Nữ Giáo

Chương 126




Na Lâm phải một tiếng sau mới trở lại địa điểm quay phim.

Cô ta đã thay một bộ quần áo mới, vừa trở lại liền đi dặm lại lớp trang điểm cho Cát Nhân Ninh, không hề đối mặt với Long Thất lấy một lần, nhưng tâm trạng trông rất phấn chấn. Uống nước xong, Long Thất nhìn đồng hồ, rồi lại xem kịch bản, thấy cảnh sau đã không còn vai diễn của mình nữa, bèn nói với nam sinh phụ trách quay phim một tiếng, sau đó rời đi. 

Lúc đi đến đầu đường, cô trông thấy hai chiếc xe vẫn đỗ nguyên ở vị trí cũ. Thế nhưng, Cận Dịch Khẳng lại không có ở trong xe. Phải tiến gần đến lề đường, cô mới trông thấy cậu đang đứng nghe điện thoại ở bên cạnh hàng rào chắn, tinh thần có vẻ đã khá hơn trước. Cậu vừa ngắm phong cảnh dưới núi vừa nói chuyện điện thoại. Cô không gọi cậu mà trực tiếp mở cửa ghế phụ ra, lên xe ngồi.

Sau đó, cô lấy quần áo của mình từ ghế sau, cởi bỏ chiếc áo đã ướt sũng. Áo mới lột đến cánh tay thì bỗng có tiếng mở cửa xe, Cận Dịch Khẳng im hơi lặng tiếng trở lại khiến cô giật bắn mình, cô theo phản xạ mà ném áo về phía đó. Chiếc áo đập thẳng vào lồng ngực cậu, văng cả nước lên mặt cậu. Cậu nheo mắt, nghiêng đầu né đi. Cô kêu lên: “Không thấy em đang thay quần áo à!”

Cậu chậc lưỡi một tiếng.

Long Thất bảo cậu ra ngoài đợi, nhưng cậu lại chưng ra cái vẻ “đã là cặp vợ chồng già rồi còn lắm chuyện”, và nhất quyết không chịu nghe lời, cứ đứng chắn trước khoảng trống của cánh cửa xe, nói: “Em cho anh vào, anh cho em xem cái này hay lắm.”

“Cái gì hay? Mọc trên người anh à?”

“Em muốn xem à? Bây giờ luôn?” Tên lõi đời này còn không biết xấu hổ mà định kéo quần xuống theo ý cô.

Cô trợn mắt nhìn cậu một cái, rồi hỏi: “Anh đã uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.”

“Ngày uống ba lần, anh mới uống bữa buổi sáng thôi.” Cô lấy túi xách từ hàng ghế sau, bên trong có bình giữ nhiệt và một hộp thuốc, sau đó bóc một viên thuốc ra, rồi ngoắc tay về phía cậu. Cậu lên xe, đóng sầm cửa lại.

Trong xe cực kỳ yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi xào xạc bên ngoài cũng bị cửa kính chắn lại. Trước khi đưa thuốc cho cậu, cô còn cố ý đọc kỹ hướng dẫn sử dụng được in trên bao bì, xem có đúng là mỗi lần uống hai viên, một ngày uống ba lần hay không. Thuốc này là của Liên Thược Tư chuẩn bị cho cô. 

Cận Dịch Khẳng nói: “Anh nhớ lần trước em bị cảm nặng, còn là anh cho em uống thuốc đấy.”

“Khi nào?”

“Đêm giao thừa năm lớp 12.”

Có mấy từ khóa mấu chốt, cô nhanh chóng nhớ lại chuyện hồi đó. Đó là lần đầu tiên cô ngả bài với Đổng Tây, cả người suy sụp, thế là bị cảm nặng. Còn cậu thì lấy cớ chuẩn bị đi du học, tâm trạng cực kỳ xấu để “xơi” cô một lần, xong rồi bị cô lây cảm cho. Sáng ngày ra, cậu uống thuốc của cô đã đành, đã thế còn càu nhàu chê cô mua nhầm thuốc. Nhưng cuối cùng cơn cảm lạnh của cô cũng thuyên giảm dưới sự chăm sóc tận tình của cậu.

Khi ấy, cô còn là một nữ sinh trung học không biết chăm sóc bản thân, mà cứ ngỡ bản thân đã trưởng thành lắm rồi. Ngẫm lại thì có thể sống lành lặn đến bây giờ đã là một điều may mắn. Cô nghiêng đầu nhìn cậu: “Thế anh có uống không đây?”

Cậu liền ngoan ngoan uống thuốc.

Uống xong, nhìn thời gian thấy còn nửa tiếng nữa là kết thúc công việc của ngày hôm nay. Cô không định trở lại căn nhà trong núi kia nữa, bèn hỏi: “Thứ hay đâu?”

Cận Dịch Khẳng đeo tai nghe, ra chiều chuẩn bị đánh một giấc. Cậu mở nhạc, bật điều hòa, rồi ngoắc tay ra hiệu cho cô. Cô chìa tay ra, cậu liền nắm lấy cổ tay cô, nhét vào trong túi áo của mình.

Long Thất sờ được thứ gì đó trong túi áo của cậu.

Cô lấy nó ra, vừa nhìn đã nhận ra là thứ gì, bèn ném lên người Cận Dịch Khẳng. Hộp bao cao su nhãn hiệu Okamoto vẫn chưa bóc vỏ đập thẳng lên cánh tay cậu. Cô nói: “Anh đổi khẩu vị à?”

“Sao em lại nói thế?”

“Hồi trước anh chê size này chật còn gì?”

“Khả năng nắm bắt trọng điểm của em đỉnh thật đấy.”

“Vậy thứ hay ho là cái này à? Còn để em cầm nó làm cái gì?” 

“Anh không muốn lưu lại dấu vân tay của anh.”

Long Thất nhìn cậu. Cậu chậm rãi tháo camera hành trình trên trần xe xuống, đặt lên đùi cô, nói: “Anh có ghi lại một đoạn video.”

“Gì vậy?”

“Em cứ xem đi đã.”

Sau đó, cậu điều chỉnh ghế cho nó ngả ra sau, bày ra dáng vẻ chuẩn bị yên ổn đánh một giấc, cũng không có ý định giải thích cho cô nghe bất cứ điều gì.

Long Thất lại trợn mắt lườm cậu một cái, rồi loay hoay nghiên cứu thiết bị ghi hình một lúc lâu mới mở được đoạn video từ một giờ trước ra. Bởi vì góc quay quay được mỗi đầu xe, nên chỉ nghe thấy tiếng cửa xe mở ra đóng vào. Cô co đầu gối, khoanh tay dựa vào cửa kính xe xem đoạn video, sau đó nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của một cô gái.

“Anh và Long Thất đã bao lâu không làm chuyện đó rồi?”

...…

Cánh tay bỗng nổi đầy gai ốc.

Ngay lập tức nhận ra giọng nói của Na Lâm, cổ cô thoáng cái cứng đờ. Tại sao cô ta lại lên xe, cũng lấy tư cách gì để hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác. Hai nghi vấn này cô đọng lại rồi tụ thành một ngọn lửa bốc thẳng lên đỉnh đầu. Cô quay sang nhìn Cận Dịch Khẳng, cậu vẫn thảnh thơi nhắm nghiền mắt. Tiếp đó, nghe thấy một câu nói mang theo ý cười của Na Lâm: “Anh giả vờ bị cảm.”

“Anh giả vờ?”

Long Thất đập “bộp” một phát vào vai Cận Dịch Khẳng, cậu ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn cô như đang muốn nói “yên lặng xem hết video đi rồi hãy tìm gia”. Cô tiếp tục xem, lồng ngực phập phồng mãi không thôi. Khung cảnh trước mắt vẫn chĩa về phía đầu xe. Cô nghe thấy vài tiếng hít thở, vài tiếng cọ sát giữa da thịt và vải vóc, ám muội đến mức khiến người ta tức sôi gan. Khi cô sắp mất hết kiên nhẫn, chợt nghe thấy một tiếp “bốp” rất nhỏ, tiếng quần áo sột soạt tức thì dừng lại, như thể đã có ai đó phản ứng lại, nghe thấy rõ giọng ngái ngủ của Cận Dịch Khẳng kèm theo sự cáu kỉnh khi bị đánh thức: “Cô đánh thức tôi rồi đấy.”

“Tỉnh rồi mà sao vẫn còn nhắm mắt thế?” Na Lâm nhẹ nhàng hỏi. Long Thất có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hai người gần nhau đến thế nào. Cô nắm chặt lấy tay Cận Dịch Khẳng, cấu mạnh vào lòng bàn tay cậu. Cậu không rụt tay lại, để mặc cho cô cấu. 

Sau đó lại nghe thấy tiếng cậu thong thả đáp trong video: “Thứ nhất, tôi còn muốn ngủ tiếp.”

“Thứ hai, tôi không quan tâm cô là ai. Nếu như cô xuống xe trong vòng năm giây nữa thì ít nhất tôi sẽ chừa lại cho cô chút thể diện, cũng sẽ không truy cứu chuyện cô làm tôi tỉnh giấc.”

“Anh cứ phải khó tính như vậy sao? Hôm qua, lúc em nhìn thấy anh đứng ngoài ban công một mình, trông rất khác với bây giờ.”

Cái cách cô ta nói chuyện với Cận Dịch Khẳng thực sự không giống với lúc bình thường, rất chậm, rất êm tai, đưa ra ám hiệu “mau ngủ với em đi” không chút che giấu. Phải cái, Cận Dịch Khẳng rõ ràng cũng là một tay lão luyện, năm giây sau, có lẽ cậu đã mở mắt ra nhìn cô ta, bởi vì Long Thất nghe thấy cậu nói trong video: “Cô còn làm ướt xe của tôi nữa.”

Màn hình khẽ rung, hình như Na Lâm đổi tư thế ngồi, ngả người ra ghế lái phụ, cho nên mới khiến thân xe hơi rung. Cô ta bật cười: “Em còn tưởng anh là loại rất lõi đời, có thể ngầm “làm chuyện đó” mà không cần nói trắng ra cơ đấy.”

“Chuyện gì?” Cậu chậm rãi hỏi lại. 

“Đến xe của anh em cũng đã lên rồi, chẳng lẽ anh nghĩ em lên đây để lái thử hay sao?”

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô là bạn của cô gái họ Cát kia?”

“Chúc mừng anh, trí nhớ rất tốt, nhưng tất cả những mối quan hệ xã giao đều không quan trọng. Kể từ giây phút em lên xe cho đến lúc xuống xe, em sẽ quên hết những gì xảy ra trong khoảng thời gian đó. Đây là quy tắc của trò chơi. Anh bảo em còn phải nói thẳng đến mức nào nữa thì mới có thể làm cho chàng trai như anh rung động đây?” Sau đó, cô ta dường như lại ghé sát vào tai của Cận Dịch Khẳng, thì thầm: “Nói thật thì em không tin anh chưa từng ăn vụng bao giờ.”

...…

Hóa ra, Na Lâm lại là người như thế.

Long Thất vừa nghe vừa không khỏi lắc đầu, lửa giận phừng phừng. Cô ta đúng là to gan lớn mật, thế mà lại có thể đề nghị “chim chuột” với bạn trai của người khác một cách trắng trợn như vậy. Cô hít một hơi, kìm nén lửa giận, chợt nghe thấy Cận Dịch Khẳng thong thả trả lời: “Cô muốn “làm” trên xe, không sợ bị người ta trông thấy à?”

“Như thế mới kích thích.”

Cận Dịch Khẳng cười nhạt một tiếng, rồi nói: “Tôi từng tiếp xúc với loại con gái như cô.”

...…

“Thế à?” Na Lâm như thể đang xác nhận phỏng đoán của mình, giọng nói có chút mừng rỡ: “Kể em nghe đi.”

Cận Dịch Khẳng không hề úp mở, nói thẳng toẹt: “Luôn cảm thấy mình là người nổi bật nhất, gặp đàn ông liền nổi lòng hiếu thắng, tưởng rằng chỉ cần ghé vào tai người ta nói vài câu là người ta sẽ “cứng”, nói năng khéo léo một chút là người ta sẽ “nhào” vào cô ngay lập tức, tự cho mình là người có ánh mắt sắc bén, ve vãn ai thì người đó sẽ quỳ xuống chân mình, nhưng thực tế thì lại chưa từng gặp một người khác giới tử tế nào. Thật đáng buồn, nhưng lại chẳng đáng thương. Có một câu cô nói rất đúng, tôi chẳng phải người đàng hoàng gì, cho nên loại con gái như cô, xung quanh tôi nhiều nhan nhản. Cô chẳng phải là người đứng đầu, cũng chẳng phải là người lẳng lơ nhất trong số đó. Nếu tôi thật sự muốn ăn vụng, vậy tại sao lại phải chọn cô? Bởi vì cô là người dễ dãi nhất à?”

...…

Trong xe im phăng phắc, Na Lâm không nói gì.

Cận Dịch Khẳng còn chưa nói hết, lần này hình như là cậu ghé lại gần Na Lâm, trầm giọng nói: “Cái cách mà cô tán tỉnh tôi, tháng đầu tiên tôi theo đuổi Long Thất, cô ấy đã biết rồi. Số lần tôi cởi quần áo trên người cô ấy còn nhiều hơn số lần cô từng gặp những người khác giới “chất lượng kém” đấy. Đời tư của tôi và cô ấy sẽ chỉ khiến loại người như cô ghen tị đến mức chẳng biết vị trí của mình ở đâu. Nếu cô thật sự thông minh thì đừng hỏi, đừng cố chen chân vào giữa tôi và cô ấy. Biết điều thì mở cửa xe ra, xuống xe, tự giữ lại chút thể diện cho bản thân đi, đừng sống như một cái máy bán dâm rẻ tiền nữa.”

Lực sát thương của câu cuối cùng rất mạnh.

Tim cô khẽ run lên khi nghe những lời này. Miệng của Cận Dịch Khẳng cũng quá độc. Đây là lần đầu tiên cô nghe cậu nói những lời như vậy với một cô gái, quả là biết cách công kích sự tự tin của những kẻ chỉ biết nhăm nhe phá hoại, “thốn” đến tận xương tuỷ. Trong xe tĩnh lặng chừng nửa phút, Na Lâm câm như hến, sau đó nghe thấy tiếng mở cửa xe, tiếp theo là tiếng đóng sầm rất mạnh.

Qua hình ảnh được ghi lại, Long Thất nhìn thấy Na Lâm khoanh tay đi về phía chiếc xe bảy chỗ phía trước mặt, rồi lên xe.

“Nhưng một giờ sau cô ta mới quay trở lại chỗ bọn em.” Long Thất lại chỉ chú ý đến vấn đề thời gian.

“Cô ta khóc nửa tiếng đồng hồ.”

“Làm sao anh biết?”

“Cô ta có xuống xe một lần.”

“Anh còn có thể làm con gái khóc cơ à.” Long Thất tua nhanh đoạn video, hỏi: “Cô ta còn tìm anh lần nào nữa không?”

Cận Dịch Khẳng không trả lời, dù sao cũng đã phủi sạch toàn bộ quan hệ. Long Thất lại hỏi: “Chẳng phải anh nói là muốn giữ thể diện cho cô ta sao, tại sao còn cho em coi?”

“Em có biết anh phải lau ghế biết bao nhiêu lâu không?” Cậu cáu kỉnh nói.

“Anh kĩ tính thế cơ à?”

“Anh siêu kĩ tính nhé.”

Sau đó, cô nhớ lại cái cách Na Lâm vẫn tỏ ra hết sức bình thường khi trở lại đoàn phim, cảm thấy kẻ hai mặt này đúng là biết diễn. Sau đó lại nhớ đến cục tức mà cô phải gánh của trước đây, bèn nắm chặt camera, định xuống xe tìm Na Lâm tính sổ. Có điều, Cận Dịch Khẳng đã kéo cánh tay cô lại: “Trưa nay ăn gì?”

“Anh để em đi tính sổ với cô ta cái đã.”

“Ăn trưa xong rồi hẵng nói.”

“Cô ta ve vãn người đàn ông của em, đã hẹn trước với em chưa!”

“Ăn xong thì mới có sức chiến đấu chứ.”

Lúc này, cậu lại trông rất bình tĩnh, vững vàng như núi Thái Sơn. Long Thất không kìm được lửa giận, vẫn muốn xuống xe.

Mà, vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, trong khi cô và Cận Dịch Khẳng còn đang lôi kéo nhau ở trong xe thì nhóm người kia cũng đã kết thúc công việc.

Bọn họ lần lượt đi ra khỏi rừng cây. Cô ả lẳng lơ Na Lâm kia đang đi bên cạnh Cát Nhân Ninh, còn trò chuyện rất vui vẻ với hai cô gái đi cùng, tạo thành một nhóm nhỏ trông rất đoàn kết gắn bó.

Cuối cùng, Cận Dịch Khẳng nói: “Anh vừa uống thuốc xong, thuốc ngấm được một nửa rồi. Nếu em muốn vạch trần cô ta lúc này thì anh làm sao giữ chân bọn họ lại cho em đánh được?”

Phải thế thì mới khuyên được cô.

Long Thất cảm thấy một mình cô đối đầu với cả một đám người thì đúng là hơi yếu thế, vì vậy không hăng máu nữa, mà kéo mạnh dây an toàn, vừa nhìn chằm chằm Na Lâm đang bước lên xe thương vụ vừa nói: “Được! Về rồi tính tiếp.”

Dọc đường, cô vẫn tức anh ách.

Cửa kính mở hé, Cận Dịch Khẳng gác một tay lên khung cửa sổ, tay kia điều khiển vô lăng, thỉnh thoảng lại nhìn cô, thỉnh thoảng lại bật cười. Cô không biết có gì đáng cười ở đây, thế là cũng “bơ” cậu suốt cả quãng đường.

Sau khi xuống xe, Ngũ Y San không hề hay biết sự tình còn rủ cô và Cận Dịch Khẳng cùng đi ăn trưa. Na Lâm vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, thoải mái tán gẫu với nhóm người Cát Nhân Ninh, toàn một đám đạo đức giả thích làm ra vẻ. Long Thất không muốn nhìn thấy bọn họ, chỉ nói rằng mình đau đầu, buồn nôn, sau đó đi lên lầu.

Lúc Cận Dịch Khẳng nối gót theo sau Long Thất, Na Lâm không mải buôn chuyện nữa mà quay đầu sang nhìn, trong ba lần thì có đến hai lần là nhìn Cận Dịch Khẳng, làm như thể từng khóc vì cậu một lần thì sẽ nảy sinh một mối liên hệ gì đó không bằng. Mà Long Thất vừa đưa mắt nhìn lại thì cô ta lại lẳng lặng rời mắt đi.

Sau khi trở về phòng, Cận Dịch Khẳng không chịu nổi nữa, phải chợp mắt một lát.

Trong nhóm chat lại bắt đầu sôi nổi.

Bọn họ đang đăng ảnh chụp hậu trường của buổi quay phim sáng nay. Đám con gái trò chuyện hết sức vui vẻ, trong những bức ảnh chụp chung của cả nhóm hầu như đều lấy Cát Nhân Ninh và Na Lâm làm trung tâm, không có một bức nào liên quan đến Long Thất. 

Cô ngồi trên ghế sô pha cạnh giường. Sau khi chỉnh thông báo về chế độ im lặng, cô tìm cách sao chép đoạn video từ máy ghi hình trên xe sang điện thoại.

Đến lúc làm gần xong thì âm báo của Wechat vang lên. Cô mở ra xem, Cát Nhân Ninh ấy vậy mà lại gửi lời mời kết bạn cho cô.

Song, rõ ràng cô ta không thật sự muốn kết bạn với cô, mà chỉ dùng cách này để gửi cho cô một tin nhắn: Lên sân thượng tầng ba đi, hai chúng ta nói chuyện riêng một lát.

...…

Khi cô lên đến nơi, Cát Nhân Ninh đã đợi sẵn ở đó, không dắt theo người chị em thân thiết của cô ta.

Trời vẫn đổ mưa lâm thâm, khí ẩm dày đặc. Cát Nhân Ninh đứng dựa vào khung cửa đi ra ngoài sân thượng. Long Thất khoác chiếc chăn mỏng, khoanh tay trước ngực, chậm rãi đi tới. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta liền ngẩng đầu lên. Cô dựa vào một bên khác của khung cửa, đứng đối diện với cô ta. Bóng của hai người đổ xuống mặt đất tạo thành thế song song trong màn mưa.

“Lại muốn đổ tội gì lên đầu tôi nữa đây?”

...…

Tóc của Cát Nhân Ninh bị gió thổi bay.

Mặc dù cô ta là người chủ động hẹn cô ra nói chuyện, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. Thấy cô hỏi thẳng, cô ta mới hờ hững đáp: “Phó Vũ Ngao không còn cơ hội với cậu nữa, đúng không?”

Long Thất bật cười thành tiếng.

“Rốt cuộc cậu ta đã tạo cho cậu ảo giác gì mà khiến cậu một mực cho rằng tôi và cậu ta thật sự có chuyện gì với nhau thế?”

“Cậu muốn nghe không?”

Cô ngước mắt lên.

Nền nhà ướt nhẹp, nước mưa bắn lên đầu gối. Cát Nhân Ninh vẫn khoanh tay không nhúc nhích, nói tiếp: “Anh ta đã gọi tên cậu trong lúc lên giường với tôi.”

...…

“Anh ta đã tưởng tượng tôi ở thời điểm đó thành cậu. Cậu nói xem, đối với một người phụ nữ thì đây là một điều ghê tởm đến nhường nào?”

...…

Được rồi, đến giờ phút này cô cũng đã hiểu tại sao Cát Nhân Ninh lại điên loạn đến vậy. Phó Vũ Ngao quả thực là rất quá đáng và ích kỷ. Long Thất buông hai tay đang khoanh trước ngực xuống, tiến lại gần Cát Nhân Ninh: “Vậy tôi sai ở đâu? Tôi đã vạch rõ giới hạn với cậu ta ngay từ đầu rồi. Tôi sai ở đâu mà phải chịu sự chỉ trích nặng nề hơn cả cậu ta chứ?”

“Cậu không sai, nhưng cũng chẳng vô tội.”

“Tôi không vô tội? Cậu cố tình không nói lý lẽ đấy phải không?”

“Cậu chưa từng trải qua cảm giác lúc nào cũng bị đem ra so sánh với một người luôn sống trong hồi ức của người mình yêu suốt ba năm trời.”

“Thế thì chia tay đi. Đừng tiếp tục mối tình đó nữa. Là tự cậu cắn răng nhảy vào hố lửa, thì hà cớ gì lại quay ra trách tôi? Cậu có biết, cũng trong ba năm đó, cái người mà cậu bị đem ra so sánh còn sống thảm hơn cậu gấp trăm ngàn lần không? Thảm đến cái mức hoàn toàn quên mất bản thân mình cũng từng là một người có những mối quan hệ bình thường, có thể kết bạn một cách bình thường. Huống hồ, tự cậu không biết là bản thân mình rất ưu tú sao?”

Cát Nhân Ninh không đáp, chỉ nhìn cô.

Long Thất khẽ gật đầu: “Nếu cậu gọi tôi lên đây chỉ để nói những lời này thì đừng làm mất thời gian của nhau nữa.”

“Hề Tĩnh bảo tôi chuyển lời cho cậu.”

Lúc cô sắp sửa rời đi, Cát Nhân Ninh cuối cùng cũng nói ra mục đích.

Hề Tĩnh.

Cô ta cũng can đảm thật đấy, vốn chỉ là nhân tình của Thiệu Quốc Án mà lại quen thân với cả cháu gái đằng ngoại của ông ta. Tuy nhiên, điều này cũng không có gì bất ngờ, có khi Cát Nhân Ninh còn biết ít hơn cả cô. Chuyện Liên Thược Tư dẫn cô tới tham dự show của Valango vẫn còn đó, tin tức Hề Tĩnh bị cô lấn át đến bây giờ vẫn còn bay đầy trời. Long Thất dừng bước, quay đầu lại nghe Cát Nhân Ninh nói tiếp: “Chị ấy nói rằng có kịch bản muốn cho cậu xem. Nếu cậu cảm thấy hứng thú thì nói với người đại diện của mình, người đó sẽ biết cách liên lạc với chị ấy.”

Hề Tĩnh dường như đang lấy lòng cô, nhưng trò này không phù hợp với phong cách “tẩm ngầm tầm ngầm mà đấm chết voi” của cô ta. Long Thất không trực tiếp trả lời Cát Nhân Ninh. Mưa bay lất phất, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Những lời bạc bẽo chất chứa cảm xúc trước đó vẫn mang lại ảnh hưởng sâu sắc đến từng người, mà trong giây phút căng thẳng này, ở dưới lầu bỗng dưng truyền đến một trận tiếng ồn, cũng cắt ngang lời cô.

Tiếng chuông điện thoại đồng thời vang lên.

Nhằm đúng vào lúc này để đáng gãy khí thế của cô, cô có chút bực bội.

Người gọi đến là Ngô Nhĩ.

Tiếng ồn ào dưới lầu càng lúc càng lớn, lớn đến độ cô cũng phải quay đầu nhìn một cái. Long Thất hít vào một hơi, áp điện thoại lên tai, nghe Ngô Nhĩ hỏi: “Cô đang ở đây?”

“Gì cơ?”

Cô vừa nghe máy vừa đi đến bên cạnh lan can sân thượng, cúi đầu nhìn xuống, trông thấy một nhóm người đang tụ tập phía dưới, bao gồm cả nhân viên của homestay và khách du lịch. Có vẻ như họ vừa gặp được một nhân vật tầm cỡ nào đó, bây giờ đang hào hứng thảo luận và chụp ảnh. Ngô Nhĩ lại hỏi: “Bọn tôi đến chỗ cô. Cô đang ở đâu?” 

Long Thất đứng ngây ra.

“Bọn cô?”

Cô liền đưa mắt nhìn xuống dưới lần nữa. Lần này, cô đã trông thấy Ngô Nhĩ đang đứng nói chuyện điện thoại ở chân cầu thang. Cô ấy mặc áo jacket, đeo một chiếc túi da bò. Đoàn người của nữ đạo diễn rất có khí thế, vậy mà lại im hơi lặng tiếng lẩn đến nơi đây. Hơn nữa, rõ ràng không chỉ có mình cô ấy. Khi cô nhìn xuống lần thứ ba, Long Thất xém chút nữa đánh rớt chiếc điện thoại trong tay.

Ô Gia Quỳ - cô nàng gian xảo này ấy thế mà cũng theo tới.

Cô ta đeo kính râm, tay xách một chiếc túi Birkin, mặc một bộ váy không thể đắt tiền hơn được nữa, vẻ mặt thản nhiên đúng chuẩn phong cách của một “ngôi sao lớn”. Long Thất không biết cô ta đến đây làm gì, nhưng cô ta đứng bên hiên nhà như “tiên nữ hạ phàm”, khí chất có thể “cân” đủ một đội ngũ hoàng gia, toàn thân sặc mùi “gây sự”. Hai chiếc vali lớn mà Ngô Nhĩ xách trên tay đều là của Ô Gia Quỳ, đằng sau còn có cả Phương Toàn “vui đâu chầu đấy”. Cô nàng ăn mặc phải nói là rất sành điệu, còn là người đầu tiên ngước mắt nhìn lên tầng ba ngay khi đỗ xe xong, còn chủ động vẫy tay và gào to với cô: “Sao cô còn đứng đấy? Mau xuống đây nghênh đón các bà trẻ của cô đi chứ!”

Ô Gia Quỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, tháo kính râm ra nhìn cô, miệng vẫn nhai kẹo cao su.

...…

??

Mọi người xung quanh nhốn nháo hết cả lên là vì gặp được Ô Gia Quỳ bằng xương bằng thịt. Cô ta vốn dĩ có rất nhiều người hâm mộ, bọn họ đang vây quanh cô ta xin chữ ký. Nhóm người Ngũ Y san cũng đã xuống lầu, đứng trước hiên nhà “mở mang kiến thức”. Ngô Nhĩ vẫy tay với Long Thất trên tầng ba, giải thích: “Cận Dịch Khẳng nói với tôi là phong cảnh ở đây rất đẹp, nên tôi đến để nghiên cứu địa hình. Phương Toàn nói rằng cô còn nợ cô ấy một bữa tôm hùm đất, cứ nằng nặc đòi đi theo!”

……

……