Sáng sớm ngày thứ hai, tôi thay một bộ tóc giả và bộ râu khác, đeo cặp kính gọng đen đã đặc biệt mua, lại đến chỗ đối diện khách sạn của Tào Văn Hoài để đợi.
Hơn tám giờ sáng, gã đưa Lâm Lạc Thủy và mấy người khác rời khách sạn, đến tòa nhà BTT.
Gần trưa, tôi nhận được tin nhắn của Bạch Vi, nói rằng đại diện công ty Ấn Quốc và Silicon Valley đã rời Chiêng Mai, hình như đã nhận được lời từ chối từ phía BTT, chính thức rút khỏi cuộc cạnh tranh dự án của BTT.
Bạch Vi còn nói, Alava và Tào Văn Hoài đã tiến hành đàm phán lần đầu, đồng thời bước đầu đã đạt được ý định hợp tác, hai bên hẹn sẽ đàm phán chi tiết hợp đồng vào sau lễ hội té nước.
Quả nhiên, cúp điện thoại của Bạch Vi không lâu sau, có một nhóm người đi ra từ tòa nhà BTT, người dẫn đầu chính là Tào Văn Hoài và Alava trò chuyện giòn như pháo rang.
Hai bên chào tạm biệt, Tào Văn Hoài dẫn đoàn rời đi, nhưng đột nhiên nửa đường gã xuống xe một mình, đồng thời xách túi đi vào một ngân hàng.
Không lâu sau, Tào Văn Hoài xách túi ra khỏi ngân hàng, đứng bên đường gọi một cuộc điện thoại, sau đó một mình bước lên một chiếc taxi.
Tôi chạy xe máy lặng lẽ theo phía sau.
Xe taxi dừng ở một con phố đông đúc người qua lại, Tào Văn Hoài xách túi bước vào một nhà hàng.
Tôi đậu xe máy bên vệ đường, bước vào nhà hàng liếc mắt nhìn thì thấy Tào Văn Hoài và Bansha đang ngồi trong góc, ngồi giữa hai người là một thanh niên nhã nhặn lịch sự, hình như là phiên dịch.
Rõ ràng Tào Văn Hoài không dám tới sào huyệt của Bansha, chỗ đó người bình thường cũng không dám vào.
Cho nên gã cố ý tìm một con phố đông đúc người qua lại, ở đây nhiều cảnh sát tuần tra, Bansha không dám làm càn.
Khi tôi bước vào cửa, hai người đàn ông Xiêng La cách Bansha và Tào Văn Hoài không xa cảnh giác nhìn qua, ánh mắt sắc bén nhìn tôi từ đầu đến chân.
Đó là người của Bansha, không thể không nói rằng thằng cha này rất cẩn thận, thật may là tôi đã đội tóc giả, đeo râu giả còn đeo cả kính nữa nên người của Bansha mới không nhận ra tôi.
Tôi điềm nhiên như không, gọi một phần đồ ăn bằng tiếng Xiêng La với nhân viên phục vụ, ngồi xuống chỗ cách xa Tào Văn Hoài và Bansha, lấy điện thoại ra bật camera, vừa ăn đồ ăn vừa giả vờ nghịch điện thoại.
Tào Văn Hoài ôm chiếc túi, nói gì đó với Bansha bằng tiếng Anh với sắc mặt khó coi, Bansha thì nghiền ngẫm lạnh nhạt cười.
Tôi không hiểu tiếng Anh, khi người thanh niên đó dịch sang tiếng Xiêng La cho Bansha, giọng rất nhỏ, nghe cũng không rõ.
Có thể quay được video là tốt rồi, có tiếng hay không không quan trọng.
Không lâu sau, Tào Văn Hoài căm hận xách chiếc túi đẩy đến trước mặt Bansha, Bansha cười tít mắt mở chiếc túi, ngó vào trong lật đi lật lại.
Rất nhanh, Bansha hài lòng gật gật đầu, đứng dậy cười tít mắt thực hiện động tác chắp tay trước ngực với Tào Văn Hoài, sau đó dẫn đàn em rời đi.
Chờ họ bước ra khỏi nhà hàng, Tào Văn Hoài giận dữ chửi mấy câu bằng tiếng Hoa Hạ.
Tôi tắt camera điện thoại, cất điện thoại lại vào túi rồi tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn.
Cho đến khi Tào Văn Hoài ra khỏi nhà hàng, tôi cũng không chào hỏi gã, không muốn đánh rắn động cỏ, tránh xảy ra biến cố.
Sau khi ăn xong, tôi tìm chỗ để hút điếu thuốc, sau khi kiểm tra video không có vấn đề gì, tôi chạy xe máy tìm nơi để chỉnh sửa video.
Bước thứ hai đã hoàn thành, suôn sẻ cầm được video giao dịch của Tào Văn Hoài và Bansha, cộng với video cuộc nói chuyện với Bansha quay trộm lần trước, đủ để chứng minh tôi trong sạch.
Nhưng nếu muốn giành lại dự án, hai video này vẫn không đủ, còn lâu mới đủ, còn phải thêm một liều thuốc mạnh.
Liều thuốc mạnh này bây giờ cũng có thể bắt đầu sắc rồi.
Làm xong video, tôi lần lượt tìm hai hướng dẫn viên du lịch địa phương, đưa cho mỗi người bọn họ 500 bath, kêu bọn họ lần lượt gọi hai cuộc điện thoại.
Cuộc gọi đầu tiên là gọi cho Alava, tôi để nam hướng dẫn viên du lịch đóng giả là đồng nghiệp của Tào Văn Hoài, nói với Alava bằng tiếng Anh rằng Tào Văn Hoài rất ngưỡng mộ ông Alava, muốn hẹn gặp ông ta một mình trong quán bar vào tối nay, đồng thời giải thích lý do vì sao Tào Văn Hoài không tự mình gọi điện thoại cho Alava, là vì bạn gái của Tào Văn Hoài luôn bên cạnh gã, không thuận tiện cho lắm.
Tôi còn để nam hướng dẫn viên du lịch tiết lộ một câu: Giữa anh ta và Tào Văn Hoài có quan hệ riêng tư mà người khác không hiểu được.
Mục đích rất đơn giản, để Alava nhầm tưởng Tào Văn Hoài cũng là gay, là song tính luyến ái thích cả phụ nữ lẫn đàn ông.
Alava tỏ ra rất thận trọng vững vàng, không đáp ứng gặp mặt, cũng không từ chối trong điện thoại mà chỉ nói: “Nhờ thay tôi gửi lời cảm ơn đến anh Văn Hoài.
”Đọc nhanh tại Vietwriter.
netQuán bar đó là quán bar đồng tính hẻo lánh yên tĩnh mà ngày hôm qua tôi cố tình chọn.
Là gay lâu năm, Alava chắc chắn biết đó là quán bar gì, cũng chắc chắn biết mục đích mà Tào Văn Hoài hẹn gặp ông ta ở loại nơi đó.
Mấu chốt của liều thuốc mạnh này nằm ở đây, liệu Alava có gặp mặt Tào Văn Hoài không.
Còn với Tào Văn Hoài thì đơn giản hơn rất nhiều, tôi để hướng dẫn viên du lịch còn lại gọi điện cho gã, cũng nói với gã bằng tiếng Anh rằng Alava hẹn gặp gã ở quán bar đó vào tối nay, Tào Văn Hoài thoải mái đồng ý ngay lập tức.
Dự án của BTT có thể được giành lại được hay không còn trông chờ vào Alava.
Trong cuộc đàm phán ngày hôm đó, ánh mắt Alava nhìn tôi rất kỳ lạ, như thể để mắt đến tôi, điều này khiến tôi cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến, còn nổi da gà khắp người.
Tương tự, Tào Văn Hoài thân hình cao ráo, vẻ ngoài trưởng thành đẹp trai, liệu Alava cũng sẽ để mắt đến gã?Tôi cảm thấy, có khả năng rất cao.
Nhưng Tào Văn Hoài chắc chắn không phải là gay, điểm này tôi có thể nhìn ra, đợi gã đến quán bar hăng say trò chuyện với Alava, đợi khi Alava đem chủ đề gợi đến phương diện quan hệ đồng tính, hoặc khi trực tiếp động chân động tay, Tào Văn Hoài sẽ khó chịu buồn bực, sẽ gây ra hiểu lầm, thậm chí có thể sẽ xảy ra xung đột trực tiếp.
Nếu gã từ chối Alava, sẽ khiến Alava cảm thấy mình bị lừa, bị sỉ nhục, và sẽ rất tức giận.
Nếu gã chấp nhận Alava, sẵn sàng lăn lộn trên giường với một người đàn ông……Vậy tôi chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.
Nhưng điều kiện tiên quyết cho tất cả những điều này là Alava đến nơi hẹn.
Tóm lại, thành công hay thất bại, đêm nay sẽ biết.
Sau khi làm xong việc, tôi trở về khách sạn, cảm thấy hơi mệt, vừa định nằm nghỉ ngơi thì cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Mở cửa vừa nhìn, Bạch Vi đứng ngoài cửa lạnh lùng như ngày hôm qua.
“Phương Dương, không phải anh nói có thể giành lại dự án sao? Hôm nay Alava và Tào Văn Hoài gặp mặt rồi, anh nói phải làm sao đây?”Tôi có chút cạn lời, quay người vào phòng vừa đi vừa nói: “Vào đi rồi hẵng nói, tôi cho cô xem trước một thứ.
”Đi được mấy bước, phát hiện phía sau không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn, Bạch Vi vẫn lạnh lùng đứng ngoài cửa như cũ.
Tôi nhịn không nổi bật cười: “Giám đốc Bạch, yên tâm vào đi, lần này tôi sẽ không cưỡng hiếp cô đâu.
”Bạch Vi giận tái người, nhưng không nói chuyện, sau một hồi cuối cũng rảo bước đi vào.
Tôi cầm điện thoại, mở ra hai đoạn video rồi đưa qua cho cô ấy và nói: “Xem video trước đã.
”Bạch Vi cầm điện thoại, vẻ mặt chăm chú nhìn màn hình.
Rất nhanh, cô ta khẽ cau mày, như đang suy nghĩ.
Tôi thoải mái nằm dài trên giường vươn vai, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc trước đã.
Một lúc sau, Bạch Vi nói:“Phương Dương, mặc dù hai video này có thể chứng minh rằng những người đó không phải là anh kêu đến, nhưng việc đã đến nước này rồi, người của BTT cho dù biết rằng anh trong sạch, họ cũng không thể hợp tác với chúng ta nữa, bởi vì sự việc đã lan rộng, họ không cần phải tốn sức làm sáng tỏ, chỉ sẽ đâm lao phải theo lao, chỉ sẽ chọn hợp tác với Maddie Kerr.
”.