Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ

Chương 227






Một nhóm con gái tiến vào phòng, đồng loạt chắp tay chào “sawadeeka”, sau đó có hai cô gái chủ động ngồi xuống bên cạnh tôi, một trái một phải, cô gái có thân hình nóng bỏng hơn tự giác dính sát sạt vào người tôi.

Nhóm tiếp viên này đa số phải tốn tiền mời đến, đương nhiên do Bansha trả, khoảng hai lăm, hai sáu người, có lẽ phải tốn hàng chục nghìn baht của ông ta; nếu muốn đưa vào khách sạn thì trả thêm.

Nhưng trong đó cũng có không ít cô không cần đưa tiền, ví dụ như mấy cô em tham gia vào đội đua xe, có cả những cô thường xuyên tới quán bar này chơi, điển hình là hai cô gái ngồi bên cạnh tôi.

Bansha từng nói họ đều sạch sẽ, tôi cũng không biết “sạch sẽ” mà ông ta nhắc tới ám chỉ điều gì.

Nếu nói rằng họ chưa từng chạm vào đàn ông, vậy thì điều đó là không thể, đến thằng ngốc cũng không tin đâu.

Phụ nữ thường xuyên tới hộp đêm chơi đùa làm gì có ai chưa từng ngủ với đàn ông, dù ít dù nhiều.

Có lẽ câu nói này nên nói ngược lại mới đúng.

Tôi cũng không có hứng thú gì với hai cô gái bên cạnh mình, chỉ đơn giản là có người trò chuyện cùng trong lúc uống rượu, nói mấy câu bậy bạ rất lộ liễu hay vài chuyện đùa hạ lưu, sau đó trêu đối phương vui vẻ như mình mà thôi.

Thực ra… Tôi cũng từng suy nghĩ về hai cô gái này, nhưng chỉ giới hạn ở góc độ cơ thể, dù sao tôi cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ, cũng có lúc cô đơn và khó kiềm chế.

Lại một lần nữa gần như không kiềm chế được, bởi vì cô gái có thân hình bốc lửa quá chủ động, quá nhiệt tình, rất biết cách quyến rũ người khác.


So với cô này thì tôi thích cô gái thanh thuần kia hơn, đơn giản vì đây mới là gu của tôi, nhưng mà cô gái này khá rụt rè, không mấy chủ động.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Bạch Vi, thậm chí chỉ nhớ tới cô ấy, tôi sẽ lập tức cảm thấy những cô gái này nhạt nhẽo vô vị.

Tuy bản thân tôi chưa được thử, nhưng cứ nghĩ tới gương mặt gần như hoàn hảo và đôi chân dài trắng nõn, thon thả của cô ấy, tôi sẽ không thể vừa mắt với các cô gái khác, nhất là khi từng suýt được thử.

Bây giờ nghĩ tới Bạch Vi hình như không đúng lúc lắm, bây giờ quan trọng nhất chắc là nên vui vẻ uống vài ly rượu, bởi vì cuối cùng tôi cũng đã sở hữu khối tài sản trị giá vài triệu rồi.

Ngoài những món mà tôi và nhóm A Việt mang tới thì Bansha còn sai người mua rất nhiều hải sản và thịt, đóng gói mang về kha khá món ăn ngon của một nhà hàng gần đó, nhờ đầu bếp của mình tìm vài người bạn tới giúp đỡ công việc trong bếp, để đồ ăn và rượu ngon không ngừng được bưng lên.

Ông ta còn gọi thêm hơn ba mươi thằng đàn em tới, các thành viên chủ chốt của đội đua xe đều tới, cũng chỉ vì muốn bầu không khí náo nhiệt hơn.

Cộng thêm hơn hai mươi cô em mà ông ta gọi tới và cả đám con gái do các đàn em dẫn tới, quán bar bày kín tám bàn tiệc rượu, ồn ào náo nhiệt hơn cả hoạt động kinh doanh thường ngày.

Buổi tiệc rượu này tiêu tốn của ông ta ít nhất là 80 nghìn baht, nhưng đối với số tiền 150 nghìn đô mà tôi đưa cho ông ta thì không đáng kể gì, thậm chí không hết được số lẻ của 150 nghìn đô.

Tôi và vài thuộc hạ của Đỗ Minh Cường ngồi trong phòng riêng, anh Thái và A Việt đương nhiên cũng có mặt, bên phía Bansha thì chỉ có mỗi mình ông ta, thuộc hạ không đủ tư cách tiến vào.

Khi mới gặp Đỗ Minh Cường, Bansha có vẻ lúng túng, bởi lẽ lúc trước chính ông ta đã chĩa súng về phía Đỗ Minh Cường.


Sau này mới biết được người bị ông ta chĩa súng vào là một vị tai to mặt lớn có thể xưng huynh gọi đệ với Suchat, điều này làm ông ta sợ đến mức suýt bĩnh ra quần.

Khi Đỗ Minh Cường vừa mới đến, Bansha kính cẩn kính đối phương ba ly rượu, để xin lỗi và chuộc tội cho vụ việc lúc trước.

Đỗ Minh Cường không phải người nhỏ nhen, đương nhiên sẽ không để tâm vài chuyện vặt vãnh lúc trước.

Có lẽ vì Đỗ Minh Cường hiền lành, cộng thêm kϊƈɦ thích từ chất men, chưa được bao lâu sau Bansha đã thoải mái hơn, bắt đầu xưng huynh gọi đệ với anh Thái và A Việt.

Nhưng cho dù uống thêm bao nhiêu đi chăng nữa, ông ta vẫn giữ thái độ cung kính trước mặt tôi và Đỗ Minh Cường.

Ông ta cũng là người thông minh, mục đích của việc xưng anh em với anh Thái và A Việt chẳng khác nào đang tỏ thái độ mình là người biết chừng mực, cho dù được uống rượu chung một phòng, nhưng trước mặt Đỗ Minh Cường ông ta vẫn chỉ như một thằng đàn em, không khác đám A Việt là bao.

Đỗ Minh Cường cũng không có thái độ anh cả trước mặt đám đàn em, ông ta ăn uống rất tự nhiên, thỉnh thoảng cũng không ngần ngại mà chém gió vài câu.

Đêm hôm đó, chúng tôi bắt đầu từ hơn năm giờ chiều, đến tận mười một giờ tối mới kết thúc.

Phần lớn trong số họ say đến mức lảo đảo và ngật ngưỡng, chỉ có tôi với Đỗ Minh Cường đỡ hơn chút, vì không ai dám đến chuốc rượu chúng tôi.


Trước khi đi, tôi tìm cơ hội lấy 30 nghìn đô ra khỏi túi du lịch, bỏ riêng vào một cái túi, sau đó giao cái túi du lịch còn 150 nghìn đô cho Đỗ Minh Cường, để ông ta chuyển cho Sangsu.

Đỗ Minh Cường không từ chối, ông ta rất thân thiết với Sangsu, cơ hội và cách thức tặng tiền nhiều hơn tôi, vả lại, tôi có liên quan đến việc Cung Chính Vinh bị bắt nên bây giờ không nên tìm Sangsu, chuyện này để Đỗ Minh Cường giúp là ổn thỏa nhất.

Tôi cũng không đưa tiền cho Đỗ Minh Cường, bởi vì chắc chắn ông ta sẽ không nhận, hơn nữa, ông ta không thiếu gì chút tiền lẻ này, ngược lại sẽ khiến ông ta thấy xa cách.

A Việt và anh Thái say đến nỗi không thể lái xe được nữa, tôi cũng chẳng khá khẩm hơn, đều không dám lái xe, cho nên gọi một tài xế lái thay.

Về đến nơi ở đã là hơn mười hai giờ, dưới tác dụng của rượu bia, tôi vẫn cảm thấy khó ngủ, vì thế sau khi nằm lên giường, tôi lại bắt đầu suy xét đến chuyện khởi nghiệp.

Đồng thời, còn nhớ tới Bạch Vi.

Nhưng nghĩ mãi rồi bất giác ngủ thϊế͙p͙ đi mất.

Ngày hôm sau, vẫn là một ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, mười giờ hơn mới dậy, ăn bữa sáng rồi xem phim điện ảnh với nhóm anh Thái ở nhà, sau khi ăn bữa trưa thì chạy tới sân tập bắn, ở đó suốt cả buổi chiều.

Trước khi Đồng An Chi về nước, tôi sẽ phải sống cuộc sống nhàn rỗi đến mức thư thái nhưng rất không thực tế này.

Tôi khá lo nếu mình cứ tiếp tục thế này rồi biến thành thói quen, sau này sẽ bị lười.

Tối hôm đó, tôi nhận được điện thoại của Đỗ Minh Cường, ông ta báo rằng mình đã giúp tôi đưa tiền cho Sangsu rồi.

Sangsu tỏ ra rất ngạc nhiên, sau khi thoái thác một hồi, sau cùng vẫn nhận lấy, đồng thời nhờ Đỗ Minh Cường thay gã truyền đạt lời cảm ơn, đợi lần sau gặp mặt sẽ đích thân cảm ơn tôi.


Thực ra, cơ hội để tôi và Sangsu gặp mặt chắc chắn không nhiều, bởi vì thân phận của gã rất đặc thù, không thể qua lại quá thường xuyên với chúng tôi, nếu không sẽ rất dễ bị người ta túm được nhược điểm rồi bị “nắn chỉnh”.

Trong mấy lần gặp mặt còn cố tình sắp xếp ở câu lạc bộ ngoài ngoại ô, Đỗ Minh Cường cũng không tùy tiện hẹn gặp tôi và Sangsu, bao gồm cả lần tặng tiền này cũng không cho tôi đưa tận tay Sangsu.

Qua hai hôm sau, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Natcha, ông ta nói rằng Cung Chính Vinh được thả rồi.

Điều này giống hệt những gì tôi từng đoán trước đó, một khi người của Đỗ Minh Hào thay đổi lời khai, Cung Chính Vinh rất có khả năng sẽ được thả ra, thậm chí không cần đợi đến giai đoạn tố tụng.

Bây giờ đang ở trong giai đoạn điều tra thu thập chứng cứ, sau khi thay đổi lời khai, chứng cứ duy nhất cũng không còn, mấy tên chạy mất ở đảo Phuki cũng không bắt được, bất đắc dĩ, cảnh sát đành phải thả người.

Hơn nữa, cảnh sát không đi tìm Đỗ Minh Hào cũng vì không có chứng cứ.

Yako và đồng bọn của y dù chết cũng không chịu thừa nhận chuyện này liên quan đến Đỗ Minh Hào.

Có thể xác định chắc chắn rằng, Yako và đồng bọn sẽ bị phán tội rất nặng.

Nhưng ít nhất chúng vẫn giữ được tính mạng của bản thân và người nhà, thậm chí người nhà của chúng còn nhận được một khoản tiền.

Tuy Đỗ Minh Hào huênh hoang và ngông cuồng, nhưng vẫn làm được chuyện này.

.