Từ lúc rời khỏi cửa lớn nhà họ Tần Mộc Đinh Hương mới sực nhớ ra gần hết tháng này phải bắt đầu thu hoạch lương thực, tính ra trong nhà còn thiếu một con trâu để đẩy cối xay. Thông thường đều mượn trâu nhà Quý lão thái nhưng hiện giờ trong nhà tiền bạc không thiếu mà đất đai lại nhiều như vậy, đã đến lúc các nàng nên mua một con trâu cho riêng mình rồi.
Nghĩ như vậy nàng liền hỏi Sở Ngu xem nơi nào có bán súc vật.
Sở đồ tể ngẫm nghĩ, phụ cận huyện Nhạc Sơn có một đồng cỏ chuyên dùng để nuôi dê, bò, ngựa, lừa.... nói chung là các loại súc vật. Vì thế nàng vỗ vỗ mông tiểu Bạch để nó quay đầu đi về một phương hướng khác.
Đi ngang qua một rừng cây chỉ thấy từ xa có một thân ảnh màu đen chạy tới như điên, nháy mắt đã lướt ngang qua hai người các nàng. Người nọ thở hổn hển như trâu, cơ hồ là dùng cả sinh mệnh để chạy trốn, phảng phất như phía sau có hồng thủy hay mãnh thú gì đấy đang rượt đuổi hắn.
Ngay sau đó còn có một tiếng bước chân khác mơ hồ truyền đến, từ rất xa có một thân ảnh đỏ sậm truy đuổi sát sao. Nhìn phục sức hình như là quần áo của bộ khoái.
Khoảng cách truy đuổi giữa hai người có chút xa, hơn nữa nơi này rất gần rừng cây, một khi người phía trước chui vào trong rừng thì thật sự rất khó tìm.
Sở Ngu không kịp nghĩ nhiều, nàng lập tức thúc giục tiểu Bạch đuổi theo hắc ảnh kia, mãi cho đến khi gần tới rừng cây người nọ nhanh nhẹn đem thân mình trượt vào lùm cây ven đường, tức khắc sắp biến mất giữa một rừng cây cối.
Sở đồ tể há có thể để hắn trốn thoát, hai chân nàng dùng chút lực vận kinh công thoắt cái cả người bay lên. Nàng đạp một cước trên lưng con ngựa rồi mượn lực từ đó hướng về phía lùm cây nhảy tới, thân hình khó khăn lắm mới chặn được ở trước mặt người nọ.
Người trước mắt là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, mặt đầy râu quai nón.... Ngoài ra bên tai còn có một vết sẹo do đao cắt, vẻ mặt tên này tràn đầy sát khí.
Hắn ta nhìn thấy con đường phía trước bị Sở Ngu phong bế thì tức đến muốn hộc máu, hết đường chạy thế là hắn chỉ thẳng mặt Sở Ngu mà mắng:
- Mẹ nó, lại xuất hiện thêm một nữ nhân khốn kiếp.
Dứt lời hắn móc từ trong lòng ra vật gì đó màu đen ném thẳng về phía của Sở Ngu, tức khắc một đống lớn bột màu trắng phá kén bay lả tả như mưa rơi đầy đất.
Sở Ngu được xem là lão binh thân kinh bách chiến, cái loại thủ đoạn xảo trá như thế này nàng gặp qua không dưới một trăm lần. Ngay khi người nọ thò tay hướng vào đồ vật để trong ngực áo nàng đã sớm đề cao cảnh giác, thời điểm nam nhân phóng ra túi bột phấn thân mình nàng nhoáng cái đã không còn thấy bóng dáng, sau đó xuất hiện sau lưng hắn ta một cách thần không biết quỷ không hay, bột phấn màu trắng một chút cũng chưa từng chạm vào nàng.
Nam nhân lạ mặt tự biết lần này chân mình vớ phải tản đá, trong lòng khẩn trương nên hắn chẳng thèm quan tâm mọi thứ mà chỉ muốn co giò bỏ chạy. Sở Ngu làm sao để hắn được toại nguyện, nàng tung người lần nữa nhảy lên chặn đường hắn.
Hắn ta nhanh chóng xoay người ý đồ đột phá một con đường máu, ai dè sát tinh vừa rồi theo sát không bỏ bây giờ cũng đã đuổi tới, nữ nhân ấy đang đứng trước mặt hắn.
Nam nhân thấy trước mắt tối sầm thiếu chút nữa là đã té xỉu trên mặt đất, chờ hắn phục hồi tinh thần trên cổ đã có thêm một thanh bảo kiếm sáng loá, nhắc nhở hắn lúc này đã không còn đường để đi.
Sở Ngu nhướng mày nói:
- Viên Phượng Hoa, chân cẳng của ngươi ta thấy không được rồi nga. Truy đuổi một con heo cũng có thể để trống một khoảng cách xa như vậy.
Viên Phượng Hoa tức giận, nàng trừng mắt liếc xéo đối phương, tay thì móc ra xiềng xích đem người nọ trói lại thật vững. Một bên vừa làm một bên vừa không chút để ý nói:
- Ta chạy bộ truy đuổi một người cưỡi ngựa suốt hai mươi dặm lộ, gặp ngươi thì ngươi còn có thể nói ra những lời như vậy hay không?
Sở Ngu chấp tay sau lưng, nàng vui vẻ cười hì hì vài tiếng.
- Cho nên con ngựa mà hắn cưỡi đã chết rồi sao?
Lời còn chưa dứt ánh mắt lại chạm đến miếng ngọc bội người nọ treo bên hông, tức khắc toàn bộ thân thể của Sở Ngu cứng đơ như khúc gỗ.
Sở Ngu giây trước trên mặt còn cười hì hì mà giây sau đã ngăn không được cả người phát run. Nàng xấn tới dùng tay trái kéo lấy ngọc bội, tay phải thì hung hăng bóp chặt cổ của tên nam nhân xa lạ đang quỳ mọp dưới đất. Đôi mắt của nàng trợn trừng, loáng thoáng trong ánh mắt dường như đang bốc lên hai quả cầu lửa.
- Miếng ngọc bội này từ đâu mà ngươi có?!
Viên Phượng Hoa nhìn thấy phạm nhân bị bóp cổ tới nỗi toàn bộ gương mặt trở nên đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên dày đặc thì nàng liền biết Sở Ngu đang hoàn toàn dùng hết sức. Sợ tên này chết ngạt nên nàng vội kéo bàn tay Sở Ngu ra khỏi cổ người kia, lo lắng quát lên.
- Sao lại thế này? Ngươi buông tay ra trước, để ta hỏi cung hắn.
- Đây là ngọc bội của cha ta!!
Thanh âm của Sở Ngu có chút phát run, đồng thời ẩn chứa sự tức giận tới cực điểm.
Chuyện về phụ thân của Sở Ngu tất nhiên Viên Phượng Hoa cũng biết, nhưng lúc ấy nữ nhân này chỉ nói cha nàng ra ngoài làm ăn không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cụ thể là chết đuối. Hiện giờ nghe nàng ấy nói vậy nàng liền cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, mới định hỏi chuyện lại nhìn thấy Mộc Đinh Hương vừa vặn cưỡi ngựa đi về hướng các nàng bên này.
Mộc tiểu cô nương nhìn thấy trên mặt Sở Ngu không có một tia huyết sắc, hơn nữa ánh mắt nàng ấy nhìn tên nam nhân đang quỳ dưới đất tràn ngập sát ý. Nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ thế nàng vội vàng trượt từ tên lưng ngựa xuống dưới đất, sau đó chạy tới chỗ Sở Ngu ân cần hỏi han.
- Sở Ngu ngươi không sao chứ? Có phải bị thương ở chỗ nào rồi hay không?
Sở Ngu hai tay run rẩy cầm miếng ngọc bội hướng về phía Mộc Đinh Hương nghẹn ngào nói:
- Hương nhi, là ngọc bội của cha.... Lúc trước ta từng kể với nàng rằng Bạch Lâm dò hỏi xem phụ thân có phải lưu lại tín vật gì cho ta hay không, ông ta còn đặc biệt cường điệu cái ngọc bội. Thứ mà ông ta nhắc tới chính là cái này, nhưng bây giờ nó cư nhiên lại xuất hiện trên người của kẻ khác.
Theo lý thuyết, bộ khoái mà bắt được phạm nhân phải lập tức áp tải về nha môn để quan phủ thẩm phán nhưng loại tình huống trước mặt chỉ cần không nháo tới mạng người, Viên Phượng Hoa tất nhiên sẽ không ngăn cản Sở Ngu.
- Ta khuyên ngươi vẫn nên nói sớm một chút, nơi này còn không phải nha môn. Đừng để chúng ta đem ngươi về đấy, nói cho ngươi biết trong phòng giam có rất nhiều công cụ dùng để đối phó với ngươi. Nếu không muốn nếm trải mùi vị đau khổ thì mau thành thật trả lời, sớm muộn gì chúng ta cũng có biện pháp đòi lại công đạo cho ngươi.
Viên Phượng Hoa đứng ở một bên lạnh lùng ôm cánh tay, nghiêm túc thốt ra mấy lời đe doạ.
Tên nam nhân này cũng không đem hai người các nàng để vào trong mắt, cơ mà ngay lúc này Sở Ngu đã mất hết sự kiên nhẫn. Nàng giơ tay ngăn Viên Phượng Hoa đang tiếp tục khuyên bảo, móc từ trên người một thanh chủy thủ rồi hướng về Mộc Đinh Hương nói.
- Nàng ra giao lộ đứng đó chờ ta.
Mộc Đinh Hương thấy trong mắt Sở Ngu không có một tia độ ấm, lại nhìn tư thế liền biết người này muốn làm cái gì. Nàng suy bụng ta ra bụng người, bỗng một ngày người thân cận với mình nhất bị kẻ gian giết hại, luận ai cũng đều không có biện pháp giữ bản thân bình tĩnh. Nếu Viên Phượng Hoa cũng có mặt ở đây chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn, vì thế nàng ngoan ngoãn gật đầu, cưỡi lên lưng ngựa đi về hướng giao lộ ngoài bìa rừng.
Mới đi được vài bước liền nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng kêu rên của tên nam nhân. Mộc Đinh Hương da đầu tê dại, nàng sợ hãi thúc giục tiểu Bạch nhanh đi xa một chút.
Tiếng kêu rên một trận nối tiếp nhau một trận vang lên không ngớt, ước chừng giằng co nửa canh giờ, rốt cuộc mới chịu ngừng lại.
Người cao lớn chịu khổ luyện dưới tàn cây, mãi đến khi người nọ đau khổ cầu xin, lúc bấy giờ Sở Ngu mới chậm rãi thu hồi chủy thủ.
- Sớm kêu ngươi nói ngươi không nghe, một hai phải chịu tra tấn. Đã vậy còn làm ô uế tay của ta.
Phạm nhân lúc này quỳ rạp trên mặt đất, trên đùi máu tươi đầm đìa. Thậm chí mơ hồ có thể thấy được vài khối thịt bị cắt bỏ nằm lăn lóc bên cạnh bụi cỏ, tổng thể khiến người khác cảm thấy ghê rợn.
- Ta nói, tất cả ta đều nói.... Ngươi muốn biết cái gì?
- Ngọc bội này từ đâu ngươi có?
Đáy mắt của Sở Ngu không có bất lệnh một tia độ ấm, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn ta, sát khí ngút trời.
- Ta nói ta nói....... Là bảy năm trước ở Giang Châu...... Giang Châu ấy.... Có người thuê ta đi tìm một người tên là Sở Phong. Khối ngọc bội này là ta lấy được ở trên người của hắn.
Nam nhân lạ mặt mồ hôi chảy đầy đầu, cơn đau trên đùi truyền đến làm hắn không thể tập trung lực chú ý.
- Là ngươi giết hắn sao!?
Sở Ngu hai con mắt sung huyết, tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn qua thập phần đáng sợ.
- Không có không có, ta không có giết hắn. Thú thật ta chỉ phụ trách đi tìm hắn, đem hắn trói đến nơi cố chủ chỉ định mà thôi.
Hắn vội vẫy vẫy tay, giết người và đồng loã là hai chuyện khác nhau, hắn vì muốn tốt cho mình nên nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
- Cố chủ là ai?
- Cố chủ họ Đinh, ngày ấy còn có những người khác. Trong đó có một vị yếu đuối mong manh, hình như mắc phải trọng bệnh.
Phạm nhân vừa nói xong Sở Ngu liền biết người ấy là ai, hàm răng bị nàng cắn rất chặt, chặt đến nỗi phát ra âm thanh khanh khách.
- Bọn họ giết Sở Phong như thế nào?
Nhìn thấy ánh mắt Sở Ngu hung ác, hắn nhịn không được nuốt nuốt vài ngụm nước miếng đáp lời:
- Đầu tiên bọn họ ép hỏi hắn, cụ thể nói cái gì thì ta không nghe rõ lắm. Mơ hồ chỉ nghe thấy nhắc tới ngọc bội cùng cái gì mà tằm tang linh tinh gì gì ấy.....
- Vậy tại sao cuối cùng ngọc bội lại ở trên tay ngươi?
Nam nhân lập tức cúi đầu xin khoan dung, lần này hắng thành thật trả lời.
- Nữ hiệp tha mạng a, ta không biết ngọc bội này quan trọng như vậy. Khi ta trói tay Sở Phong thì trông thấy ngọc bội rất xinh đẹp liền thuận tay cầm lấy. Thời điểm ấy Sở Phong cũng chính mắt nhìn thấy ta lấy ngọc bội, chỉ là hắn ở trước mặt cố chủ không đề cập tới, mặc cho hai tên nam nhân kia tra tấn thế nào đều không mở miệng. Tiểu nhân ngày ấy cảm thấy ngọc bội này khẳng định là đồ vật cực kỳ trân quý, vả lại hai vị cố chủ lại đang nổi nóng, nếu Sở Phong đã không nói ra thì ta cũng chẳng dám lấy ra cho họ xem.
Sở Ngu nghe xong liền thấy chuyện này đã trở nên sáng tỏ, năm đó sau khi phụ thân nghe tin nàng hưởng ứng lệnh nhập ngũ chả rõ nguyên nhân tại sao ông ấy cũng rời khỏi nhà họ Bạch. Tất nhiên nguồn cung cấp tơ tằm cho nhà họ Bạch là một tay Sở Phong giật dây bắc cầu nên khi người vừa rời đi chuyện làm ăn của Bạch gia cũng không làm nổi nữa. Đinh Khải và Bạch Lâm không thể không nghĩ cách đem Sở phụ trở về, bức bách để lấy tín vật ngọc bội để mở lại con đường giao dịch.
Sở Ngu cũng thừa dịp này lấy bằng chứng nàng đi bộ lạc Tang tộc hơn một tháng tìm được, bao gồm manh mối ở vùng sông nước Giang Châu giao hết toàn bộ cho Viên Phượng Hoa.
Viên bộ đầu cẩn thận xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện.
- Như thế xem ra năm đó Phong thúc rời đi không phải bởi vì hư tình giữa ngươi và Bạch Phúc Noãn, nhất định là do thúc ấy phát hiện bí mật động trời nào đó. Bởi vì giao dịch tơ tằm là lợi ích của cả đôi bên, bằng không dựa vào tính cách của Phong thúc người chắc chắn sẽ không ôm ngọc bội một mình rời đi. Người chắc chắn đã an bài thỏa đáng, người biết chuyện làm ăn chắc chắn sẽ đi xuống.
Sở đồ tể cảm thấy lời này rất có lý nhưng nàng không biết phụ thân rốt cuộc phát hiện bí mật gì. Ắt hẳn phải động trời lắm người mới không tiếc mọi giá mà trở mặt với Bạch Lâm, đem ân cứu mạng năm xưa vứt ra sau đầu.
Viên Phượng Hoa suy nghĩ vài giây, sau lại hỏi thăm thêm một số vấn đề.
- Khi ngươi chưa bắt cóc Sở Phong, trước đó đã từng gặp qua lần nào hay chưa?
Người nọ lắc đầu, thở dài thường thượt.
- Vậy ngươi dựa vào cái gì để tìm được thúc ấy, bức hoạ chân dung ư?
- Vị cố chủ họ Đinh kia phái người tới giúp đỡ ta. Người đó nói hắn cùng thôn với Sở Phong, vừa nhìn liền có thể nhận biết được người cần tìm.
Vừa nghe dứt câu Sở Ngu đã buột miệng thốt ra:
- Hắn ta tên gọi là gì?
- Người đó tên là Trương Toàn.
(Trương Toàn là tên thật của Trương Quan Phu)
Hai chữ Trương Toàn vừa được phát ra, thanh chủy thủ trên tay Sở Ngu cũng theo đó hung hăng bị vứt trên thân cây. Nàng ngửa đầu thét lớn làm nam nhân ngồi dưới tàn cây sợ tới mức cả người xụi lơ trên nền đất.
- Hai người bọn họ giết hại cha ta như thế nào? Ngươi mau đem những việc ngày hôm đó chính tai ngươi nghe và thấy được ở trên thuyền nói rõ toàn bộ cho ta biết!!
Người này vâng vâng dạ dạ ngoan ngoãn đồng ý, chuyện cũ năm đó đã trôi qua từ rất lâu rồi, giờ nếu muốn kể lại đầy đủ chi tiết thì hắn phải nỗ lực hồi tưởng lại những sự kiện đã phát sinh vào đêm hôm ấy.
Hắn nhớ rõ chính mình cùng Trương Toàn trói Sở Phong đem đến Giang Châu bằng một con thuyền, tại đây hai vị cố chủ bắt đầu ép hỏi Sở Phong nhằm mục đích lấy miếng ngọc bội. Ngờ đâu Sở Phong không hợp tác, người họ Đinh uy hiếp nếu không giao ra ngọc bội sẽ giết chết hắn, nói mãi mà Sở Phong vẫn không chịu thoả hiệp cho nên cái người họ Bạch dùng ánh mắt ám chỉ để tên họ Đinh giáo huấn hắn một trận. Ai mà ngờ người họ Đinh bóp cổ Sở Phong không bao lâu, Sở Phong liền ngã xuống đất không dậy nổi nữa. Hai người kia bị doạ cho hoảng hồn, ông ta ngoắt tay bảo ta và Trương Toàn tiến đến kiểm tra xem tình huống như thế nào.
Khi ta bước tới kiểm tra hơi thở của Sở Phong thì phát hiện hắn đã đi chầu trời, khoảnh khắc ấy bọn họ vô lực xoay chuyển đất trời.
Cố chủ họ Bạch mắng tên họ Đinh tay chân không biết nặng nhẹ đem người bóp chết, họ Đinh cãi lại, hắn nói căn bản hắn không có dùng lực. Và thế là hai bên lời qua tiếng lại, cãi cọ rất lâu. Cuối cùng bọn họ đành phân phó cho ta và Trương Toàn xử lý hậu sự, hắn chỉ điểm bọn ta đem Sở Phong đẩy xuống nước rồi tạo hiện trường giả rằng nạn nhân bất cẩn trượt chân rơi xuống nước. Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, hai vị cố chủ lén lút quay về huyện Nhạc Sơn ngay trong đêm.
Nghe xong tên nam nhân xa lạ tự thuật một phen, hàm răng Sở Ngu trở nên tê dại, trên trán nổi lên từng đạo gân xanh. Ánh mắt nàng tựa như phát hỏa, vừa khó thở lại vừa bi cực, nàng nhịn không được lệ rơi đầy mặt. Tuy rằng ngày đó ở Giang Châu người lái đò đã nói cho nàng nghe đại khái một ít tình huống xảy ra vào đêm hôm đó nhưng rốt cuộc người lái đò vẫn chưa tận mắt nhìn thấy. Hiện giờ người trước mặt là người đã chứng kiến từ đầu đến cuối, mỗi cảnh tượng hắn thuật lại đều có thể đem nàng kéo đến tận hiện trường giết người, bắt nàng chính mắt nhìn thấy phụ thân bị người ta bóp cổ đến chết.
Viên Phượng Hoa vỗ vỗ bả vai của nàng, chủ động nói lời an ủi.
- Việc đã đến nước này ngươi hãy nén bi thương để còn lo liệu những bước tiếp theo. Hiện nay tình thế đã sáng tỏ, ngày mai ta sẽ trực tiếp bắt hai người kia về quy án.
Sở Ngu nâng tay lau khô nước mắt trên mặt, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, kiên định nói:
- Không vội, trước tiên cứ để cho bọn họ sống lâu thêm hai tháng nữa đi. Tháng sau Bạch Lâm chuẩn bị cùng người khác kết phường mở thêm nhà xưởng, mở thêm cái này là hắn đã có bốn phân xưởng với quy mô lớn, hơn nữa cửa hiệu mặt tiền lớn nhỏ cũng có tận mười mấy cái, phân bố đều ở các khu vực nội và ngoại thành của huyện Nhạc Sơn. Ta muốn cho hắn tận mắt nhìn thấy sản nghiệp mà hắn dùng dã tâm bừng bừng tạo nên sẽ sụp đổ ở trước mắt của hắn, bắt hắn nhìn những người đứng bên cạnh và những người hợp tác với hắn đều không có được kết cục tốt. Sau đó ta tống hắn vào đại lao, cuối cùng mới lấy mạng chó của hắn!!
Viên Phượng Hoa gật đầu đồng ý.
- Vậy làm theo ý của ngươi đi, bên kia ngươi chú ý không cần rút dây động rừng. Trước tiên ta đem người này về giam giữ ở huyện nha, ngày mai lại tìm lý do đem Trương Toàn bắt giam. Thằng nhãi này chạy thoát nhiều lần như vậy, lần này không thể lại thả hắn ra nữa. Tốt nhất bắt hết nhốt lại một lượt để đến ngày mở công đường xét xử ta đỡ phải mất công đi tìm.
Sở Ngu gật gật đầu, nàng nhìn vào mắt Viên Phượng Hoa nói:
- Vậy phiền ngươi vất vả một chút, bây giờ tai mắt của bọn ác tâm kia khá nhiều, có đôi khi ta không nhất định có thể đến tìm gặp ngươi. Ngươi nếu nhìn thấy ta có điểm nào không thích hợp thì hãy đến nhắc nhở ta, dù sao lần này ta quyết tâm không cắn chết bọn họ sẽ không buông.
- Ta biết rồi..... Ngươi cưỡi ngựa giúp ta đến nha huyện một chuyến, tìm gặp thủ hạ của ta bảo hắn mang một chiếc xe đẩy tới đây đem phạm nhân kéo về. Chân người này bị thương không biết phải chờ tới khi nào thì hắn mới có thể tự mình đi tới nha huyện.
Sở Ngu quay gót đi về hướng con lộ, nàng đi tìm Mộc Đinh Hương để lấy ngựa.
Về đến nhà Mộc Đinh Hương an ủi Sở Ngu một phen, khi trên đường trở về Sở Ngu đã kể cho nàng nghe toàn bộ quá trình bức cung. Tuy rằng sớm đã biết Bạch Lâm và Đinh Khải trực tiếp giết người bằng tay nhưng một lần nữa nghe thấy người trong cuộc kể lại, hai người các nàng phảng phất như chính mắt nhìn thấy Sở Phong bị giết hại, cõi lòng cảm thấy thập phần bi thống.
Đau xót qua đi, ngày nào Sở Ngu cũng nghĩ cách xem nên trả thù hai kẻ ác nhân như thế nào, Mộc Đinh Hương sợ nàng suy nghĩ quá độ sẽ phát điên nên dù đối phương đi đến nơi nào nàng đều sẽ đi theo canh giữ. Sở Ngu thấy tiểu cô nương bộ dáng thận trọng mới cẩn thận xem xét lại hành vi của mình, nhận ra bản thân quả thật có chút mất lý trí, nàng đóng cửa ở nhà suy tư và chậm rãi điều tiết cảm xúc, phải mất mấy ngày sau mới trở lại trạng thái rộng rãi như bình thường. Về chuyện của hai nhà họ Đinh và họ Bạch nàng vẫn dồn lực chú ý như cũ, chờ thời cơ thích hợp đem hai tên khốn ấy thu thập một phen.
Thời điểm giữa tháng sáu là lúc lương thực của nhà họ Sở bước vào giai đoạn thu hoạch, chuyện xảy ra với Sở Ngu hai vợ chồng Lưu Hừ cũng đều được biết. Đến ngày thu hoạch Lưu Hừ thỉnh mười mấy vị nam tử hán cơ bắp cuồn cuộn kéo đến cuối thôn Phù Dung, bọn họ đem số lương thực ngoài ruộng trực tiếp thu hoạch sạch sẽ. Cách ba ngày sau Lưu lão gia lại thuê thêm bảy tám vị phụ nhân đến Sở gia bẻ bắp, nhân tiện nghiền hạt thóc và nhổ cây đậu.
Lần này vụ mùa đầu thu đã thu hoạch xong hết rồi, bây giờ chỉ còn chờ giai đoạn phơi khô là có thể đưa đến thực cư.
Tháng sáu năm nay huyện Nhạc Sơn nghênh đón một chuyện vui cực lớn, Lưu gia muốn đem nữ nhi thứ hai lưu lạc bên ngoài hơn mười tám năm về nhà làm lễ nhận tổ quy tông. Người có uy tín và danh dự trong huyện đều nhận được thiệp mời, Tần gia cũng không ngoại lệ.
- Chẳng lẽ vị tam muội kia của nàng thật sự được hai vợ chồng ác độc kia nhặt về nuôi?
Dung Tuyên tràn đầy nghi hoặc, nếu thật sự như vậy thì hai người lần trước tới cửa bái phỏng đúng là không phải mạo danh tên tuổi của Lưu nhị tiểu thư.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, ta nhớ mang máng khi ta còn nhỏ độc phụ ác đức kia kỳ thật cũng đã hoài thai chín tháng mười ngày. Cuối cùng hài tử nhà họ Mộc tại sao lại biến thành nữ nhi của nhà họ Lưu thì ta thật sự không biết.
Mộc Bạch Chỉ cảm thấy chuyện này rối như tơ vò.
- Vậy đi xem thử đi, chuyện làm ăn của Lưu gia hiện giờ hệt như mặt trời ban trưa, có thể kết giao với bọn họ âu cũng là một chuyện tốt. Thừa dịp này chúng ta sẵn tiện xem qua tình huống của hai người kia.
Mộc Bạch Chỉ gật đầu tán thành.
- Đến lúc đó ngươi tự mình đi vẫn hơn......
- Làm sao vậy, lại muốn ném ta một mình có đúng hay không?
Mộc Bạch Chỉ bất đắc dĩ, nàng duỗi tay đỡ trán rồi lắc đầu nói.
- Đường đường là người cầm quyền của nhà họ Tần vậy mà suốt ngày cứ lo được lo mất, đã từng tuổi này còn giống như hài tử dính lấy mẫu thân không rời.
- Ta cũng không phải là không thể rời mẫu thân, chẳng qua là ta không thể rời khỏi nàng mà thôi.
Da mặt của Dung Tuyên thật ra khá là dày.
Mộc Bạch Chỉ thấy đối phương như vậy tức nghẹn chẳng nói nên lời, nàng giận dỗi liếc mắt cảnh cáo Dung Tuyên.
Ngày ấy cuối cùng cũng tới, Lưu phủ khắp nơi giăng đèn kết hoa. Những người được mời ở huyện Nhạc Sơn và những huyện lân cận bắt đầu sôi nổi tụ tập về nhà họ Lưu, bọn họ đều muốn nhân cơ hội này móc nối quan hệ. Trong lúc nhất thời, Lưu phủ tân khách dập dìu như mây, vô cùng náo nhiệt.
Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ cũng đã đến, các nàng vừa đệ lên danh thiếp, tiểu nhị phụ trách tiếp khách nhìn vào danh thiếp rồi quay vào phía trong cất giọng hô lên:
- Tần gia, Tần phu nhân đến...
Khách khứa lui tới sôi nổi ghé mắt, dù gì ở Nhạc Sơn Huyện Tần gia cũng là gia tộc có địa vị cao. Cần phải biết năm đó danh tiếng của Dung gia đại tiểu thư cực kỳ vang dội, đến tận ngày hôm nay cũng không ai dám khinh thường nữ nhân này. Ngoại giới có rất nhiều suy đoán về nữ nhân này, nhiều người ở phía sau nghị luận xem có phải Tần gia đã sớm bị Tần phu nhân nắm lấy, chuyện Tần đổi thành Dung bất quá chỉ là chuyện sớm muộn.
Dung Tuyên nắm tay Mộc Bạch Chỉ nhìn thẳng về phía đại sảnh đi đến. Đám người xung quanh nào là tìm hiểu, tiện diễm, mơ ước, thưởng thức... Đủ loại ánh mắt nàng sớm thấy qua, đối với trường hợp như vậy nàng đã không còn thấy hoảng loạn nữa.
Mà Mộc Bạch Chỉ đi ở bên cạnh cả người xuyên một thân y phục màu xanh nhạt thêu bách hoa, tóc dài đen nhánh lười nhác khoác trên vai. Nàng sánh vai cùng người cao ngạo quạnh quẽ như Dung Tuyên trái lại trông rất hợp nhau.
Mộc Đinh Hương hôm nay là vai chính, nàng ngồi một mình trong phòng chờ đợi, cũng may có Lưu Niệm Niệm bồi nàng nên cũng không cảm thấy quá mức nhàm chán.
Hôm nay tuy nói khách khứa vì nàng mà đến nhưng đại bộ phận người trên thực tế lại muốn dùng nàng làm cầu nối để giao du với nhà họ Lưu mà thôi. Nàng vô pháp kết bạn với các thương nhân phú hào trong yến hội, nếu thật sự làm được, nói không chừng sau này cũng có người trợ lực và giúp đỡ trong chuyện làm ăn.
Sở Ngu xen lẫn trong đám người, hiếm khi nhìn thấy nàng xuyên y phục thêu hoa, tóc buộc cao càng làm cho cả người thêm nét cao gầy tuấn mĩ, thần thái phi dương. Chọc cho những người xung quanh ánh mắt cứ hướng trên người nàng nhòm ngó.
Mà Viên Phượng Hoa đứng bên cạnh cũng bỏ đi bộ quần áo của bộ khoái, tóc đen đai ngọc cộng thêm hoa bào cẩm quý, nhìn chung nàng không hề thua kém Sở Ngu chút nào. Hai người đứng chung một chỗ, đồng dạng trường thân ngọc lập, tư dung xuất sắc, quả thật là tuấn mĩ chi sắc hiếm có trong nhân gian.
Nghe được chỗ đại môn có thanh âm báo Tần phu nhân của Tần gia đến, chân mày của Sở Ngu hơi hơi nhảy dựng. Lần trước nàng cùng với Mộc Đinh Hương đi Tần phủ một chuyến, cuối cùng lại tan rã trong không vui, lần này nàng muốn đi tới đi lui trước mặt của vị Tần phu nhân kia để xem đối phương có biểu tình gì.
Nghĩ như thế nàng liền lôi kéo ống tay áo của Viên Phượng Hoa, hai người nhất định phải xuyên qua đám đông khách khứa để đi tới trung đường, quả nhiên hai bên vừa vặn chạm mặt.
Dung Tuyên nhìn Sở Ngu khí độ bất phàm đứng trước mặt, hơi hơi ngẩn ra một chút.
Mà ánh mắt của Sở Ngu lại bị Mộc Bạch Chỉ đứng bên cạnh hấp dẫn, đôi mắt của người kia kiệt ngạo khó thuần, cằm thon nhọn, thần thái nhàn nhã. Cả người toát lên một cỗ chi khí nhẹ nhàng, mơ hồ còn có bóng dáng của Mộc Ngọc Trúc nhưng đem so cùng vị thôn phụ bộ dáng yếu đuối kia khác xa một trời một vực. Người này giống như con ngựa trên thảo nguyên, nhẹ nhàng và tự do.
Càng không phải như lời mọi người hay đồn đãi, bị đánh đến ngây dại.
Có lẽ nàng nhìn người ta tới mức nhập thần, Dung Tuyên đứng một bên trên mặt cũng đã lộ ra biểu tình không vui. Dung đại phu nhân ho nhẹ một tiếng, mở miệng nhắc nhở.
- Sỡ lão bản là kiểu người thích nhìn chằm chằm người khác như vậy hay sao?
Còn chưa đợi Sở Ngu trả lời, Viên Phượng Hoa lại kinh hỉ đáp lời.
- Tuyên tỷ, không ngờ hôm nay lại được gặp tỷ ở đây.
Nếu là trước kia Dung Tuyên khẳng định sẽ khinh thường việc tham gia yến hội, hôm nay đích thân đi một chuyến xác thật khiến người ta gặp nhiều chuyện vui ngoài ý muốn.
- Không phải ngươi cũng vậy hay sao? Rất khó thấy được ngươi xuất hiện ở những chỗ như thế này.
Viên Phượng Hoa thoải mái cười nói:
- Lưu đại tiểu thư và Lưu nhị tiểu thư đều là bằng hữu của ta, hơn nữa hôm nay được nghỉ liền chạy tới đây nhìn thử.
Sở Ngu không nghĩ Viên Phượng Hoa cư nhiên lại nhận thức Dung Tuyên, chỉ là hiện tại lực chú ý của nàng đều đặt hết lên người của Mộc Bạch Chỉ. Lần trước đi bái phỏng chỉ vì muốn gặp nhưng lại không được gặp, hiện giờ người ta đã tự đưa người tới cửa, điều này làm nàng rất vui vẻ, trong đầu suy nghĩ chỉ muốn mang nhị tỷ đi gặp Mộc Đinh Hương ngay lập tức. Cứ thế Sở Ngu không quan tâm những người xung quanh, tiến lên giữ chặt cánh tay của Mộc Bạch Chỉ.
Dung Tuyên thấy đối phương động tay động chân như thế, nàng dùng một tay đem Mộc Bạch Chỉ kéo về phía sau lưng để che chắn, sau đó trừng mắt nhìn Sở Ngu, trầm giọng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Sở Ngu vạn lần không nghĩ tới Dung Tuyên đối với một vị thiếp thất trong nhà lại để bụng như thế, tư thái đối phương bảo vệ người phía sau hệt như chó mẹ bảo vệ cún con làm nàng có chút sửng sốt. Hậu tri hậu giác nàng mới phát hiện bản thân có chút đường đột nhưng thái độ của Tần phu nhân vẫn là làm nàng có chút ngoài ý muốn, nàng nhịn không được mở miệng trêu chọc.
- Tần phu nhân, lần trước bái phỏng quý phủ ta và Mộc Đinh Hương muốn gặp nhị tỷ ngươi không cho gặp, bây giờ lại hào phóng mang đến tận cửa. Chắc hẳn lúc này sẽ không ngăn cản tỷ muội các nàng gặp mặt đâu đúng không?
- Nếu người mà ngươi ám chỉ chính là đám người nhà họ Mộc thì tốt nhất vẫn là không cần gặp.
Dung Tuyên nắm lấy bàn tay của Mộc Bạch Chỉ, diện tích tiếp xúc giữa hai bàn tay càng ngày càng tăng.
- Nói nửa ngày trời hoá ra là ngươi không thích đám người nhà họ Mộc.
Sở Ngu cười rộ lên, nụ cười vừa dứt nàng tiếp tục lên tiếng trấn an hai nữ nhân trước mắt.
- Nếu dựa theo lời ngươi nói thì các người có thể yên tâm, Đinh Hương là cốt nhục của nhà họ Lưu, càng không phải là nữ nhi của nhà họ Mộc xấu xa, bằng không ngươi cho rằng vì sao hôm ấy chúng ta lại đến. Chỉ là nàng ấy từ nhỏ nhìu lần được nhị tỷ chở che thoát khỏi ma chưởng của đám người ác độc kia, vì thế đối với nhị tỷ mới nhớ mãi không quên, thật lòng nàng vẫn luôn tìm cách để cứu nhị tỷ ra. Hôm trước tùy tiện tới bái phỏng, chúng ta chưa từng muốn gây ra sự hiểu lầm to lớn như vậy.
Sở Ngu vừa nói xong, Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ đưa mắt liếc nhìn nhau, trong mắt đối phương đều có thể thấy rõ sự kinh ngạc không thể che giấu.
Đặc biệt là Mộc Bạch Chỉ, đời này người nàng tin tưởng nhất đánh nàng một gậy rồi đẩy nàng vào địa ngục không thấy lối ra, khiến nàng hoàn toàn đối với thế giới này mất đi sự tin tưởng. Một gậy kia, mẫu thân thì đè chặt tay chân của nàng để phụ thân tiện tay đánh xuống, hai vị huynh đệ thờ ơ đứng nhìn. Duy nhất khi ấy chỉ có một mình đại tỷ quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin nhưng chẳng thể thay đổi được gì, muội muội nàng yêu thương nhất cũng chẳng thấy đâu.
Một khắc kia nàng kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, mà ngày hôm ấy cũng chính là ngày toàn bộ cuộc sống của nàng rơi vào bóng tối hắc ám, mãi chẳng thấy lối ra.
Một gậy đánh xuống trời đất u ám, suốt một quãng thời gian dài nàng sống trong vùng ký ức hỗn độn, mặc người ta khi dễ ức hiếp. Nàng cứ sống như thế mãi cho đến khi người kia xuất hiện, người ấy đưa tay đem nàng về nơi có ánh sáng ấm áp....
Đối với nàng mà nói, trên thế giới này người duy nhất đáng giá để nàng có thể tín nhiệm chỉ có một mình Dung Tuyên.
Thế nhưng hôm nay nghe được tam muội muội mấy năm nay vẫn còn nhớ mãi về mình, thậm chí còn muốn cứu mình ra khỏi hố lửa. Điều này làm nàng có chút không thể tin được, lúc này nàng vẫn còn nghi ngờ lỗ tay mình có hay không nghe nhầm.
Viên Phượng Hoa đứng ở một bên đại khái cũng dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thấy hai người chần chừ nàng vội vàng tiếp lời.
- Tuyên tỷ, Sở Ngu là bằng hữu của ta, ta có thể đảm bảo nàng không có ý gì xấu. Khi còn nhỏ Đinh Hương bị người nhà họ Mộc cố ý tráo đổi, một năm trước xém chút nữa bị họ bán cho một tên goá vợ. Cũng may A Ngu kịp thời ra tay cứu giúp nàng ấy, ngày ấy ta cũng đi theo giúp đỡ một phen.
Từ nhỏ Dung Tuyên đã quen biết Viên Phượng Hoa, đối với lời nói của nàng tự nhiên tin tưởng tuyệt đối. Giờ đây nhắc lại nàng cũng cảm thấy bản thân khi đó kích động quá mức, bấy giờ biểu tình trên mặt mới chậm rãi dịu xuống. Chỉ là nàng vẫn còn cảm thấy bát tự của mình và cái người họ Sở này tương khắc với nhau, bởi lẽ đối phương lúc nào cũng có thể dễ dàng khiêu khích và chọc cho nàng tức giận.
Trước mắt hiểu lầm đã được hoá giải nàng cũng không thể lúc nào cũng lạnh mặt với người ta, để bầu không khí đỡ gượng gạo nàng liền quay đầu hướng về phía Mộc Bạch Chỉ hỏi han xem ý của người thương thế nào.
- Nàng có muốn đi gặp tam muội hay không?
Mộc Bạch Chỉ gật đầu, thời điểm xảy ra chuyện muội muội đã ra đồng làm việc, bằng không nếu muội ấy có mặt ở hiện trường ắt hẳn cũng sẽ sống chết tiến lên ngăn cản đôi vợ chồng ác độc kia lại.
Vả lại khi đó tam muội cũng chỉ mới mười hai tuổi, ngay cả bản thân muội ấy còn chưa chắc bảo hộ được vậy mà mình lại đem bất hạnh của mình đổ hết lên đầu người vô tội.
Hơn nữa lần trước các nàng đi đến Tần gia cũng xuất phát từ sự quan tâm đối với người tỷ tỷ như nàng vậy mà nàng còn bày ra bộ dáng không nóng không lạnh, chẳng biết có làm tổn thương muội ấy hay không nữa.
Rõ ràng trước kia hai tỷ muội các nàng ở chung khá tốt, tuy rằng cuộc sống cực khổ nhưng giữa hai người vẫn có một ít thời gian vui sướng, ví như là đi bắt bươm bướm, ở nhà thì thôi nhưng khi ra đồng làm việc là lại thấy thực sự vui vẻ.
Nàng nhẹ nhàng cắn môi, phần đầu truyền đến cơn đau âm ỉ. Bàn tay vẫn cảm nhận được độ ấm quen thuộc của người nọ.
Vẫn ổn, mặc kệ chuyện phát sinh là tốt hay xấu người này vẫn luôn tồn tại bên người, giúp nàng vượt qua những ngày tăm tối để nàng vẫn còn dũng khí vui cười như hiện tại.
Ở thời điểm nào Sở Ngu cũng luôn là người thận trọng, nàng có thể từ trong lời kể của Mộc Đinh Hương đọc ra được Mộc Bạch Chỉ khổ sở đến nhường nào. Nàng thậm chí còn tưởng tượng được ở một nơi các nàng nhìn không thấy, nhị tỷ đã trải qua những biến cố khủng khiếp ít ai bì được.
Ví dụ như vị Tần phu nhân trước mắt, cuộc đời của nàng tương phản với địa vị. Chỉ khi nàng ở sau lưng người này nghe được những lời đồn đãi li kì mới biết hoá ra cuộc sống của nàng ấy cũng chẳng hề dễ dàng như nàng đã từng nghĩ. Mặc kệ ở giữa hai người có quan hệ gì, chỉ cần nhìn thấy Tần phu nhân để ý tới nhị tỷ là nàng đã thoáng yên lòng. Thấy được sự cảnh giác cao độ của cả hai người, chắc hẳn trước đó các nàng đã nếm qua không biết bao nhiêu khổ sở.
Nghĩ như thế Sở Ngu liền cảm thấy bản thân lúc trước quá mức
keo kiệt, vì thế nàng chủ động lên tiếng để hòa hoãn bầu không khí.
- Lần đó viếng thăm quý phủ chẳng qua là vì Đinh Hương nói ngày tết Đoan Ngọ là sinh thần của nhị tỷ, vì là lần đầu tiên nên nàng ấy không dám trực tiếp đi tìm, chỉ bảo đứng từ xa xa nhìn thử biết đâu sẽ gặp được. Vì thương nàng ấy nên ta mới dùng chuyện tơ tằm làm lí do tới cửa bái phỏng, kỳ thật chỉ muốn để nàng ấy nhìn thấy nhị tỷ một lần. Sở dĩ ta trở nên giận dữ là vì ngày đó thái độ của phu nhân làm ta hiểu lầm rằng nhị tỷ đã bị sát hại ở nhà họ Tần, thế nên mới phạm vào tội hỗn hào, còn thỉnh Tần phu nhân và nhị tỷ thứ lỗi.
Dung Tuyên cùng Mộc Bạch Chỉ nghe xong lời Sở Ngu trần thuật mới biết ngày ấy các nàng đã hiểu lầm hai người. Mộc nhị tiểu thư nghe được tam muội đã lâu như vậy còn để ý đến mình, trong lòng mềm thành một vũng nước. Hoá ra trên thế giới này vẫn còn một người khác quan tâm đến nàng.
Càng nghĩ càng cảm thấy hôm đó ở Tần gia nàng trốn tránh không ra, ắt hẳn đã cô phụ tấm lòng nhiệt thành của muội ấy.
Nghĩ vậy lại thấy cảm xúc trong lòng dần trở nên kích động, tuy rằng cơn đau trên đầu ngày càng nặng nhưng nàng vẫn có thể chịu đựng được, đợi đến khi gặp được tam muội lại nói tiếp.
Dung Tuyên thấy nàng sắc mặt không tốt, lo lắng hỏi:
- Nàng không sao chứ?
Mộc Bạch Chỉ lắc đầu, thanh âm nơi vòm họng đã có chút khàn khàn.
- Không có việc gì, ta muốn gặp tam muội muội.
Dung Tuyên có chút lo lắng, nàng lôi kéo tay Mộc Bạch Chỉ đi theo phía sau Sở Ngu, đoàn người hướng thẳng về phía sân viện của Mộc Đinh Hương.
Từ khi thân phận của Mộc tiểu cô nương được vợ chồng Lưu Hừ xác nhận, nàng ở nhà họ Lưu được dành cho một căn phòng vừa riêng biệt lại vừa rộng rãi. Phòng của nàng tương đối gần với phòng của Lưu Niệm Niệm, chỉ là nàng ít khi trở về đây cho nên sân viện vẫn luôn trống không, mãi cho đến hôm nay mới thấy hơi náo nhiệt một chút.
Khi các nàng đi trên đường, Sở Ngu quay đầu lại nhẹ nhàng đánh giá Mộc Bạch Chỉ từ trên xuống dưới, sau đó cẩn thận hỏi thăm tình hình.
- Đầu của nhị tỷ hiện giờ vẫn ổn chứ?
Lúc trước mỗi lần nhắc tới Mộc Bạch Chỉ là mỗi lần tâm trạng tức phụ nhà nàng lại trở nên u buồn. Từ sau khi bị đánh một gậy lên đầu, Mộc Đinh Hương kể lại mỗi lần cùng nhị tỷ nói chuyện là tỷ ấy luôn trong bộ dạng ngu dại, không một ai nhìn thấy tình trạng của nàng mà không cảm thấy tiếc hận và không đau lòng.
Dung Tuyên nghe Sở Ngu hỏi vậy thì hừ lạnh một tiếng.
- Nhờ ơn nhờ phúc của nhà họ Mộc mà nàng ấy hai ba ngày lại lên cơn đau đầu một lần, mỗi khi trời mưa căn bản là không được sống yên ổn.
Sở Ngu trong lòng nhảy dựng, kể từ lần trước cho đến bây giờ mặc kệ Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ có mối quan hệ gì mà lại ở chung nhưng sự quan tâm mà người này dành cho Mộc Bạch Chỉ thật sự xuất phát từ nội tâm. Bởi vậy Dung Tuyên sau khi nghe nàng nhận là người nhà mẹ đẻ của nhị tỷ mới trở nên thất thố như thế. Đồng dạng ngẫm lại, chỉ cần Hương nhi của nàng chịu sự khắt khe của người nhà họ Mộc là nàng đã hận không thể lập tức lột da uống máu bọn họ.
Thấu hiểu được cảm giác này nên nàng đối với biểu hiện của mình vào ngày hôm đó càng thêm nên áy náy, hơn nữa Tần phu nhân vừa nói sơ qua tình trạng bệnh tật của Mộc Bạch Chỉ, nghe thôi cũng đã thấy nghiêm trọng. Nàng chẳng biết làm gì khác ngoài việc an ủi và cổ vũ đối phương.
- Nhất định sẽ chữa khỏi.
Dung Tuyên nghe nàng an ủi, tính xấu không kiên nhẫn rốt cuộc cũng chậm rãi dịu xuống.