Tiếng ồn ào trong phòng bỗng tắt ngúm, tôi sải bước vào trong, giơ đồ ăn trong tay lên như thểkhông có chuyện gì xảy ra, tươi cười nói: “Tôi về rồi đây, còn tiện đường mua ít thức ăn, látnữa sẽ xuống bếp làm mấy món tủ đãi mọi người nhé.”Từ Triết đờ đẫn nhìn tôi, Lâm Tĩnh thì lúng túng chào tôi một tiếng rồi cúi đầu đi vào phòng.“Chỗ này có cả đặc sản của Xiêng La, tôi tiện thể mua một ít, đây là chả cá với bánh tart dừanướng, có cả cà ri vàng, mùi vị của thứ này được lắm.
Ngoài ra tôi còn mua cho cậu cả sữa rửamặt kiềm dầu, thêm vài lọ mỹ phẩm cho Lâm Tĩnh, không phải thương hiệu lớn gì đâu, toànL’Oreal thôi, nhãn hàng này ở Xiêng La rẻ lắm, chiếm gần một nửa thị phần của Xiêng La luôn.”Tôi đặt thức ăn lên bàn, vừa nói vừa lôi đồ đạc ra khỏi túi.Bởi vì trong hành lý chỉ có vài bộ quần áo, quần áo mùa hè lại mỏng, thậm chí nhét không đầynổi cái ba-lô, cho nên tôi mua không ít đặc sản, thứ gì vừa ngon vừa rẻ vừa tiện dụng, đa phầnđều mua cho Từ Triết và Lâm Tĩnh hết.Từ Triết đứng bên cạnh bàn, nhìn các loại đặc sản trên bàn với vẻ mặt phức tạp, dường nhưmuốn nói gì đó mà lại thôi.Tôi giả bộ không chú ý tới vẻ mặt của cậu ta, tiện tay ném mấy cái ba-lô đựng quần áo còn lạivào góc sofa, xách đồ ăn vừa đi vào bếp vừa nói: “Tôi đi nấu cơm trước đã, ăn gà hầm cốt dừavới cà ri ở Xiêng La ngấy chết đi được, thèm ăn mấy món thường ngày của mình quá.
À phảirồi, mau gọi Lâm Tĩnh ra ăn nhé, đừng ăn mảnh.”Vào trong bếp, lúc đang lúi húi rửa nồi, tôi mới nghe thấy Từ Triết ở trong phòng khách gọiLâm Tĩnh mấy lần, giọng điệu không có gì khác thường.Lâm Tĩnh ở trong phòng đáp một tiếng, sau đó tôi nghe thấy tiếng cô ta đi ra phòng khách, rồiâm thanh vui mừng nhanh chóng vang lên: “Oa, nhiều đồ ăn thế, có cả mỹ phẩm dưỡng da nè!Cảm ơn anh nhiều nha Phương Dương, mua mấy thứ này chắc tốn nhiều tiền lắm, làm gì màlãng phí thế.”Tôi mỉm cười nói vọng vào phòng khách: “Có tốn bao nhiêu đâu, mấy món này bên Xiêng La rẻlắm.
Nếu không phải vì không được mang quá nhiều đồ qua hải quan, tôi đã mua thêm ít nữarồi.
Với cả ở bên đó tôi giúp công ty lấy được một dự án, kiếm được vài chục ngàn tệ tiền tríchphần trăm, sau đó trả trước thêm vài ngàn tệ để tiêu nữa, đợi tháng sau được phát lương sẽthoải mái hơn.”“Oa, mấy chục ngàn tệ hoa hồng, nhiều vậy luôn hả? Là công ty phần mềm lúc trước đúngkhông?”“Ừ, công ty Phần mềm Trí Văn.”“Thế thì phải chúc mừng anh rồi, vừa đúng lúc, tối nay chúng ta ăn mừng đi.”Tôi cười khổ: “Tối nay e là không được rồi, bởi vì tối nay tôi phải chuyển nhà, ban nãy quên nóivới hai người, tôi định chuyển đi.
Ở chỗ hai người lâu quá, lúc nào cũng chen vào thế giới haingười của các cậu, ngại lắm.
Đúng lúc bên phía đồng nghiệp có phòng trống, lúc ở bên XiêngLa tôi đã nói với cậu ta rồi, tối nay sẽ chuyển qua đấy sắp xếp phòng ốc, nếu không khi nào đilàm rồi bận rộn không có thời gian.”Từ Triết như cuống lên, đi vào phòng bếp và hỏi: “A Dương, sao cậu lại muốn chuyển đi? Cóphải...”“Sao lại không đi chứ? Hai vợ chồng các cậu sống với nhau yên ổn, tôi cứ làm cái bóng đèn ởđây làm gì, đúng không? Cậu không thấy ngượng chứ tôi thấy khó chịu đây này, hai ngườingày ngày tình cảm, không thèm để ý tới cảm giác của phận FA này gì cả.
Nếu cứ ở đây tiếp,chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.”“Nhưng...”Tôi lau khô một bàn tay, mỉm cười vỗ vỗ vai Từ Triết: “A Triết, tôi biết cậu cũng muốn tốt cho tôi,tôi sẽ ghi nhớ trong lòng! Cứ yên tâm, bây giờ tôi đã có công việc ổn định rồi, thu nhập cũngkhá khẩm, có thể sống ngon nghẻ.
Vả lại, đi đâu mà chẳng sống được, hai ta có thời gian rảnhthì hẹn nhau ra ngoài uống rượu là được.
Có phải chơi gay đâu mà ngày nào cũng phải dínhlẹo với nhau.”“A Dương...!Tôi...”Tôi ngắt lời cậu ta thêm lần nữa: “Cậu cậu tôi tôi cái gì, sao cứ như mấy em gay tỏ tình ấy, rangoài ăn với Lâm Tĩnh đi, tôi phải nấu cơm đây.”Nói xong, tôi tiếp tục bận rộn với công việc của mình.Từ Triết đứng ở phía sau thêm một lúc, cuối cùng không nói gì nữa, lặng lẽ đi ra khỏi phòngbếp.Có lẽ cậu ta và Lâm Tĩnh đã biết tôi nghe được cuộc đối thoại của họ rồi, nhưng tôi khôngmuốn giải thích quá nhiều, nói ra thì ai cũng cảm thấy lúng túng, chi bằng ăn một bữa ngonlành rồi tự chuyển đi nơi khác là xong.Vừa không sến sẩm, vừa khỏi cần nhiều lời, đơn giản vẫn tốt hơn cả!Còn về những lời mà Lâm Tĩnh nói...!Tôi hiểu hết chứ, nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ oángiận như vậy.Cho nên cứ coi như không nghe thấy là xong.Về phần Từ Triết, tôi luôn tin tưởng cậu ta, chúng tôi quen nhau bao nhiêu năm.
Lúc tôi ngồitù, cậu ta còn chủ động chuyển tiền vào thẻ của tôi, sẽ không đến mức oán trách chỉ vì tôikhông đóng nổi tiền thuê nhà.Người ta thường bảo con cái nhà nghèo biết lo việc gia đình sớm, câu này chẳng sai chút nào.Năm lớp ba, lớp bốn gì đó, tôi đã bắt đầu học nấu cơm rồi, bởi vì bố mẹ tôi thường xuyên rađồng làm việc tới tận tối muộn mới về nhà.Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thuê phòng trọ cùng Lâm Lạc Thủy, bắt đầu nghiên cứu đủ thứcông thức nấu ăn, cố gắng mỗi ngày đổi món cho cô ấy nếm thử.
Cũng nhờ mấy năm ấy, màtay nghề nâng cao hẳn.
Tuy không thể sánh bằng đầu bếp của nhà hàng cao cấp, nhưng ítnhất người nào từng ăn món ăn gia đình do tôi nấu đều khen nó ngon.Tôi bận rộn một hồi lâu, nấu một nồi canh ngao với rau cải bẹ, cá vược hấp, thịt bò xào tiêuđen, đậu hũ chiên om sốt và ớt hiểm xào mơ khô.Hai món sau đều là món tôi thích nhất, đậu hũ chiên vàng ruộm hai mặt, vớt ra để qua một bên,bỏ thêm vài tép tỏi đã nghiền nhuyễn vào chảo dầu, đổ thêm hỗn hợp nước tương, dầu hào,tương cà chua và bột năng pha nước, đun thành nước sốt sánh mịn, nêm nếm vừa ăn rồi đổđậu phụ vào om một lúc, khi đổ ra chỉ cần rải thêm ít hành hoa là thơm phưng phức rồi.Ớt hiểm muối chua lại là một món rất đưa cơm mà ít người biết, cách làm vô cùng đơn giản,cho tỏi nghiền vào chảo dầu đảo vài lần, sau đó cho thêm ớt hiểm đã cắt thành miếng nhỏ vàoxào nhanh tay, đổ thêm hỗn hợp mơ khô umeboshi, nước tương và bột năng hòa nước vàođảo đều, đun thêm một lúc là một món ăn khai vị vừa chua vừa thơm vừa cay đã có rồi.“Thơm quá.”Chưa bưng cơm ra ngoài, Lâm Tĩnh đã vui mừng reo lên ở ngoài phòng khách giống hệt nhưlúc trước, vừa dứt lời đã chủ động chạy vào bếp giúp tôi bưng đồ ăn lên.Từ Triết cũng theo vào, nhưng khác với vẻ tung tăng như không có gì của Lâm Tĩnh, trông cậuta có vẻ suy sụp.Để tránh tình trạng lúng túng, tôi chủ động trò chuyện về tình hình ở Xiêng La, về lễ hội ténước, về chùa đen, chùa trắng hay khách sạn mà Đặng Lệ Quân từng ở.Tôi còn nói với họ rằng, tôi đang tán một sếp nữ xinh đẹp và cao ngạo, nhưng không nói rằngBạch Vi chính là người phụ nữ khiến tôi phải ngồi tù ba năm trước.Ăn cơm xong, chúng tôi vui vẻ ngồi xuống sofa nói chuyện và xem ti vi, Lâm Tĩnh đã hoàn toànkhôi phục vẻ hoạt bát ngày thường, Từ Triết cũng không còn ủ rũ và suy sụp nữa.Chưa trò chuyện được bao lâu, tôi đứng dậy đi về phòng dọn dẹp hành lý.
Từ Triết và LâmTĩnh khuyên nhủ tôi thêm vài câu, thấy tôi kiên quyết muốn dọn đi, hai người họ cũng bước vàolặng lẽ giúp tôi dọn đồ.Bất kể đi đâu, hành lý mà tôi mang theo vẫn rất ít.
Lần này chuyển nhà cũng vậy, một cái vali,một cái ba lô và một bao tải dứa đựng chăn gối, một mình tôi tay xách nách mang là có thểchuyển xong trong một lần..