Từ lúc chúng tôi gặp con hổ răng kiếm đến giờ mới có một tiếng đồng hồ trôi qua, mặt trời dần ngả về tây, nhưng chúng tôi lại có cảm giác lâu như một thế kỷ vậy.Ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh khắp người.Chúng tôi vừa cảnh giác tình hình xung quanh, vừa nghỉ ngơi, uống ít nước ngọt và ăn chút đồ ăn là giải quyết xong bữa tối.Tôi đứng dậy phủi ʍôиɠ nói: “Chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian.
Bây giờ thời gian có hạn, nếu chờ đến lúc trời tối mới đi thì không biết còn chuyện gì xảy ra nữa”.Lúc này, Triệu Thư Hằng lo lắng đi tới hỏi tôi: “Phương Dương, có chuyện này tôi muốn bàn với anh”.“Chuyện gì thế?”“Anh còn nhớ bức vẽ thứ ba chúng ta đã nhìn thấy trêи tấm bia đá không?”Vẻ mặt của Triệu Thư Hằng vẫn đầy căng thẳng, anh ta vừa nói dứt câu, nhóm tôi vừa phấn chấn lên một chút đã lại trầm mặc.“Trêи bia đã có tất cả là ba bức vẽ, bức thứ nhất là con hổ răng kiếm thì chúng ta vừa mới gặp xong.
Nếu không nhờ may mắn, khéo khi cả bọn đã toi mạng rồi cũng nên.
Còn bức thứ hai…”Triệu Thư Hằng còn chưa nói hết câu, nhưng điều này cũng không cần thiết, vì mọi người đều biết rõ anh ta định nói gì.Con mãng xà khổng lồ đó.Ngoài tôi và Bạch Vi ra, chưa ai nhìn thấy dáng vẻ thật sự của con mãng xà khổng lồ ấy.
Nhưng nó chính là bức vẽ thứ hai, còn con hổ răng kiếm chúng tôi vừa gặp là bức số một.Theo logic bình thường mà nói, có lẽ con mãng xà khổng lồ sẽ khó đối phó hơn con hổ răng kiếm nhiều.Dẫu sao chúng tôi cũng đã từng nói, sự hung ác của mãng xà khổng lồ không ghê gớm như hổ răng kiếm, nhưng nó cũng không phải loài thương thiện gì.Tôi nói: “Mọi người đừng lo, nếu chúng ta thật sự gặp phải con mãng xà khổng lồ, ai chạy được cứ chạy.
Theo chúng tôi quan sát, con mãng xà khổng lồ đó sẽ chỉ tấn công những muốn rời khỏi đảo lúc ở vòng ngoài thôi, còn những người khác thì nó làm như không thấy.Bạch Vi cũng đồng ý nói: “Đúng thế, chúng tôi đã gặp con mãng xà khổng lồ này tất cả là ba lần.
Nếu nó muốn giết chúng tôi thì chúng tôi không thể chạy thoát được.
Từ đó có thể thấy con mãng xà khổng lồ này không có lòng thù địch quá lớn với chúng ta”.Hồ Kiếm trầm ngâm một lát, rồi cười nói: “Nếu vậy thì tốt quá rồi, chỉ mong sao hành trình cuối cùng này của chúng ta sẽ thuận buồm xuôi gió”.Mấy cô gái cũng bắt đầu trầm mặc, không nói gì.
Áp lực trong lòng của mọi người đều khá lớn, dù bây giờ tôi có nói gì cũng khó khiến họ phấn chấn lên được nên tôi đành nói: “Tóm lại là dù phía trước có như thế nào hay có thứ gì, chúng ta đã đi đến đây rồi thì chỉ có thể đi tiếp thôi.
Nếu không lần này chẳng khác nào uổng công vô ích”.Nói rồi, tôi lấy khẩu súng ra: “Ban nãy, mọi người bảo tôi thừa thắng xông lên, giết con hổ răng kiếm đó.
Nhưng mọi người xem đi, bây giờ tôi chỉ còn bảy viên đạn thôi.
Tôi bắn trượt phát nào là mọi người sẽ lại gặp nguy hiểm nhiều hơn.
Vả lại, dựa vào bảy viên đạn này, chúng ta cũng không thể giết con hổ răng kiếm ấy được.
Nhưng một khi chúng ta thật sự phải quay về cái hang kia, chỉ với bảy viên đạn còn lại này, dù thế nào cũng không thể sống sót qua nổi một mùa nữa đâu”.Tôi hắng giọng: “Điều quan trọng hơn nữa là loại thú dữ như hổ thù râtai.
Lần này, chúng ta làm nó bị thương, chờ nó hồi phục, kiểu gì lần sau cũng tới tìm chúng ta, hơn nữa chắc chắn sẽ không nương tay.
Mọi người còn muốn đi tiếp không?”“Đi! Chúng tôi đi!”“Đương nhiên là phải đi cứ, Phương Dương, anh nói sao thì cứ làm vậy đi!”Nghe tôi nói xong, mấy cô gái lập tức gật đầu như gà mổ thóc, trêи mặt cũng hiện lên vẻ hốt hoảng.Hổ thù dai?.