Nữ Giáo

Chương 130




Không phải là cô chưa từng tưởng tượng ra cảnh đến bệnh viện làm kiểm tra, nhưng lần nào cũng chỉ dám nghĩ đến nửa khúc đầu chứ không dám nghĩ tiếp nửa khúc sau, trong lòng mãi thấp thỏm vì những nỗi sợ không tên. Tuy nhiên, khi thời khắc thật sự đến, khi mũi kim tiêm thực sự cắm vào mạch máu của mình, cô bỗng cảm thấy hóa ra việc này cũng chỉ đến thế, giống như hồi bé vốn không dám xem phim kinh dị nhưng tình cờ xem được hậu trường dàn dựng của bộ phim, thế là lại hết sợ. Song cũng có thể là do những lời thủ thỉ tâm tình của Cận Dịch Khẳng tối qua đã phát huy tác dụng, khiến adrenaline của cô tiết ra đến tận bây giờ, cô không còn cảm giác gì nữa, chỉ thấy đây đơn giản là một lần kiểm tra sức khỏe.

Việc lấy kết quả xét nghiệm được giao cho lão Bình. Trong hai ngày tiếp theo, cô ở lì trong ký túc xá của trường, lên lớp và tan học như bình thường. Cận Dịch Khẳng đã có thể trở về nhà một cách quang minh chính đại. Ban Vệ vừa hay tin Cận Dịch Khẳng về nước liền nhao nhao lên đòi tụ tập. Có điều, Cận Dịch Khẳng đang bận làm người con hiếu thảo, Ban Vệ đã gọi năm lần bảy lượt mà vẫn không rủ được, thế là quay sang quấy rầy Long Thất. Phải cái, cô lại càng bận hơn vì phải theo học lớp múa ba lê, vậy là cũng từ chối mọi cuộc vui. 

Liên Thược Tư nhậm chức ở Valango, ngoài những lời chúc tụng hoan hỉ của mọi người ra, bà ấy còn phải đối mặt với cửa ải phân chia tài sản sau khi ly hôn. Cận Dịch Khẳng nói rằng bên phía bố cậu đang rất tích cực, không biết ông ấy là muốn tổ chức bữa tiệc chia tay cuối cùng, hay là muốn nối lại tình xưa, chuẩn bị lật lọng nuốt lời. Bởi lẽ, ông ấy không chỉ đích thân lo liệu sinh nhật cho Liên Thược Tư, mà còn triệu tập một nửa số thành viên hội đồng quản trị đến tham dự bữa tiệc gia đình tối hôm đó. Nếu đổi lại là trước đây, ông ấy có thể nể mặt về nước ăn một bữa cơm đoàn viên đã là hết chức trách rồi. Mà việc Cận Dịch Khẳng dễ dàng lấy được “giấy thông hành” cho phép về nước của Liên Thược Tư chỉ bằng một cú điện thoại cũng liên quan đến chuyện này.

Lúc nghe cậu nói, Long Thất chẳng hiểu gì. Cậu cũng không giải thích nhiều, cô cũng không gặng hỏi.

Bộ phim của Ngô Nhĩ đã bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, dự kiến sẽ khởi quay vào tháng 11. Long Thất ôm đồm cả “Trấn nhỏ” và  “Ác nữ” vào người, còn phải lo việc học ở trường, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Dù bữa tiệc của nhà họ Cận có linh đình và rầm rộ đến đâu thì cô cũng không phải là khách quý. Hơn nữa, trước khi nhận được kết quả xét nghiệm, cô vẫn bị cấm tiếp xúc với Cận Dịch Khẳng. Vì thế, cô chỉ lo việc của mình.

Thời tiết càng ngày càng trở lạnh.

Qua camera, Long Thất trông thấy Long Tử Nghi đã thay ổ lông ấm áp cho Thất Giới và Ngộ Không.

Có lẽ bà đã nguôi giận, cũng có thể là Lư Tư Mục bí mật ra tay tương trợ. Kể từ lần cô chạy trốn khiến Long Tử Nghi nổi trận lôi đình, bà liền tắt phéng camera trong nhà đi, không biết mấy ngày nay hứng chí thế nào mà lại bật trở lại. Sau tiết học cuối cùng của buổi chiều, do nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày và ban đêm quá lớn, gió mùa kèm theo mưa nhỏ, hầu hết mọi người đều về trở về phòng mặc thêm áo ấm. Còn Long Thất gọi xe, đi thẳng đến khu chung cư của Long Tử Nghi.

Cô lên lầu, mở cửa ra, đóng cửa lại, rồi tắt camera trong nhà.

Sau mấy tuần không gặp, Thất Giới đã lớn hơn không ít, cũng coi cô thành người xa lạ. Nó nằm ườn trong một góc trên ghế sô pha, đôi mắt híp lại thành một đường kẻ. Nghe thấy tiếng động, nó cũng chẳng buồn nhúc nhích. Ngộ Không càng ngày càng giống lợn, cô đi đến đâu nó cũng quắp đuôi theo đến đó.

Long Thất đi thẳng một mạch vào trong phòng ngủ của Long Tử Nghi, sau đó đưa tay vuốt tóc, bắt đầu lục tung hai ngăn kéo tủ đầu giường, nhưng vẫn không tìm thấy sổ hộ khẩu đâu.

Cô lại đi vào phòng quần áo, lục lọi mấy ngăn kéo nhỏ, sau đó đến kho chứa đồ, thư phòng, tìm mọi ngóc ngách trong nhà. Cô vừa tìm vừa để ý thời gian. Long Tử Nghi thường tan làm lúc 7 giờ, về đến nhà là lúc 8 giờ. Bây giờ đã là 7 giờ 15 phút, còn 45 phút nữa thì bà sẽ về đến nhà. Lư Tử Mục không có ở nhà, có lẽ đang đưa hai đứa nhóc sinh đôi đi học thêm thay Long Tử Nghi, hoặc là có cuộc hẹn riêng. Long Thất không nắm bắt được thời gian cụ thể của Lư Tử Mục, nhưng bà ấy cũng chẳng phải là mối đe dọa gì cho cam.

Trong lúc cô đang mải mê tìm kiếm, điện thoại bỗng dưng đổ chuông khiến cô giật bắn mình, không cẩn thận mở cửa tủ một cái làm đổ cả thùng sách ra ngoài. Người gọi đến là Ban Vệ. Cô bật loa ngoài, đặt điện thoại lên kệ, nhặt từng cuốn sách lên, bỏ lại vào trong thùng. Phía bên Ban Vệ rất ồn ào, vừa nghe đã biết là anh ta đang ở hộp đêm, giọng nói lè nhè sặc mùi rượu: “Thất Thất, cô đang ở đâu đấy?”

“Ở nhà.”

“Không bận gì thì đến uống với tôi vài ly đi.”

“Đang bận.”

“Này, chúng ta đã bao lâu không gặp nhau rồi. Tôi đang đau lòng lắm, muốn tâm sự với cô.”

“Anh mà buồn thì cũng chỉ vì hai lý do, một là không sáng tác được nhạc, hai là không tán được Ô Gia Quỳ. Nhưng ca khúc mới của anh đã đứng đầu bảng xếp hạng mấy ngày nay rồi, còn chuyện về Ô Gia Quỳ thì tôi đã nghe đến mòn cả lỗ tai rồi. Rõ ràng là chuyện buồn của tôi còn nhiều hơn của anh cơ mà.”

Những cuốn sách trong thùng chắc hẳn là của Lư Tử Mục, toàn là những thể loại uyên thâm bác học. Cô vừa nói chuyện với Ban Vệ vừa xem qua chúng. Ban Vệ nghe thấy tên của Ô Gia Quỳ liền kích hoạt chế độ “máy nói”, hoàn toàn phớt lờ những lời cô nói trước đó, liên tục lải nhải về chủ đề xoay quanh cái tên này, cuối cùng còn hỏi: “Với tư cách là một người phụ nữ, cô nói thử xem các cô đều thích Cận Dịch Khẳng ở điểm nào?”

“Nói ít hiểu nhiều, dâm nhưng không tục, không bám dai như đỉa.” Cô trả lời ngay lập tức.

Ban Vệ nghẹn họng.

Long Thất đã bỏ hết sách vào trong thùng, chỉ còn sót lại một vài quyển album được đựng trong bì thư màu vàng, một quyển trong số đó đã bị mở ra khi rơi xuống. Cô nhìn thấy một bức ảnh hồi nhỏ của mình, hình như là trước lúc cô tròn 1 tuổi. Trong ảnh, cô mặc bộ áo liền quần của trẻ em màu tím, được Long Tử Nghi bế trên đùi. Lúc này, cô mới nhớ ra Long Tử Nghi chưa từng cho cô xem bất kỳ tấm ảnh thuở nhỏ nào của mình, còn nói rằng thời đó chưa thịnh hành việc chụp ảnh. Nhưng rõ ràng là con cái nhà người ta, ai mà chẳng có cả đống ảnh ghi lại khoảnh khắc thuở ấu thơ của mình. Nhất là kiểu gia đình có điều kiện như Cận Dịch Khẳng, chỉ riêng những thước phim ghi lại quá trình trưởng thành của cậu trước năm tuổi thôi cũng có thể xem cả ngày không hết. Còn cô, phải đến khi vào học lớp sáu và có chiếc điện thoại đầu tiên, cô mới có những bức ảnh đầu tiên của riêng mình.

Long Tử Nghi suốt ngày nói dối cô.

Long Thất cầm quyển album lên xem.

Trông cô hồi nhỏ rất đáng yêu, trắng trẻo bụ bẫm, dễ thương hết nấc. Ban Vệ bắt đầu đợt huyên thuyên thứ hai, còn cô ngồi dựa vào cửa tủ, lật từng trang của quyển album. Phía sau là một bức ảnh chụp bữa tiệc sinh nhật tròn 1 tuổi của cô. Trên bàn có một chiếc bánh ga tô, Long Tử Nghi bế cô tới trước bàn, rồi hai người cùng nhau thổi nến.

Không ngờ Long Tử Nghi cũng có lúc tổ chức sinh nhật cho cô.

Cô chụp bức ảnh này lại, rồi gửi cho Cận Dịch Khẳng, sau đó giở trang tiếp theo. Tất cả đều là ảnh chụp trong bữa tiệc thôi nôi của cô. Hôm đó, trông Long Tử Nghi rất vui. Bà hết bế, rồi lại giơ cô lên, miệng cứ cười suốt. Cô cảm thấy Cận Dịch Khẳng đúng là vớ bở, thế mà tìm được một cô vợ xinh đẹp từ bé thế này, những đứa con sau này của hai người chắc chắn là sinh đứa nào hời đứa nấy.

….…

Nhưng ai là người đã chụp những bức ảnh này nhỉ?

Theo như lời mợ cô kể thì Long Tử Nghi mang thai cô sau khi trải qua cuộc tình một đêm. Trước lúc cô năm tuổi, bà vẫn luôn độc thân. Sau khi cô lên năm tuổi, bà mới kết hôn với Sở Diệu Chí và sinh ra một cặp song sinh. Tuy nhiên, Tư Bách Lâm lại tra được rằng cuộc hôn nhân của Long Tử Nghi và Sở Diệu Chí chỉ là một cuộc hôn nhân hình thức. Trong năm năm độc thân của Long Tử Nghi, cô cũng từng nghe mợ kể rằng mẹ cô từng quen một, hai người bạn trai trong khoảng thời gian ngắn. Vậy Lư Tử Mục chắc hẳn sẽ xuất hiện sau những người bạn trai đó và trước Sở Diệu Chí. Thế cho nên, những bức ảnh này có lẽ được chụp bởi người bạn trai của Long Tử Nghi vào thời điểm đó…

Không thể nào.

Long Tử Nghi làm sao có thể quen bạn trai ngay khi vừa mới sinh con được một năm chứ. Chỉ riêng việc chăm con thôi cũng đủ khiến người mẹ bận tối mặt tối mày rồi, hơn nữa nhìn Long Tử Nghi trong ảnh, lúc ấy bà còn chưa lấy lại được vóc dáng trước khi sinh. 

Cô tiếp tục lật xem những bức ảnh chụp chung của hai mẹ con phía sau, chúng đều được chụp ở nhà. Mọi khoảnh khắc đều được ghi lại, lúc thì thay quần áo cho cô, lúc thì cạo đầu cho cô, lúc lại lau gáy cho cô, thậm chí còn có ảnh cho cô bú. Người chụp những bức ảnh này có thể nói là luôn theo sát họ 24/7, trông không có vẻ là một người bạn là con gái cho lắm, cũng không giống như là do bạn trai chụp. Với tính cách của Long Tử Nghi, bà chắc chắn sẽ không cho phép bản thân xuề xòa trước mặt bạn tình của mình. Dù đã sống với Sở Diệu Chí nhiều năm, nhưng Long Tử Nghi vẫn duy trì thói quen dậy sớm hơn nửa tiếng để trang điểm.

Long Thất dựa vào cửa tủ.

Chuyện này dường như chỉ có một khả năng.

Tiếng lảm nhảm của Ban Vệ như gió thổi bên tai. Hình như cô vừa phát hiện ra một chuyện động trời. Một chuyện mà Long Tử Nghi từng nói thẳng toẹt trước mặt cô từ khi còn nhỏ, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có những lời đó, từ trước đến giờ bà vẫn lười bổ sung chi tiết để tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Có lẽ… Việc Long Tử Nghi mang thai cô không phải là hậu quả của tình một đêm.

Có lẽ… Bà từng qua lại với người đó trong một khoảng thời gian.

Có lẽ… Người đó đã định ở bên cô cho đến khi cô trưởng thành.

Có lẽ… Đó chính là người chụp ảnh.

……

Thế nhưng, khi lật đến bức ảnh gần trang cuối cùng, Long Thất bỗng khựng lại. Người vẫn luôn đứng sau ống kính máy ảnh cuối cùng cũng lộ diện. Người đó khoác vai Long Tử Nghi, mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính. Còn Long Thất khi đó vẫn còn là một đứa bé đang ngủ ngon lành trong vòng tay mẹ. 

Long Tử Nghi cũng nở nụ cười hạnh phúc.

……

?

- -----oOo------