Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ

Chương 492






Sau khi gần như đã bình thường trở lại, tôi nói: “Chúng ta không thể ở lại nơi này được nữa, tôi nghĩ mình đã hiểu sơ về ý nghĩa trêи bức tranh của khu rừng đàn tế này rồi”.“Bức tranh của khu rừng đàn tế? Ý gì cơ?”Vốn mọi người đang chuẩn bị thu xếp đồ đạc của mình, nghe thấy tôi nói vậy, tất cả đều ngoảnh sang nhìn tôi.“Mọi người có từng nghĩ đến một vấn đề không? Trêи bia đá có tất cả là ba bức tranh, hai bức trước đều là thú dữ, nhưng bức thứ ba chỉ có một người đang quỳ lạy dưới đất.

Nếu người này không phải là thú dữ, vậy thì có tài đức gì mà có thể mang lại sự uy hϊế͙p͙ lớn hơn cả hổ răng kiếm và mãng xà khổng lồ với chúng ta?”Tôi suy nghĩ, rồi nói ra suy đoán của mình từng chút một.“Tôi đoán là bức tranh thứ ba này cũng chính là khu rừng đàn tế thật ra rất dễ hiểu.

Bàn thờ, con người, quỳ lạy, hiến tế là xong chuyện.


Nhưng điểm kỳ lạ cũng nằm ở đây, mọi người có thể nhìn thấy vóc dáng con gà rừng mà tôi và Triệu Thư Hằng mang về rất lớn, nó to hơn hẳn các con gà rừng bình thường.

Ngoài ra từ tình huống lúc chúng tôi bắt nó có thể thấy, phản ứng của con gà rừng này nhanh hơn đồng loại của nó nhiều”.Dứt lời, tôi nuốt nước miếng: “Điều này có nghĩa là thật ra rất khó có thể bắt được con gà rừng này, nhưng chúng ta lại có thể bắt được, nguyên nhân đơn giản là vì tôi có súng”.Nhắc đến súng, tôi sờ lên người mình, khẩu súng này còn năm viên đạn.

Nếu chúng tôi thật sự có thể quay về thế giới hiện đại, đến lúc đó một là tôi sẽ giao nó cho Tề Vũ Manh, hai là sẽ ném lại đây, coi như là của để lại cho người đến sau, nếu không tôi sẽ bị mang tội danh “tàng trữ súng trái phép mất”.“Đúng, con gà rừng này phản ứng nhanh lắm, tốc độ nhanh hơn các con cùng loài nhiều.

Tôi lấy thương gỗ xiên nó còn không trúng mà! Nếu không có Phương Dương dùng súng xử nó, chắc không có đến bốn, năm người vây thì còn lâu mới bắt được nó”.Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng chen lời.


Nói rồi, anh ta còn hơi cảm thán lấy cái thương gỗ ở sau lưng ra.Tôi nói: “Nếu khu rừng đàn tế là bức tranh thứ ba thì nhất định có nguy hiểm, đồng thời còn nguy hiểm hơn trước đó rất nhiều.

Nhưng từ quá trình có thể thấy, chúng ta tìm và bắt được gà rừng, sau đó dùng nó làm vật tế, hình như không hề khó khăn chút nào thì phải? Dù rất khó có thể bắt được con gà rừng nảy, nhưng tôi không tìm thấy điểm gì có thể khiến chúng ta chết được cả”.Nói rồi, tôi cười khổ: “Vì thế, tôi nghĩ có khi nào loại trạng thái đặc biệt như bị dạy dỗ của tôi tối nay mới là mối nguy hiểm thật sự của khu rừng đàn tế này không?”Mắt Bạch Vi sáng lên, cô ấy ngạc nhiên nói: “Ý anh là khu rừng, động vật và cây cối ở đây thật ra đều là thuật che mắt do người xây dựng nên hòn đảo này bày ra, còn đòn sát thủ thật sự là một thứ đặc biệt gì đó khiến con người ta mất đi lý trí?”Tôi gật đầu: “Chính xác, hơn nữa anh đoán thứ đặc biệt có thể khiến con người mất lý trí này còn không ít.

Hôm nay, chúng ta đến đây khá muộn, vì thế chỉ có một mình anh trúng tà, nhưng còn ngày mai thì chưa biết thế nào.

Nếu hai trong số ba người đàn ông bọn anh trúng tà thì nguy to rồi”.Lúc này, Phùng Kha cũng chạy lại, hỏi: “Nhưng Phương Dương này, anh bị trúng tà kiểu gì thế?”Tôi lắc đầu: “Vấn đề này thì tôi chịu, nhưng dùng phương pháp loại trừ có thể thấy, chỉ khi đến khu rừng đàn tế này thì chúng ta mới bắt đầu bị, vì thế chuyện này chắc chắn có liên quan đến thứ gì đó của khu rừng này”.“Không lẽ là xương của con gà rừng đó?”Hồ Kiếm đột nhiên lên tiếng: “Phương Dương, anh còn nhớ mình đã chạm vào bộ xương của con gà rừng ấy không?”.