Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ

Chương 426






“Hòn đảo này kỳ lạ quá, trước tiên là thảm thực vật kỳ quái, sau đó là những cái xác trêи tàu cứu hộ, còn có con mãng xà cổ quái kia và thời tiết quỷ dị nữa…”Tôi nhíu chặt hàng lông mày, thật sự không biết chuyện này rốt cuộc là thế nào.Từ những cảnh tượng mà chúng tôi biết bây giờ, dường như trêи hòn đảo này có một người bảo hộ có sức mạnh kỳ lạ, người ngoài không thể đến đây, còn những người dân ở đây, bao gồm cả những người lưu lạc tới đây do tai nạn máy bay như chúng tôi cũng không thể rời đi.Vì một khi đi ra ngoài, chúng tôi sẽ bị con mãng xà tấn công ngay.Nếu suy đoán như vậy thì trêи hòn đảo này không có cái gì gọi là phân chia lãnh thổ cả, những con côn trùng thần bí ở vùng đồng bằng phía trước rừng cây lá kim có lẽ cũng tương tự như khu vực cấm địa trêи đảo.Còn một vấn đề cuối cùng nữa, khí hậu trêи hòn đảo này rất kỳ lạ.

Ai cũng biết trêи các hòn đảo nhỏ của vùng nhiệt đới quanh năm đều có khí hậu ấm áp, cùng lắm thì chỉ có sự chênh lệch nhiệt độ khi trời tối.

Nhưng chúng tôi hoàn toàn không ngờ là hòn đảo này đi trái lại quy luật của tự nhiên.Tôi hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay Bạch Vi nói: “Bất kể thế nào, hôm nay, chúng ta cũng phải đi tìm một chỗ khác, không thể ở lâu một chỗ trêи hòn đảo này được.

Nếu không chẳng may bị thú dữ hay người có ý đồ xấu phát hiện ra thì hậu quả khó lường”.Tôi vừa dứt lời, Bạch Vi đã nói: “Anh nhìn bên kia đi”.Tôi nhìn theo hướng chỉ của Bạch Vi, trông thấy một bờ biển khác phía sau vách núi.

Lúc này, có hai người đang mừng rỡ chạy tới chạy lui để nhặt cá với tôm trêи bãi cát, mà hai người đó chính là Vương Cương và Viên Dung.Vì phía này của chúng tôi xuôi theo hướng gió biển, nên có thể lờ mờ nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.“Anh Cương, hôm nay chúng ta nhặt được nhiều tôm cá quá, lát về có thể nướng ăn rồi!”Viên Dung đầy vẻ mừng rỡ.“Hừ! Về cái con khỉ!”Gương mặt vẫn chưa hết sưng của Vương Cương hiện lên vẻ giận dữ, anh ta quát tháo: “Tôm cá do ông đây vất vả cực nhọc tìm được, sao phải chia cho chúng nó? Hôm nay, chúng ta không về nữa, kiếm một chỗ nào đấy rồi nướng ăn một mình.


Chắc mấy hôm tới, trêи bờ biển này vẫn còn có tôm cá, chúng ta cố tích góp một chút thì vài tháng tới cũng không phải lo nữa”.Viên Dung có vẻ hơi mất tự nhiên nói: “Anh Cương, nhưng nếu tích cả đống cá tôm thì mùi kinh lắm đấy”.Vương Cương không vui nói: “Kinh được đến mức nào? Hôm nay không chịu khó mà tích đi thì sau chỉ còn nước chết đói thôi!”…Tôi và Bạch Vi thầm bật cười trêи vách núi khi nghe thấy hai người họ nói chuyện, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Con người sống không vì mình thì trời tru đất diệt, đây cũng là lẽ thường tình, huống hồ tôi cũng đã từng nói như thế với họ.Nhưng ngay sau đó, Bạch Vi lại hoảng sợ kéo áo tôi: “Anh nhìn biển kìa!”Tôi ngoảnh ra nhìn biển thì lại trông thấy bóng đen khiến chúng tôi mất ngủ đó.Ban đầu, chúng tôi còn có thể nhìn thấy những con cá lớn đạp sóng trêи mặt biển, nhưng sau khi con mãng xà kia bất ngờ xuất hiện, mặt biển chợt lặng im, đến mức dường như những con sóng cũng ngừng vỗ.Chúng tôi nhìn chăm chú ra biển, còn không dám thở mạnh.

Dù Vương Cương này đã có ý định giết tôi hai lần, nhưng bây giờ tôi vẫn không khỏi thấy sốt sắng thay cho anh ta.Hi vọng bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra điểm kỳ lạ ngoài biển rồi tức tốc bỏ chạy.

Nhưng Vương Cương chỉ chăm chú ném cá lên bờ, mà không hề để ý mặt nước đang ngày càng sâu.

Ban đầu nước chỉ đến đầu gối anh ta, nhưng giờ đã dâng lên đến tận eo rồi.Viên Dung phát hiện ra điểm bất thường, nói: “Anh Cương, anh mau lên bờ đi, em cứ thấy là lạ thế nào ý.

Từng này cá tha hồ mà ăn rồi, chúng ta mau đi thôi”.Vương Cương vừa định nói gì đó, anh ta ngoảnh lại nhìn lên bờ, quả nhiên đã có mười mấy con cá lớn, bấy giờ anh ta mới hăm hở ừ một tiếng chuẩn bị lên bờ.Khi anh ta vừa lên bờ, bóng đen khϊế͙p͙ người đó đã bơi cực nhanh, cách bờ biển chưa tới năm mét.

Thậm chí dưới ánh nắng mặt trời, chúng tôi còn có thể lờ mờ nhìn thấy từng cái vảy lóe lên tia sáng đen kịt lạnh lẽo của nó.Nhưng ngay sau đó, nó như nhận được mệnh lệnh hay bị mất liên lạc gì đó, bóng đen đó lại biến thành con ruồi mất đầu, bơi lượn lung tung dưới biển, chẳng mấy chốc, bóng nó nhạt dần, cuối cùng thì biến mất.Tôi và Bạch Vi đều thở phào một hơi, tôi nói: “Được rồi, kệ họ đi.

Chúng ta mau đi tìm một nơi ở thích hợp cái đã, anh đoán từ hôm nay trở đi, ban đêm sẽ lạnh đấy”.Bạch Vi gật đầu đồng ý, vì những chỗ chúng tôi tìm thấy lúc trước không thích hợp để ở, nên về sau chúng tôi đi thăm dò về phía mà mình chưa tìm hiểu.Giữa đường đi, tôi mổ lấy con cá lấy thịt, tay tôi dính đầy máu.

Nhưng may sao dù không tìm thấy nguồn nước ngọt ở đây, nhưng nước muối thì cực nhiều.


Vì thế, tôi nhanh chóng rửa sạch tay, xuyên thịt cá lên sợi dây cũng khá tiện.Trời tối dần, những điểm kỳ lạ của hòn đảo này cũng hiện ra.

Vì nơi này rất rộng lớn, nên chúng tôi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng mới tìm được một rìa khác của rừng lá kim dọc theo bờ biển.

Chỗ này khác hoàn toàn chỗ lúc trước, hầu như đâu đâu cũng là vách đá dựng đứng, nhưng điều đáng ngạc nhiên là trong các vách núi này có một hang động.Hai bên đều là vách đã khá cao, còn ở giữa bị dồn ép thành một khe rãnh như bị nứt ra, bên trêи lại có vài khe hở, lối vào lớn nhất thì ở mặt bên.

Chúng tôi chui từ bên sườn vách đá vào trong xem, hang động này rất rộng, đủ chứa cỡ mười người.Điều quan trọng nhất là trong này cực kỳ sạch sẽ, sau khi kiểm tra cẩn thận một lượt, chúng tôi mới bỏ đồ xuống.Bạch Vi nói: “Chỗ này được đấy, chúng ta ngủ ở đây, đốt một đống lửa ở bên ngoài cũng sẽ không bị phát hiện”.Tôi quan sát kỹ nơi này một lát rồi nói: “Trông cũng được, nhưng anh cứ thấy có điểm gì đó kỳ lạ.

Nhưng thôi kệ đi, giờ cũng sắp tối rồi, chúng ta cũng không tìm được chỗ khác nữa đâu.

Nếu không ở lại đây, chắc tối nay sẽ bị chết cóng mất”.Vì cân nhắc đến ngoại hình của hang động này, tôi tìm vài cành cây thô to để bắc thành một cái giá ba góc đơn giản.


Sau đó chúng tôi cởi áo khoác ngoài ra vắt lên đó, đặt ở phía trong cùng của hang động, vừa hay có tác dụng chắn gió luôn.Tôi đốt một đống lửa ở bên ngoài, bắt đầu nướng cá.

Vì hôm nay, chúng tôi đi mang theo ít đồ, nên không có dừa và hoa quả dại, mà chỉ có cá thôi.

Nhưng bởi còn một nửa số cá thừa lại lúc trước, nên chúng tôi cũng ăn thoải mái.Đến Bạch Vi cũng ăn non nửa con cá, sau đó xoa bụng mỉm cười, nhìn nửa con cá còn lại trong tay tôi với ánh mắt thèm khát.Tôi cười ha ha: “Muốn ăn tiếp à?”Bạch Vi gật đầu: “Đương nhiên, tiếc là em không ăn nổi nữa rồi”.Chúng tôi ăn cá rồi dọn dẹp hang động xong thì trời đã tối hắn, dù đã đốt lửa, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy nhiệt độ đang hạ xuống.Tôi hơi dịch đống lửa sang bên cạnh, tránh làm cản lưu thông không khí, tôi nói: “Bây giờ xem ra phỏng đoán lúc trước của anh là đúng rồi.

Khí hậu của hòn đảo này thay đổi rất nhanh, cùng với đó, tự rời khỏi đây là chuyện không thể.

Con mãng xà đó chính là thần thú bảo vệ hòn đảo này như trong tiểu thuyết, người ngoài không được phép vào đây!”.