượn cớ đi tìm cậu ấy. Cậu ta vẫn còn tỉnh lắm. Anh dám coi cậu ta là cái túi tiền thì cẩn thận bị chơi chết không biết chừng. Đã hiểu chưa?"

Long Tín Nghĩa nửa ngày không hé răng. Hồi lâu sau mới giả bộ yếu đuối nói: "Tao không có cái ý đó. Mày hiểu lầm rồi. Chỉ là đang nhờ mày thu nhận cô bé kia thôi. Chỉ có chuyện này."

"Không nhận. Nữ sinh đó tôi không thích. Ở nhà tôi, tôi không vui."

"Tính tình cô ấy tốt lắm. Thật đấy. Rất ít nói!"

Long Thất trầm mặc một lúc rồi chau mày: "Long Tín Nghĩa. Đừng có nói là anh làm người ta...?"

"Không có!" Hắn hiểu ý, ngay lập tức hét lớn, "Thật sự không có! Là cô ấy xích mích với gia đình! Chỉ là có xích mích mà thôi!"

Long Tín Nghĩa thực sự rất phiền phức, nếu như cô không đáp ứng thì nhất quyết cứ quấn chặt không buông. Không lâu sau, từ ngoài huyền quan truyền đến tiếng mở cửa. Tiệm thuốc gần nhất ở ngay bên cạnh cổng tiểu khu, Cận Dịch Khẳng chỉ tốn chưa đến mười phút đã trở lại. Long Thất nghe thấy tiếng cậu mở cửa, rồi tiếng chìa khoá đặt trên nóc tủ, sau đó thì nhìn thấy bóng cậu xuất hiện.

Cận Dịch Khẳng nhìn thấy Long Thất đang nghe điện thoại nên không lên tiếng, cầm theo túi thuốc đi vào trong bếp rót nước.

Long Tín Nghĩa vẫn còn đang lải nhải cầu xin cô.

Chỉ một lát sau Cận Dịch Khẳng đã từ trong bếp đi ra, cầm theo một cốc nước đặt trước mặt cô, rồi cúi người bóc hộp thuốc. Một bên là tiếng lảm nhảm của Long Tín Nghĩa, một bên là động tác ung dung của cậu. Long Thất vừa cắn miếng trứng vừa tập trung lực chú ý lên trên quần áo của Cận Dịch Khẳng.

Nếu Long Tín Nghĩa không đề cập đến thì cô cũng quên béng đi mất. Cận Dịch Khẳng là kiểu con trai rất chú trọng phong cách ăn mặc, cho nên dù cho không có khuôn mặt này, mà chỉ nhìn quần áo thôi cũng đủ sức trở thành soái ca. Bây giờ nghe Long Tín Nghĩa nhắc tới, Long Thất mới một lần nữa để ý tới phương diện này, cũng lười nghe hắn lải nhải nữa nên bèn cúp máy, lên tiếng gọi cậu: "Cận Dịch Khẳng."

"Ừ."

"Đi mua sắm đi. Em chọn cho anh mấy bộ quần áo. Anh trả tiền."

"Được," Thái độ rất thoải mái, ngữ khí thì chậm rì rì đáp ứng, "Uống thuốc trước đi."

Long Thất nhìn cậu một lát rồi nói: "Cũng chúc anh năm mới vui vẻ."

Cậu cười: "Được."

Mà lý do Long Thất muốn đi chọn quần áo cho Cận Dịch Khẳng tất nhiên là có tính toán.

Cô muốn kết hợp sở thích của mình vào trong phong cách ăn mặc của cậu nhưng lại không muốn khoa trương đến mức phải mặc đồ đôi. Cho nên chỉ đi tìm những bộ quần áo nam phù hợp với màu sắc và phong cách cá nhân của cô. Ví dụ như nếu cô có một chiếc váy màu hạt dẻ thì sẽ lấy cho cậu một chiếc áo len cùng màu, nếu như cô có một đôi giày vẽ thì cũng phải tìm cho cậu một chiếc ví có hoạ tiết tương tự. Nói chung, Cận Dịch Khẳng có thể tiếp tục hại nước hại dân nhưng bằng cách này hay cách khác đều phải cho người khác biết đây là người đàn ông của cô.

Đây chính là một trong những mong muốn kiểm soát "bạn trai" của Long Thất.

Bạch Ngải Đình chắc chắn cũng từng làm những chuyện như thế này.

Nhưng mà cô ta chưa chắc đã làm tốt được như cô. Nếu như bản thân đã bị Cận Dịch Khẳng bóc trần rồi thì cô cũng chẳng cần phải cố gắng kiên trì làm cái gì nữa. Chuyện gì nên làm thì cứ làm, lúc nào cần tàn nhẫn thì cứ tàn nhẫn, một đao cắt đứt tất cả vướng bận.

Cận Dịch Khẳng có lẽ cũng hiểu ý đồ của cô, cũng không lên tiếng phản đối. Chỉ có một yêu cầu là: quần áo nhất định phải treo ở trong tủ của cô.

"Dựa vào đâu?" Long Thất đang dùng thẻ của cậu tính tiền, thuận miệng nói.

"Tiện." Cậu đáp.

"Tiện cái gì?" Long Thất nhét tay vào trong túi áo, dùng khuỷu tay huých vào cánh tay cậu, "Cận Dịch Khẳng chúng ta nói rõ trước nhé. Chuyện trước kia thì có thể dựa vào tâm tình của anh nhưng bây giờ cái chuyện đó thì phải dựa vào tâm tình của em. Có được ở lại qua đêm hay không, không phải là anh nói là được, hiểu chưa?"

Cậu cười.

Mà cái điệu cười này lại mang một hàm ý khác. Cận Dịch Khẳng một tay đút trong túi quần, tay còn lại xách đồ, ánh mắt nhìn cô giống như là muốn từ trên người cô hồi tưởng lại ngày hôm qua. Long Thất khó chịu duỗi chân đạp về phía cậu, nhưng không đá trúng, cô lại dùng ngón tay chỉ vào mặt cậu, ý bảo cậu dừng ngay mấy cái suy nghĩ đen tối lại. Hai người không ai nói lời nào cũng không dừng bước. Nhưng cái bộ dạng thiếu đòn của Cận Dịch Khẳng thật sự khiến Long Thất muốn xông lên đánh cho cậu một trận.

Long Tín Nghĩa vẫn đang gọi cháy máy cô nhưng Long Thất không thèm nghe.

Mua sắm xong xuôi, Cận Dịch Khẳng lại đưa cô đến chốn cũ, chính là ngọn hải đăng bên bờ biển ngày hôm đó. Có lẽ nơi ấy là một sự tồn tại đặc biệt đối với cậu. Một mặt này của Cận Dịch Khẳng đúng là so với Long Thất còn cảm tính hơn. Cô buồn chán ngồi nghịch điện thoại còn cậu thì nhìn ra biển. Hai người cũng chẳng nhiều lời, chỉ ngồi đó đến tận sẩm tối.

Lượt truy cập trang cá nhân của Cận Dịch Khẳng lúc đó đã bằng với số học sinh cả trường. Tài khoản của Long Thất đã chuyển sang chế độ riêng tư, không ai có thể để lại bình luận trên trang cá nhân của cô nhưng số lượng người xem vẫn tăng vọt. Nhìn ra được mọi người đều đang mong chờ động tĩnh tiếp theo của cô, nhưng mà đợi nguyên một ngày trời vẫn chưa thấy gì, thật sự khiến cho những con dân đang hóng hớt nghẹn muốn chết.

Long Thất chụp một tấm ảnh.

Sườn mặt Cận Dịch Khẳng xuất hiện trên màn hình, Long Thất chống cằm, gió biển thổi bay mái tóc cô làm che khuất nửa bên mặt cậu. Long Thất chụp xong đột nhiên cảm thấy cái hành vi của bản thân hiện tại chẳng khác nào Bạch Ngải Đình trước kia liền muốn xoá đi. Cận Dịch Khẳng liếc mắt một cái, nói: "Gửi cho anh."

Vừa dứt lời, điện thoại của Long Tín Nghĩa lại tới, màn hình cũng hiện lên thông báo nhắc nhở "pin không đủ", tất cả là do tên khốn kiếp đó gọi điện không ngừng nên mới khiến điện thoại tiêu hao gần hết pin. Long Thất bực bội ấn từ chối rồi nâng má nhìn Cận Dịch Khẳng, nhẹ giọng nói: "À."

Cậu hỏi: "Hắn tìm em có việc gì vậy?"

"Phá đám."

Long Thất trả lời xong, điện thoại của Cận Dịch Khẳng cũng vừa lúc rung lên, tần suất so với Long Tín Nghĩa cũng chẳng kém là bao. Cô nói: "Anh đưa em về đến cổng tiểu khu rồi về nhà đi. Ăn xong cơm đoàn viên liền biến mất, dù cho nhà họ Bạch không phát điên thì nhà anh cũng sắp bị bức điên rồi."

Cận Dịch Khẳng không trả lời câu này, chỉ nói: "Đưa em về đến trước cửa nhà."

Cũng giống như Long Thất không nhận điện thoại của Long Tín Nghĩa, Cận Dịch Khẳng cũng không nhận điện thoại của người nhà.

Hai người về đến cổng tiểu khu cũng đã gần đến đêm. Long Thất mở cửa xuống taxi, Cận Dịch Khẳng cũng chậm rãi cầm lấy túi đồ theo sau. Gió lạnh từng cơn thổi qua, cậu không nhúc nhích cầm điện thoại đọc tin nhắn, Long Thất co rụt vai lại đi đến bên cạnh cậu. Mà xa xa lại truyền đến một tiếng gọi "Thất Thất!". Lúc đầu còn tưởng là ảo giác nhưng sau đó lại vang lên một tiếng: "Này! Thất Thất!". Lần này đã xác định đúng là có người đang gọi cô, Long Thất theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh, Cận Dịch Khẳng cũng ngẩng đầu nhìn về hướng đó.

Hai người cùng lúc nhìn qua. Trước biển báo ‘dừng’ ở phía ngoài cổng tiểu khu, Long Tín Nghĩa đang giang rộng hai vai ra sức vẫy, theo sau là một cô gái yếu ớt với chiếc vali đứng bên cạnh, ánh mắt thăm dò nhìn theo Long Tín Nghĩa về hướng bên này. Đầu tiên là cẩn thận quan sát Long Thất sau đó hai mắt tròn xoe chuyển lên người Cận Dịch Khẳng.

- -----oOo------