Nữ Giáo

Chương 105




Sau mười lăm phút lái xe, xe đã đến khu vực bãi tắm công cộng ở dưới núi, lại đúng lúc trời trong nắng đẹp. Ở trên mặt biển xanh ngắt, nào là thuyền buồm, nào là du thuyền, còn có cả những chiếc mô tô nước đang rẽ sóng lao vun vút. Trên bãi biển rất đông người, người thì đánh bóng chuyền, người thì đang tắm nắng, ai ai cũng đeo kính râm, ai ai cũng mặc những bộ bikini màu sắc sặc sỡ. Gió biển thổi lồng lộng, mặt nước toả sáng lấp lánh, những cây cọ xếp thành hàng, nhìn mà thư thái cả cõi lòng. Thế nhưng Tang Tư Minh lại không chịu thả cô xuống đó, hắn muốn dừng xe ở bến tàu. Cô đã cởi dây an toàn, nghe vậy liền nói: “Ở đây cũng đâu phải không cho đậu xe lề đường. Cậu mà đậu xe ở bến tàu thì chốc nữa tôi lại phải lếch thếch đi bộ qua đây.”

“Thế thì đừng quay lại đây nữa, lên du thuyền của tôi chơi đi.”

Dứt lời, hắn nhấn ga, cười nói: “Giải khuây thì phải như thế này chứ.”

Cái gã điên này còn tự ý thay đổi lịch trình của người khác.

Vì thế, dẫu xe có dừng lại ở trước bến tàu thì Long Thất cũng không đi cùng hắn, mà đi về phía bãi biển, cô vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Cận Dịch Khẳng, dặn cậu trên đường về thì ghé qua bãi tắm công cộng đón cô.

Bên cạnh bến tàu, ngoài một dãy du thuyền đang đậu thành hàng ra thì còn có hai, ba bác trai đang thả cần câu cá.

“Ông trùm hộp đêm" như Cận Dịch Khẳng trông vậy thôi chứ thực ra rất thích mấy trò tiêu khiển kiểu tu thân dưỡng tính này của hội người cao tuổi. Hồi trước, có lần cậu rảnh rỗi không có việc gì làm nên rủ Tư Bách Lâm đi đến một hồ nước vắng vẻ câu cá, còn dẫn cả cô và Vụ Tử theo. Phải cái, ở đó lắm muỗi, mới có nửa tiếng đồng hồ mà chân cô đã chi chít mấy vết muỗi đốt. Thế là, cô bực bội cấu vào tay Cận Dịch Khẳng, còn in hằn bốn, năm dấu móng tay. Tư Bách Lâm nhìn mà tấm tắc không thôi. Kể từ đó, cậu biết điều hơn hẳn, không còn đưa cô đi câu cá nữa, lần nào cũng chỉ thui thủi một mình. Giờ nghĩ lại cũng thấy tội, cho nên cô thả chậm bước chân khi đi ngang qua mấy bác trai, muốn hỏi họ xem có thể câu được loại cá gì ở đây, để hôm nào rảnh rỗi sẽ đi câu cùng cậu.

Tin nhắn trên điện thoại còn chưa soạn xong, ngón tay vẫn còn đang gõ chữ, kết thúc dấu chấm câu cuối cùng, cô ấn nút gửi đi. Đang tính mở mồm ra hỏi chuyện mấy bác trai thì Tang Tư Minh bất thình lình giơ tay giật phắt cái điện thoại trên tay cô.

Long Thất lập tức nghiêng đầu sang, trông thấy hắn đang xoay điện thoại của cô trong lòng bàn tay, rồi đút luôn vào trong túi quần đùi, sau đó hắn đi thẳng về hướng du thuyền.

“Cậu bị điên à?” Cô vừa đi theo hắn vừa nói, “Trả máy đây!”

“Đòi đi giải sầu mà nghịch điện thoại cái gì chứ. Chỗ tôi vừa có gái vừa có rượu, lên thuyền với tôi thì cô tha hồ mà thoải mái.”

“Tôi không đi. Tôi phải về thử vai bây giờ.”

“Vậy cô càng phải đi với tôi, loại quy trình chỉ mang tính hình thức đó lại càng phải vắng mặt. Cô xem thử tổ tông kia có dám chọn Từ Nhất Sanh không?”

“Dẹp cái mớ lý lẽ chó má của cậu đi.” Long Thất tăng tốc đuổi theo hắn, bực bội quát, “Tang Tư Minh, trả điện thoại đây!”

Có điều, hắn sải bước dài nên chẳng mấy chốc đã ung dung đi đến một chiếc du thuyền đậu ngay sát bờ. Đó là một chiếc du thuyền cỡ nhỡ có kết cấu ba tầng, trên boong có kha khá người qua kẻ lại, nam nữ gì đều có đủ. Chỉ mới đi đến gần mạn đuôi thuyền cô đã nghe thấy tiếng nhạc EDM xập xình inh ỏi. Lúc ấy, cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều liền đuổi theo hắn lên trên thuyền, đi đến bước thứ ba thì cô đạp vào chân hắn một phát. Hắn cười hì hì trả điện thoại lại cho cô, đồng thời huýt gió một tiếng. Chiếc thuyền bỗng rung lên, Long Thất chửi thầm một tiếng “mẹ nó” ở trong lòng, rồi một tay bắt lấy thành lan can, tay kia thì được Tang Tư Minh đỡ lấy. Sau đó, cô chỉ đành trơ mắt nhìn bến tàu đã cách xa hai mét, rồi mỗi lúc một xa dần. Mặt biển sủi lên những bọt nước trắng xóa, cô xoay người, huých cùi chỏ vào ngực hắn: “Tai cậu bị điếc hả! Tôi đã nói là tôi phải về thử vai rồi cơ mà!”

“Có sao đâu. Khi nào đến giờ thì tôi sẽ đưa cô về.”

Hắn nói với giọng nhẹ tênh, bày ra vẻ mặt xấu xa khi đạt được ý đồ, tiếp đó liền quay đầu huýt sáo chào hỏi với mọi người. Ai nấy đều ló đầu ra nhìn. Hắn giơ tay chỉ vào cô một cách khoa trương: “Nhìn xem ai lên thuyền của tôi này!”

Nhóm con gái thì toàn là mấy cô người mẫu trẻ trung nóng bỏng, trong đó còn có không ít những gương mặt thân quen. Còn nhóm con trai thì toàn là lũ bạn xấu của Tang Tư Minh, có mấy gã vừa trông thấy cô liền vỗ tay ầm ầm, trên tầng hai còn có người khui chai rượu sâm panh, rồi hất bọt về phía cô.

Cô quay đầu sang chỗ khác, đồng thời giơ tay lên chắn. Một gã hô to: “Tang thiếu “đỉnh” thế, đến cả vị Phật này cũng mời đến được cơ à!”

“Ông nợ tôi ba chai Lafite(*) đấy nhé?” Tang Tư Minh chỉ vào người nọ, nói.

(*)Château Lafite Rothschild: tên một hãng rượu vang nổi tiếng ở Pháp.

Điều này có nghĩa là hắn đã đánh cược với người ta từ trước, thảo nào lại nằng nặc kéo cô lên thuyền cho bằng được. Nhưng dù có oai đến đâu thì hắn vẫn kiêng dè Cận Dịch Khẳng, vội bổ sung thêm một câu: “Bắt chuyện thì được nhưng đừng có tán tỉnh! Cô ấy là “ghệ” của thằng bạn tôi, đến chú tôi còn ngày nhớ đêm mong đấy.”

Chỉ dựa vào câu hắn vừa nói cũng đủ để cho hắn ăn một cái cùi chỏ của cô. Hắn cười ha hả. Đúng lúc này, một người phụ nữ đi ra ngoài sân thượng trên tầng hai, cô ta khoanh tay, dựa người vào lan can. Cả trai lẫn gái đều dạt sang một bên nhường đường cho cô ta, có người còn nhắc khéo Tang Tư Minh. Long Thất ngẩng đầu lên theo hắn. Ánh mặt trời chói chang, cô đưa tay lên che trán, phải mất một lúc sau mới thấy rõ được người nọ. Khoảnh khắc đó, cô thầm cười khẩy ở trong lòng. Tang Tư Minh hô to với cô ta: “Hôm nay chơi vui không chị ơi? Để chị chờ lâu rồi?”

Trên tầng hai, Giản Nghi Trăn chống tay lên lan can, hờ hững đáp: “Tôi thấy cậu chơi vui vẻ phết đấy chứ.”

Tang Tư Minh rời mắt đi, sau đó thoáng bắt gặp cái nhìn như đang hỏi “Không phải cậu đang cua cô ta đấy chứ?” của Long Thất, hắn nghiêng đầu, ý bảo “Chuẩn đấy, đây chính là gu của tôi.”

Cái vòng này đúng là ảo ma.

Nhưng đó còn chưa phải là thứ “ảo” nhất, thứ “ảo” nhất còn đang đợi ở trên tầng hai, cái gã Lư Phong từng có ý định quấy rối Đổng Tây ở hộp đêm cũng đang có mặt ở đây.

Tầng hai là phòng karaoke có quầy bar, ở chính giữa chiếc bàn tròn bày la liệt những chai rượu tây ướp đá. Lư Phong ngồi khép chân trên ghế sô pha nỉ dáng cong, ngồi cạnh hắn là hai cô gái mặc bikini đã uống đến quên lối về. Hắn ngẩng đầu, chào hỏi Tang Tư Minh bằng ánh mắt. Giản Nghi Trăn vẫn đứng dựa người vào lan can ngoài sân thượng, dáng vẻ như cười như không, dửng dưng mà kênh kiệu nhìn Long Thất đang khoanh tay đi theo sau Tang Tư Minh.

Ô, đúng là gom hết kẻ thù trong từng thời kỳ của cô lại một chỗ đây mà.

Long Thất ngồi xuống ghế sô pha. Giản Nghi Trăn cũng ngồi xuống phía đối diện, Tang Tư Minh lập tức sán lại chỗ cô ta, còn luôn miệng gọi “chị ơi, chị à”, hắn xun xoe rót rượu rồi bưng trái cây cho cô ta như một con chó trung thành. E rằng hắn không hay biết chuyện cô ta từng bám lấy bố của Cận Dịch Khẳng, song nghĩ lại, dựa vào cái nết đó của hắn thì dù cho có biết hắn vẫn sẽ cua như thường, mà có khi còn bám dai hơn ấy chứ.

Hắn sẽ cảm thấy chẳng phải bản thân xém chút nữa đã trở thành cha dượng của Cận Dịch Khẳng rồi hay sao.

Mà kể từ sau vụ tranh giành đất diễn trong MV lần trước, Long Thất đã không còn nghe ngóng những chuyện vụn vặt cũ rích của Giản Nghi Trăn và Phạm Mễ, chỉ biết rằng hồi đầu năm từng có một tạp chí làm rò rỉ chuyện giữa cô ta và ông giám đốc của công ty Ban Vệ. Tuy nhiên, việc này cũng chẳng mấy gây sự chú ý, cứ thế mà trôi qua, chỉ không ngờ cô ta thế mà lại bắt đầu kết giao với hội con em nhà giàu của Tang Tư Minh.

Nhưng nghĩ đến người phía sau Tang Tư Minh là Tang Tập Phổ, cô liền cảm thấy điều này cũng dễ hiểu. Giản Nghi Trăn quả thực là dạng người như vậy, cô ta chỉ đang lần theo bóng mát để tìm chỗ dựa mà thôi.

Long Thất và cô ta không nói chuyện với nhau, chỉ thoáng liếc qua nhau một cái chứ chẳng mở miệng chào hỏi.

Tang Tư Minh “đánh hơi” được mùi khả nghi giữa hai người, bắt đầu cảm thấy thú vị, hắn lập tức rót rượu chuẩn bị xông vào phá đám. Đúng lúc này, một người đàn ông đi xuống từ sân thượng tầng ba, tuổi tầm hai mươi, đầu thắt bím, dáng người cao gầy, cao khoảng mét 8, làn da ngăm đen, hắn đang nheo mắt uể oải đi về phía này. Hắn một tay đút túi quần, vừa đi vừa ngáp, trông như mới ngủ dậy. Tang Tư Minh giơ tay với hắn, chào “Yo”. Nhưng hắn ta chỉ khịt mũi đáp lại, thái độ rất ngạo mạn, sau đó quét mắt nhìn một dãy các cô gái đang ngồi trên ghế sô pha, cũng nhìn Long Thất một cái. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, biểu cảm của các cô gái lại có phần khó hiểu, đến cả Giản Nghi Trăn cũng thay đổi sắc mặt. Cô ta hỏi Tang Tư Minh: “Sao lại để hắn tới đây?”

Long Thất bình thản nhìn sang.

Tang Tư Minh một giây trước hẵng còn là con chó trung thành, nhưng vừa nghe thấy câu này, mặc dù trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng ánh mắt lại sắc lẹm như dao: “Chị à, đây là thuyền của tôi, đó là anh em của tôi. Tôi thích mời ai đến thì mời, tôi thích cho ai cút thì cút.”

Sắc mặt Giản Nghi Trăn lúc đỏ lúc trắng. Tang Tư Minh cầm con dao Thụy Sĩ xiên một miếng dưa mật, rồi mỉm cười đưa cho cô ta.

Giản Nghi Trăn nhận lấy ăn.

Tiếp đó, hắn lại xiên một miếng dưa đưa cho Long Thất. Cô chỉ lạnh nhạt nói: “Biến.”

Tang Tư Minh có một điểm hơi giống với Cận Dịch Khẳng, đó là rất thích nghe cô nói tục.

Hắn còn cười vui vẻ hơn cả lúc nãy, tự đút miếng dưa mật đó vào mồm ăn. Người đàn ông kia đúng lúc ngồi xuống bên cạnh Tang Tư Minh. Giản Nghi Trăn lặng lẽ dịch người sang một chút.

Tang Tư Minh chỉ mũi dao Thụy Sĩ vào Long Thất, giới thiệu với hắn: “Long Thất, ngôi sao lớn, bạn tôi.”

Nói đoạn, hắn lại chỉ vào người đàn ông, giới thiệu với cô: “Ngu Bằng, bạn nối khố của tôi, mới thôi học ở Canada, bởi vì đánh giáo sư nước người ta nên bị trục xuất về nước, còn cấm nhập cảnh suốt đời.”

Hắn nói như thể là đang khen ngợi hắn ta vậy. Mấy cô gái có mặt ở đây không ai dám hó hé tiếng nào, chỉ im lặng liếc mắt nhìn nhau. Mà ngay cả Lư Phong cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi đó uống rượu.

Ngu Bằng rất tinh mắt, hắn vẫn nhìn Long Thất chằm chằm từ nãy đến giờ. Đợi Tang Tư Minh giới thiệu xong, hắn ta ngáp một cái, rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Gì cơ?” Tang Tư Minh nghiêng đầu.

“Ngủ với cô ta một lần hết bao nhiêu tiền?” Hắn chỉ về phía Long Thất.

Một tiếng “lạch cạch” vang lên.

Long Thất thả lỏng lòng bàn tay, chiếc điện thoại liền rơi trên mặt bàn thủy tinh. Cô vuốt tóc rồi khoanh tay, tựa lưng vào ghế sô pha, nhìn Ngu Bằng bằng vẻ mặt sắp nổi bão. Tang Tư Minh lập tức đứng dậy: “Yo, yo, lời dạo đầu đến đây là được rồi. Long Thất, cô cũng đừng, đừng nổi giận. Cậu ta nói đùa ấy mà…”

“Số tiền mà tôi kiếm được một năm đủ để cho bố mẹ cậu tống cậu đi du học đến già, cho cậu trở thành khách VIP cấm nhập cảnh trên toàn thế giới, nhưng chỉ sợ có tiêu hết số tiền ấy thì cũng không dạy được cậu cách nói tiếng người. Cậu tưởng rằng tư tưởng của những người ở đây thấp kém đến mức độ nào thì mới cảm thấy chuyện này buồn cười?” Long Thất nói.

Tang Tư Minh nhìn về phía cô.

Khựng lại cỡ hai giây sau, hắn lập tức giả vờ giả vịt vỗ tay, khen cô nói rất hay, còn vỗ vai Ngu Bằng, bảo hắn ta nghiêm túc lắng nghe bài giảng của cô giáo Long. Đám bạn xấu xung quanh của hắn cũng hùa theo vỗ tay, mới đầu còn thưa thớt, dần dà càng trở nên rầm rộ, vừa giả dối vừa khoa trương, có điều vẫn không cứu vãn được bầu không khí gượng gạo. Đám con gái nhìn thì nhìn, nghe thì nghe vậy thôi chứ động tác rót rượu trên tay lại rất thận trọng, sợ chẳng may thu hút sự chú ý về phía mình. Ngu Bằng nãy giờ vẫn ngồi bắt chéo chân, sau khi bị Tang Tư Minh vỗ vai liên tục thì hắn ta mới cười trừ một tiếng.

Long Thất đứng lên.

Tang Tư Minh đi theo sau cô, hỏi cô đi đâu. Cô không buồn ngoái đầu lại, đi thẳng lên tầng ba: “Tôi không muốn làm quen với đám bạn đểu của cậu. Tôi muốn đi ngủ.”

“Đang vui sao tự nhiên cô lại đi ngủ?”

“Tang Tư Minh, tôi nói cho cậu biết.” Cô bám vào lan can, quay người lại, “Thuyền nhất định phải cập bến trong một giờ nữa, nếu không tôi sẽ gọi Cận Dịch Khẳng đến rước tôi. Đến lúc đó, cậu tự đi mà giải trình. Tôi không ngại nói cho anh ấy nghe tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đâu. Còn nữa, tôi bây giờ muốn lên tầng ba đi ngủ, cho nên từ giờ phút này trở đi, đừng có ai lên đó làm phiền tôi, nhất là cái gã họ Ngu kia. Cậu bảo hắn ta cách xa tôi một tầng lầu.”

“Hống hách ghê.” Tang Tư Minh đút hai tay vào túi, cười nhạt.

Cô hất tay, đi lên lầu.

Phiền chết đi được!

Tầng ba là một sân thượng có hiên che nắng và hai chiếc ghế nằm bọc da, còn có một bể bơi nhỏ lộ thiên.

Du thuyền đã cách bờ đến mấy nghìn mét, bãi tắm công cộng giờ chỉ còn là một đường kẻ xa xăm, những người dạo chơi trên biển đã biến thành những chấm nhỏ li ti. Bên kia là mặt biển xanh ngắt kéo dài vô tận, ánh nắng phản chiếu, sáng đến chói mắt. Những cặp trai gái đang “quẩy” hết mình trong nền nhạc EDM ở dưới tầng một. Nhóm người Tang Tư Minh đang cụng ly cười đùa ầm ĩ ở dưới tầng hai. Sau khi lên tầng ba, Long Thất mở khóa điện thoại, lật tìm số của Trần San vẫn còn lưu trong máy.

Hai ngày trước, lúc cô gái này cãi nhau với Tang Tư Minh có buột miệng nói rằng “hắn có bệnh”, mà một màn giao lưu không vui vẻ  vừa rồi khiến câu nói này lại bất tri bất giác gợi lên trong đầu cô. Long Thất có phần cảnh giác, dù sao cũng muốn hỏi cô ta xem sao. Cô tìm được số của Trần San, gửi tin nhắn cho cô ta.

——Lần trước cô nói Tang Tư Minh có bệnh là lời nói trong lúc nóng giận hay là có ý gì khác?

Tin nhắn đã gửi đi năm phút vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Trần San.

Cô nghĩ có lẽ số cô ta cho cô không phải là số thường dùng. Sau khi điện thoại ở trong tay xoay hơn chục lần thì cô cảm thấy chắc do bản thân mình suy nghĩ nhiều, cho nên cũng không nghĩ ngợi gì nữa mà nằm trên ghế hơn mười phút, rồi dần thiếp đi. Tiếng nhạc điện tử mỗi lúc một lắng xuống, đang lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ thì có tiếng bước chân, có người đang đi lên cầu thang.

Cô lập tức bị tiếng ồn đánh thức, vừa quay đầu nhìn thì trông thấy Ngu Bằng. Ánh mắt hai người như nước lửa giao thoa, cô thầm thở dài trong lòng. Tang Tư Minh quả nhiên đã bỏ ngoài tai những lời cô nói. Cô ngồi thẳng dậy. Ngu Bằng đang bưng một ấm trà và hai cái cốc đã rót đầy.

Lúc Long Thất nhìn hắn cái thứ hai thì tầm mắt hắn đã nhìn sang chiếc ghế nằm bên cạnh. Cô cũng nhìn theo, trông thấy một chiếc điện thoại bị đánh rơi ở dưới chân ghế. Vậy là hắn lên đây để nhặt điện thoại.

Du thuyền chạy êm ru trên mặt biển, Ngu Bằng ngồi xuống chiếc ghế nằm bên cạnh, đặt ấm trà và hai cái cốc lên chiếc bàn nhỏ chính giữa. Hắn giữ cho mình một cốc, cốc còn lại thì đưa đến trước mặt cô, sau đó ngước mắt lên nhìn cô.

“Tôi lúc trước thật sự không biết cô là ai, còn tưởng cô là loại con gái gắn mác ngôi sao. Tôi lấy trà thay rượu xin lỗi cô. Cô nể mặt chứ?” Hắn ta vừa nói vừa chống tay sang hai bên, nghiêng đầu một cái.

……

Ý của hắn chính là muốn cô uống trà.

Long Thất chống cằm, đáp: “Tôi nhận lời xin lỗi của cậu, còn trà thì khỏi cần. Hiện giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, hay là cậu nể mặt, cho tôi chút không gian riêng tư?”

“Vậy không được. Cô phải uống.”

Ngu Bằng bĩu miệng nói.

“Tôi không muốn uống.”

Biểu cảm trên mặt hắn không thay đổi, nói: “Vậy tôi uống.”

Nói đoạn, hắn ta thật sự cầm cốc của mình lên, chỉ bằng ba ngụm đã uống cạn, sau đó lại cầm cốc của cô, lúc uống không chạm môi vào miệng cốc đã trút thẳng vào mồm, cũng ba ngụm là hết. Hắn ta đặt cốc xuống bàn, rót lại đầy cốc cho cô, rồi làm động tác mời.

“Phụ nữ các cô đều rất cảnh giác, không tùy tiện uống thứ mà người lạ đưa cho. Bây giờ cô đã yên tâm chưa?” Hắn ta nói.

Long Thất im lặng nhìn hắn.

“Cô cứ yên tâm, con người tôi là như vậy, hay chuộng hình thức. Cô uống xong, tôi sẽ đi xuống ngay.”

……

“Được.” Một lúc sau, cuối cùng cô cũng lên tiếng, “Nhưng tôi không muốn uống ấm trà này, tôi muốn uống trà đào.”

Ngu Bằng còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã nhấn chuông bên cạnh thân ghế, gọi phục vụ: “Không cần cậu đi lấy, để tôi kêu người mang lên.”

Khoảng ba phút sau, nhân viên phục vụ rất nhanh đã bưng trà đào lên.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô cũng không đợi Ngu Bằng mở miệng mời mà đã cầm ly trà đào lên cạn sạch một hơi, sau đó đặt ly lên bàn, lấy mu bàn tay lau miệng. Cô nghiêng đầu về phía cầu thang: “Nể mặt rồi nhé. Tôi có thể nghỉ ngơi được chưa?”

Ngu Bằng vẫn nghiêng đầu cười.

“Cô có bạn trai chưa?”

“Rồi.” Cô trả lời ngay tắp lự, “Đẹp trai hơn cậu, thông minh hơn cậu.”

Hắn ta “ô” một tiếng, rồi đứng dậy: “Cô không tiễn tôi à?”

Cô quay lưng về phía hắn ta, trợn ngược mắt một cái, nhưng vẫn đứng dậy, muốn hắn đi khuất mắt càng sớm càng tốt. Ngu Bằng đút tay vào túi quần đi đằng trước, lúc đi đến đầu cầu thang, hắn ta đột nhiên quay người lại: “Tiếc thật, tôi rất thích cô. Bạn trai cô có thấy phiền nếu có thêm một người theo đuổi cô không?”

Tất nhiên là phiền.

“Bạn trai tôi có thấy phiền hay không là một chuyện, nhưng tôi phiền…”

Nói đến đây, cô tự dưng thấy choáng váng, lời nói dở bên môi bỗng im bặt.

Có vấn đề.

Cùng lúc đó, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, vành tai trở nên nóng bừng, hai chân bất ngờ nhũn ra. Ngu Bằng dửng dưng nhìn cô. Vào lúc cô theo bản năng bám lấy thành lan can thì hắn nhẹ nhàng duỗi cánh tay ra, rồi tiện đà đỡ ngang người cô theo hướng cô ngã. Mái tóc dài rủ xuống cánh tay hắn, trời đất trở nên quay cuồng. Lúc đó, trái tim cô như thắt lại, cảm giác hoảng loạn và sự khô nóng do thuốc gây ra đã lấp đầy lồng ngực cô, giống như đang lên cơn hen suyễn. Cô túm lấy cổ áo Ngu Bằng, muốn hỏi hắn đã giở trò gì, nhưng lại không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Hắn ta đặt cô lên ghế nằm, áp trán vào trán cô, phả hơi thở nóng hổi lên mặt cô: “Những cô gái đầy tính cảnh giác đến cuối cùng thì vẫn uống nước của tôi thôi. Cô có biết chỉ cần bao nhiêu tiền là đã có thể mua chuộc được một nhân viên phục vụ không?”

Hắn vừa nói tay vừa trượt xuống vuốt eo cô, sau đó lần mò vào bên dưới áo lót của cô, tay kia thì “soạt” một tiếng cởi thắt lưng của chính mình ra, rồi lại ghé sát vào tai cô nói: “Bảo với bạn trai em rằng tôi rất thích cái tính nóng nảy của em, cả mùi hương trên đồ lót của em nữa.”

Thằng súc sinh này!

Thế nhưng cả người cô đã mềm nhũn như thể bị đánh thuốc mê, đến cả việc nâng cánh tay lên để ngăn giữa hai người cũng hết sức khó khăn. Ba chữ “Tang Tư Minh” mắc trong cuống họng, không kêu ra được, càng không có cách nào gửi tin nhắn cầu cứu. Ở giữa đại dương bao la bát ngát, ở trên hàng trăm con người đang thoả sức cụng ly, cô lại đang ở trên tầng ba của du thuyền bị Ngu Bằng đè lên người. Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế này, đến cả cái lần bị Cố Minh Đống bắt nạt cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế. Cô nghe thấy tiếng Tang Tư Minh đang dồn dập gọi “chị ơi” ở dưới lầu. Mà ở trên tầng ba, Ngu Bằng đang cắn mút lấy cổ cô, để lại từng vết đỏ hồng hồng, vừa mút vừa hôn thẳng xuống dưới. Hắn ta quen tay xé toạc áo ngoài của cô một cách thuần thục, đã thế còn có sở thích ấn cổ cô bằng tay phải, mang theo ham muốn khống chế mãnh liệt.

Ngay vào lúc hắn ta còn đang cúi đầu nghiên cứu cách cởi khuy quần của cô, cuối cùng cô cũng hoà hoãn được một hơi, lập tức ho khan, sau đó dùng hết sức bình sinh của mình quay đầu sang bên cạnh, nhân lúc hắn lơ là mà cắn mạnh vào huyệt hổ khẩu(*) của hắn.

(*)Huyệt hổ khẩu là huyệt nằm ở vị trí khe chính ở giữa điểm kết nối của ngón tay cái và ngón tay trỏ, hay còn gọi là huyệt hợp cốc.

Phập một cái.

Trong nháy mắt, cô đã cắn Ngu Bằng đến chảy máu. Hắn ta thế mà lại không kêu đau, chỉ rút tay lại như bị điện giật. Nhưng ngay sau đó, hắn ta liền biến thành một con súc sinh thật sự. Hắn chửi một câu “đ*t mẹ”, rồi nhìn huyệt hổ khẩu rơm rớm máu của mình, sau đó vung tay đánh vào mặt cô.

Cú đánh rất mạnh, trong miệng cô lập tức có mùi máu. Cô bị hắn ta đánh đến độ lệch người sang một bên, tóc dính vào gò má. Thế nhưng, tên súc sinh này còn chưa chưa hả dạ, hắn còn nắm lấy vai cô, thúc mạnh đầu gối vào bụng cô: “Mẹ mày, dám cắn ông hả!”

Long Thất khẽ rên lên.

Ngu Bằng đánh còn chưa đã, hắn còn định bóp cổ cô.

Lúc này, cô vớ lấy cái cốc trên bàn, đập loạn xạ về phía trước. Thủy tinh vỡ tan tành giữa lòng bàn tay cô và trán của Ngu Bằng, cả hai đều đang chảy máu. Ngu Bằng đành ôm trán lùi lại phía sau, còn Long Thất thì ngã từ trên ghế xuống sàn nhà. Cô gắng gượng chút sức lực còn lại để đứng dậy, chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn, sau đó loạng choạng đi đến đầu cầu thang.

Ngu Bằng cũng bám theo.

Chân cô đột nhiên bị trẹo một cái, cô không kịp bám vào tay vịn đã bổ nhào từ trên tầng ba xuống tầng hai, bả vai đập xuống đất. Tiếng ầm rất lớn vang lên, cuối cùng cũng làm gián đoạn cuộc vui của nhóm nam nữ, ai nấy đều nhìn về phía cô, tức thì có tiếng người hét toáng lên. Mà lúc Ngu Bằng bước xuống với bàn tay và cái trán đầy máu, tiếng thét lại càng thêm chói tai, nhưng chẳng một ai đi tới đỡ cô, tất cả đều lùi lại phía sau. Giản Nghi Trăn cũng đứng dậy và lùi lại.

Long Thất đã đau đớn khắp mình mẩy.

Mặt đau, bả vai đau, phần bụng bị Ngu Bằng đạp trúng cũng đau, càng lúc càng đau, đau đến mức không gượng dậy nổi, cô chỉ có thể cuộn tròn người lại. Ngu Bằng đi đến phía sau cô, phớt lờ sự có mặt của hàng chục con người ở đây, hắn cúi người kéo cánh tay cô, rồi ôm cô lên, sau đó thấp giọng nói: “Cô xem, làm gì có ai dám chạm vào cô?”

“Tang Tư…”

Cô dồn hết sức hét lên một tiếng cuối cùng.

Cánh cửa nhà vệ sinh “cạch” một tiếng mở ra, Tang Tư Minh từ bên trong bước ra ngoài, hắn đút một tay vào túi quần, rồi thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía này.

Sau đó, Long Thất nghe thấy tiếng hắn chửi thề: “Cái đệch!”

“Cậu đụng ai không đụng, lại đụng cô ta?”

Hắn nói như vậy nhưng Ngu Bằng vẫn thản nhiên như không. Mà việc làm tiếp theo của Tang Tư Minh chính là trừng mắt với đám người đang đứng lố nhố ở phía bên kia, thấp giọng quát: “Mấy người đi xuống tầng dưới hết cho tôi!”

Một đám người nhìn Long Thất đang vật vã, rồi lại đưa mắt nhìn nhau. Tang Tư Minh lập tức quát lên tiếng thứ hai: “Tôi nói là đi xuống mau!”

Tiếng quát rất vang, bả vai của mấy cô gái đều run lẩy bẩy. Sau đó, từng người lục tục đi về phía cầu thang, Giản Nghi Trăn cũng đi. Trước khi rời đi, cô ta vẫn nhìn về phía Long Thất. Khi đó, cô đã cạn kiệt sức lực, chỉ có thể cầu cứu cô ta trong im lặng. Ngu Bằng vừa siết lấy cô vừa bóp cổ cô, lúc mạnh lúc nhẹ như đang chơi đùa. Cô hít thở một cách khó khăn, hết thở dốc rồi lại ho khan.

Sau khi mọi người đi hết, Tang Tư Minh đi về phía này, gằn giọng nói: “Cô ta không thể xảy ra chuyện ở trên thuyền của tôi. Mẹ kiếp! Tôi đã nói với ông cả cái thuyền này chỉ có một mình cô ta là tuyệt đối không thể động vào rồi cơ mà! Ít nhất là không được động vào cô ta trên thuyền của tôi!”

“Ông cứ mặc kệ tôi.”

Ngu Bằng đứng dậy, sau đó kéo mạnh cánh tay Long Thất, lôi cô xềnh xệch về phía tầng ba: “Đụng thì cũng đụng rồi, làm xong rồi hẵng nói.”

“Ông có biết tôi xuống thuyền phải ăn nói với ai không!”

Tang Tư Minh đấm vào vai Ngu Bằng. Ngu Bằng buông tay, cả người Long Thất lại một lần nữa đập xuống nền đất, điện thoại tuột khỏi lòng bàn tay, màn hình ngửa lên trời. Một tiếng “tít” vang lên, sau hơn hai mươi phút, tin nhắn của Trần San mới hiện lên trên màn hình.

Bấy giờ, hơi thở của cô đã rất mong manh.

……

—— Là lời nói trong lúc nóng giận, chứ không hẳn là vậy. Tôi không chắc Tang Tư Minh có bệnh hay không, nhưng có một người chơi rất thân với hắn. Hắn ta họ Ngu, nghe nói tên đó bị nhiễm HIV.”

Lúc cô đọc nó, lòng bàn tay vẫn đang chảy máu, trên thân máy cũng dính đầy máu. Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai của Trần San được gửi đến với giọng điệu bổ sung.

——Chính là HIV-AIDS đấy.

...…

Cô nhìn chăm chăm vào tin nhắn thứ hai, ánh sáng màn hình rọi vào mắt cô, da đầu tê rần, hàm răng lập cập va vào nhau. Du thuyền dập dềnh theo làn nước, còn trái tim cô đã chìm thẳng xuống nơi lạnh giá nhất dưới đáy biển sâu, cổ cũng cứng đờ. Trên đỉnh đầu, Tang Tư Minh thấp giọng hỏi Ngu Bằng: “Ông vừa làm cô ta đến mức nào rồi?

Ngu Bằng chỉ vào cái trán đang chảy máu của mình, rồi lại chỉ vào lòng bàn tay của cô.

“Tầm đó.”

Long Thất ôm lấy bụng dưới quặn thắt, đồng thời giấu điện thoại xuống dưới người.

Tang Tư Minh nghe xong không nói gì, cũng không đánh Ngu Bằng nữa, hắn lùi lại mấy bước, ôm mặt đi tới đi lui trong phòng bao, giống như đang suy ngẫm điều gì đó. Thế nhưng dù đầu óc có hoạt động hết công suất thì vẫn phát nổ, hắn đạp mạnh vào bàn trà: “Mẹ nó! Không xong rồi!”

Long Thất lặng lẽ mở chức năng ghi âm ở trên điện thoại. Cả người đau nhức khiến cô khẽ rên lên một tiếng.

Tang Tư Minh gườm gườm nhìn Ngu Bằng: “Cô ta có người chống lưng! Cô ta là người phụ nữ của thằng bạn tôi. Mẹ kiếp, ngay cả tôi cũng chọc không nổi cậu ta đâu. Mẹ, giờ tôi cũng không biết phải giải trình như thế nào đây!”

“Vậy thì đừng có giải trình.”

Ngu Bằng đáp với giọng tỉnh bơ đầy kinh nghiệm, sau đó bật lửa đánh “cách” một tiếng, hắn ung dung châm một điếu thuốc, sau đó hút vào một hơi, rồi đút tay vào túi quần.

“Cô ta sau khi lên thuyền liền không thấy đâu nữa. Trên thuyền có cả trăm con người, đâu phải ai ông cũng trông chừng được? Mà có người trông thấy cô ta lên thuyền à? Có khi cô ta còn chẳng hề lên chiếc thuyền này.”

Nghe vậy, đáy lòng Long Thất lạnh lẽo.

“Ông có ý gì?” Tang Tư Minh hỏi.

“Ông biết một năm có bao nhiêu người chết đuối ở tại vùng biển này không?”

Tang Tư Minh lập tức hiểu ngay ý hắn, mặt mày tái mét: “Ông muốn làm đến mức đó sao?”

“Tôi thấy ông nên xuống dưới dặn dò đám người kia thì hơn đó.”

Ngu Bằng cực kỳ bình tĩnh rít vào một hơi thứ hai, nói thêm: “Còn nữa, tôi muốn ‘chơi’ cô ta ở trên tầng ba, ông đừng có để ai lên đấy quấy rầy tôi. Những chuyện sau đó, tôi sẽ tự xử lý.”

Câu này nói ra nhẹ tựa lông hồng, nhưng sức công phá lại vô cùng kinh khủng.

Dứt lời, Ngu Bằng đi đến chỗ Long Thất, hắn lại kéo mạnh cánh tay cô. Hiện giờ, hắn ta đã chẳng còn coi cô như một người sống, cứ như vậy lôi xềnh xệch cô đi về phía cầu thang. Tay phải của cô chà trên mặt đất, lúc đi ngang qua bàn trà, cô yếu ớt nắm lấy chân bàn. Ngu Bằng ngồi xổm xuống ôm lấy thân trên của cô, bóp chặt cổ tay cô, tàn nhẫn cạy từng ngón tay cô ra. Cô kiệt sức dựa vào lồng ngực hắn ta, chỉ hy vọng Tang Tư Minh vẫn còn chút lương tâm. Nhưng Tang Tư Minh không nói lời nào, cũng không có hành động gì, chỉ nhíu chặt mày nhìn cô, nhìn bàn tay của cô bị tách khỏi chân bàn rồi rơi xuống thảm trải sàn.

……

Lúc đi lên cầu thang, cô lại bám vào lan can, nghẹn ngào rên đau. Ngu Bằng liền khiêng cả người cô lên, bụng cô áp trên vai hắn. Cô ho khan, cánh tay và mái tóc đều rũ xuống, cô khàn giọng lẩm bẩm: “Cận Dịch…”

“Đó là tên của bạn trai cô à?”

Ngu Bằng thờ ơ nhẩm theo: “Cận Dịch? Viết như thế nào?”

“Đồ khốn…”

Đi lên đến tầng ba, hắn ném sấp cô lên ghế. Bụng dưới đau như cắt, nỗi tuyệt vọng và sợ hãi bao trùm lấy cô, cô quay người lại, ôm chặt lấy bụng, nhưng vẫn đau đến mức mặt mày trắng bệch, sắc môi tím tái.

Ngu Bằng nói: “Giả vờ cái gì? Chẳng phải cô tài giỏi lắm sao.”

Nói rồi, hắn đưa tay dò dẫm xuống người cô, nhưng vừa cởi khuy quần ra thì tay chợt khựng lại, hắn nhìn chòng chọc vào thân dưới của cô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Tôi thấy không nhất thiết phải vậy đâu!”

Tang Tư Minh cuối cùng cũng đi lên lầu.

Ngu Bằng ngẩng đầu. Còn Tang Tư Minh thì nhìn về phía ghế nằm, trông thấy thân dưới của cô be bét máu thì sững cả người. Ngu Bằng đứng dậy. Tang Tư Minh lập tức phản ứng lại, vung nắm đấm vào cằm Ngu Bằng: “Thằng súc sinh này! Cô ta đang đến tháng mà mày cũng không tha! Mày có còn là con người hay không hả!”

“Đệch, tao còn chưa chạm vào cô ta.”

Trong lúc hai người họ đang lao vào đấm đá, Long Thất đau đớn ngã từ trên ghế xuống đất, trán vã mồ hôi lạnh, tóc dính bết vào  cổ. Cô cắn chặt môi đến bật cả máu, lúc nhìn xuống sàn nhà thì đã chẳng nhận ra rốt cuộc là máu từ lòng bàn tay hay máu chảy ra từ thân dưới cô nữa. Bấy giờ, cô nhìn thấy một bao điện thoại chống nước thông dụng bị rơi dưới gầm ghế.

Cô vươn tay, phải gắng hết sức mới với được vỏ bao, sau đó rút điện thoại của mình ra, nhét vào bên trong.

Rồi cô lại vịn vào mép bàn đứng dậy. Tang Tư Minh và Ngu Bằng vẫn đang quần nhau ở phía sau. Người cô lúc này đã giống như một thân cây khô lung lay chực đổ. Tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hồ, cô đờ đẫn đi từng bước về phía mạn thuyền.

Khi cô ngồi lên thành lan can, đưa lưng về phía biển cả thì Tang Tư Minh liếc mắt nhìn về phía này, hắn lập tức hất mạnh Ngu Bằng ra: “Long Thất, cô định làm gì đấy.

Lúc này, cô đã không còn nhìn thấy Tang Tư Minh cũng như Ngu Bằng nữa.

Thứ duy nhất cô nhìn thấy chính là Cận Dịch Khẳng cách đây hai tiếng trước đang giữ lấy xích đu của cô, áp trán vào trán cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cậu mỉm cười nói với cô.

——Chờ bọn họ đi hết, anh sẽ thuê chỗ này thêm một tuần nữa. Em ở lại đây, chúng mình nghỉ ngơi cho đã. Chẳng phải em muốn mua nhà sao? Nơi này đông ấm hạ mát, giá nhà lại hợp lý, anh biết một số căn rất được, tuần này chúng mình cùng đi xem nhà.

Cô rất muốn cùng cậu đi xem nhà.

……

Long Thất quấn sợi dây của bao điện thoại chống nước vào cánh tay, rồi thắt nút lại. Trên màn hình điện thoại vẫn đang hiển thị chế độ ghi âm. Thấy vậy, sắc mặt Tang Tư Minh trở nên xám ngoét. Ngu Bằng cũng trông thấy, hắn ta lau vết máu bên khóe miệng rồi đứng dậy.

“Long Thất, cô đừng…” Tang Tư Minh chìa tay về phía cô, “Tôi hứa sẽ đưa cô lên bờ, không để cho hắn động vào cô nữa. Cô đừng… Mẹ kiếp, cô đừng ngồi lên lan can! Long Thất cô muốn làm gì hả!”

Tóc của cô nửa dính vào người, nửa bay phất phơ trong gió. Cô tiếp tục ngả ra sau, yếu ớt nói: “Tôi không tin cậu.”

“Vậy cô muốn làm gì! Cô xuống đây!”

Tang Tư Minh gào lên.

Long Thất đặt điện thoại lên môi.

“Cận Dịch Khẳng…” Cô lẩm bẩm, sau đó khẽ ho một tiếng vì đau.

……

“Kẻ bức tử em tên là Ngu Bằng.”

……

“Tang Tư Minh là kẻ đồng lõa.”

……

“Em yêu anh, nhưng mà…”

Những lời phía sau dẫu thế nào cũng không cất được thành tiếng. Máu từ lòng bàn tay đã dính đầy trên vỏ bao điện thoại chống nước, cô mở to mắt nhìn trừng trừng, lệ trào khoé mi.

Sau đó, cô nhìn Tang Tư Minh và Ngu Bằng ở trước mặt, nói: “Các người…”

...…

“Hãy gánh cái mạng này của tôi trên lưng mà sống hết đời đi.”

Dứt lời, cô ấn khóa màn hình điện thoại, cả người mất trọng lực ngã ra sau. Gió biển thốc ngược lên, những lọn tóc phất qua gò má, cô nghe thấy tiếng la hét của đám người trên thuyền. Tang Tư Minh buông một câu “đệch mợ” gần như cùng lúc với lúc cô nghĩ quẩn, hắn cố duỗi tay nhưng vẫn không bắt được tay chân cô. Ngay sau đó, hắn lao mình qua lan can dọc mạn thuyền, nhảy xuống biển.

- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------