Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 65: Chương 65





Biết được mấy ngày hôm trước Mộc Không Thanh bị gia nhân nhà họ Bạch đánh gãy cả chân, trong lòng Sở Ngu và Mộc Đinh Hương đều là một mảnh vui mừng, các nàng làm việc gì cũng đều cảm thấy thần thanh khí sảng.

Có đôi khi kẻ ác còn có kẻ ác khác hơn, để người khác ra tay còn thấy hả giận hơn khi tự mình động thủ rất nhiều.
Chuyện xảy ra khiến các nàng hài lòng mà người dân ai ai cũng thấy vui vẻ, Sở Ngu nén cười nói:
- Dạo trước nàng và Niệm Niệm ra ngoài dạo phố để ta vất vả chạy theo sau hộ tống, đêm nay nàng cũng không thể để bản thân mình thoải mái xong rồi liền mặc kệ ta.
Mộc Đinh Hương nghe nữ nhân này thốt ra toàn những câu nói không biết xấu hổ lập tức trừng mắt cảnh cáo.
- Ngày nào cũng làm bộ không biết mệt hả?
- Làm gì có chuyện ngày nào cũng làm..

Nàng ngẫm lại đi lần trước kì kinh nguyệt của ta vừa hết thì tới lượt nàng, tính ra đã non nửa tháng nay chúng ta chưa có chạm vào nhau, lâu vậy ta thật sự cảm thấy rất vắng vẻ đó.
Sở Ngu dục cầu bất mãn, nàng có chút u sầu mở mồm lí luận.
- Nè không phải tới tận lúc ngươi
26 27 tuổi mới làm tới loại sự tình này hay sao, vậy hai mươi mấy năm trước đó sao ta không thấy ngươi than vãn bị vắng vẻ vậy??
Mộc Đinh Hương tinh ranh đem lời nói chất vấn ngược trở lại.
- Đâu phải kiểu đó, trước đây ta chưa từng có mà trong lòng thật sự cũng chẳng hề biết tới loại chuyện này.

Cơ mà từ sau khi ta nếm được "quả" ngọt thì căn bản không dừng lại được, chuyện này nàng không nên trách mỗi mình ta.
Sở Ngu ra sức diễn giải xem chừng như mình nãy giờ nói chuyện hợp tình hợp lý dữ lắm..
Mộc Đinh Hương tất nhiên á khẩu chẳng thể tìm lí do phản bác, quả nhiên đêm tới nàng bị đè cho liệt cả giường.
Ngày hôm sau cần phải thu hoạch lương thực, trước đó Sở Ngu đã nói chuyện với Khi Mãn về vấn đề tạm thời ngừng việc buôn bán, cuối cùng cả hai thống nhất chừa ra hẳn hai ngày để nghỉ ngơi.

Thêm nữa Khi Mãn cùng Tiểu Hỉ vừa làm xong tiệc rượu thành thân, khoảng thời gian này đúng là thời khắc ngọt ngào đường mật, tất nhiên bọn họ càng không muốn phải vác xác đi làm vào lúc này.
Giờ đây nhà cửa phòng ốc đã xây tốt Mộc Đinh Hương không muốn Sở Ngu tiếp tục vất vả như trước nữa, dẫu sao nghề giết heo quả thực rất nặng nhọc.

Hiện tại Sở Ngu tuy rằng chưa tới 30 tuổi nhưng ngày nào cũng làm việc gấp mấy lần người khác, mệt cỡ nào buổi chiều vẫn cố ra đồng phụ mình.

Nếu có thể, thật lòng Mộc Đinh Hương mong rằng nàng ấy sẽ giải nghệ.
Nhưng nàng đã làm cái nghề giết heo này rất nhiều năm rồi sao có thể tùy tiện nói không làm liền không làm, nàng đau lòng tức phụ cho nên cố gắng tìm cách cân bằng chuyện này.

Mắt thấy Uông Tiểu Hỉ đã gả cho Khi Mãn nhưng do gia đình khó khăn nên nàng ấy vẫn phải đi ra ngoài tìm việc để làm, thấy vậy Sở Ngu lập tức tìm Khi Mãn thương lượng.


Mọi việc trong cửa hàng vẫn duy trì trật tự như trước kia, chỉ khác ở chỗ sáng sớm sau khi giết heo xong nàng sẽ về nhà còn việc buôn bán thì giao lại hết cho phu thê nhà hắn, như vậy nàng sẽ có thời gian ở nhà với người thương.
Uông Tiểu Hỉ cầu còn không được sao có thể từ chối, Sở Ngu thuận tiện lại giúp bọn họ giải quyết triệt để nỗi lo về sau.

Hứa hẹn tương lai nếu có thai các nàng nhất định sẽ tới đây hổ trợ, Tiểu Hỉ nghe xong tất nhiên vui vẻ cực kì.
Tới ngày thu hoạch hai vợ chồng nhà họ Lưu tự nhiên cũng sẽ góp mặt, hơn nữa số lương thực này còn trực tiếp cung ứng cho Ngũ Vị thực cư.

Từ ngày chuyển sang dùng loại lương thực này phẩm chất đồ ăn của quán tăng lên hẳn mấy bậc, khách quen càng ngày càng kéo thêm nhiều khách mới tới quán ủng hộ, dàn đầu bếp không thay đổi vẫn giữ nguyên như cũ, có chăng thứ thay đổi duy nhất ở đây chính là nguyên liệu nấu ăn.

Lưu Hừ đại khái minh bạch, tửu lâu của hai nhà Đinh và Lưu đấu đá với nhau nhiều năm như vậy, hiện tại bên ông đột nhiên phất lên như diều gặp gió vượt mặt đối thủ nguyên nhân chủ yếu chính là do lương thực nữ nhi nhà mình trồng ra.
Cũng may gần quan được ban lộc, Lưu Hừ mạnh dạn đem chuyện này nói thẳng với Sở Ngu và Đinh Hương.

Hai nàng nghe xong nhìn nhau cười, Sở Ngu thay vợ nói:
- Người yên tâm đi, nguyên liệu nấu ăn trong tiệm chúng ta sẽ bao trọn tất cả.

Bất quá người đừng trả nhiều bạc giống lần trước nữa, cứ tính theo giá thị trường là được rồi ạ.
Lưu lão gia cười đến nỗi đôi mắt khép lại thành một đường, ông sảng khoái nói.
- Ngươi xem nhạc phụ của ngươi là kẻ thiếu tiền hay sao, lão tử ta đây kiếm tiền cho khuê nữ ta xài có gì phải nghĩ.

Bất quá cẩu tạp chủng Đinh Khải kia cả ngày cứ ở trước mắt ta diễu võ giương oai, kiếp này ta muốn đem hắn chèn ép xuống vũng bùn suốt đời không thể ngóc đầu lên được.
Nhớ tới nhà họ Đinh năm xưa hãm hại nhà mình, cha mẹ bởi vì không thể chịu đựng sự kiện đó nên từ giã cõi đời, đến tận bây giờ nhắc lại Lưu Hừ vẫn còn thấy căm phẫn khôn nguôi.
Sở Ngu nhìn cha vợ tràn đầy khí phách bèn giơ ngón tay cái lên tỏ ý tán thưởng.
- Biết người yêu thương nữ nhi, người làm con rể như ta cũng theo đó thơm lây.

Người không chê ta là phận nữ nhi ta đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
- Nữ nhân thì có làm sao, trần đời có ai mà chẳng phải do mẫu thân nuôi dưỡng ra...!Lưu Hừ ta không phải người như vậy, nói thật ngươi so với đám nam nhân trên huyện mạnh hơn rất nhiều, việc mà ta lo lắng nhất chính là các ngươi không thể có con về già phải làm sao bây giờ!? Bất quá cũng chẳng quan hệ gì, đến lúc đó nhận một đứa về nuôi dưỡng, hài tử nam hay nữ thế nào cũng được, như Niệm Niệm chẳng phải cũng khá tốt đấy thôi.
Lời của Lưu Hừ xác thật nằm ngoài dự đoán của mọi người, có trí tuệ uyên bác cùng nhân phẩm tốt, nghĩ thoáng kiểu thế này thì không phải nam nhân nào cũng có lối suy nghĩ giống nhau.
Mộc Đinh Hương nhìn cha mình cũng cảm thấy ông ấy đặc biệt vĩ đại, mình may mắn có được cha mẹ tốt tế này, không phải cái loại ác độc như hai vợ chồng nhà họ Mộc đã là tốt lắm rồi, nàng còn mong cầu gì hơn.
Hôm nay ngoài Lưu Niệm Niệm thì Lưu Trác cũng theo cha mẹ chạy đến đây chơi, bởi vì lần này là vụ mùa thứ hai nên sản lượng không cao cho lắm, ước chừng chỉ cần thuê thêm khoảng tám chín người cùng làm là được.
Bất quá đợt này lại có thêm một gương mặt mới xuất hiện, chẳng ai xa lạ đó chính là kim bài bộ khoái của huyện Nhạc Sơn, Viên Phượng Hoa.

Người này tới đây làm Lưu Niệm Niệm có chút bất an trong lòng nhưng hiện giờ thân phận của nàng ở trong mắt mọi người chẳng còn là bí mật, cho nên cũng chẳng cần phải cố ý che lấp làm gì.

Nàng chỉ thấy nữ nhân kia cả người từ trên xuống dưới lạnh như băng, thần sắc cổ quái không dễ dàng tiếp cận.
Quý đại nương mang theo Quý đại lang tới báo danh rất đúng giờ, con dâu là Hà thị vì bụng mang dạ chửa nên phải ở nhà dưỡng thai.

Tuy rằng bà biết thân phận thật sự của cháu ngoại nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để công bố ra bên ngoài, vì không muốn cùng Mộc mẫu xảy ra xung đột nên bình thường bà không tiện sang bên sông thăm cháu gái.

Đêm qua được nhìn thấy Mộc Đinh Hương lão thái thái vui tới nỗi cười tít mắt, giờ này vẫn còn cười mãi không thôi.
Mộc Đinh Hương đặc biệt thân cận với Quý đại nương, chuyện nàng mang dòng máu nhà họ Quý Lưu ai cũng biết rõ thành ra nàng cũng chẳng thèm câu nệ lễ tiết như trước kia làm gì.

Thấy bà vừa đến tiểu cô nương lập tức chạy tới dính lấy, chọc cho Quý đại nương không ngừng mở miệng kêu cháu ngoại ngoan..
Lưu Niệm Niệm cảm thấy chuyện này chả có gì là không tốt, thu hồi suy nghĩ, một lát sau nàng cũng dính bên cạnh Quý Vân Nương làm nũng.

Quý Vân Nương với cả Lưu Hừ chưa từng đem sự thật về thân phận của hai đứa nói cho Lưu Niệm Niệm nghe qua, theo quan sát từ nãy đến giờ hai người khẳng định đứa nhỏ này chắc chắn đã biết được chân tướng, dẫu vậy bọn họ vẫn quyết định sẽ không nói thẳng ra.

Cứ tiếp tục thường xuyên lui tới như bây giờ cũng rất tốt, nên yêu thương thì yêu thương, lúc nào nên nghiêm khắc thì nghiêm khắc.

Ngần ấy năm nuôi dưỡng giáo dục, cần mẫn dạy dỗ nữ nhi học tập cách đối nhân xử thế, hai người tin chắc rằng đứa nhỏ này sẽ biết phân rõ thị phi trắng đen, biết tự đưa ra những lựa chọn chính xác có lợi cho bản thân của mình.
Tình hình bấy giờ cho thấy, xem ra Lưu Niệm Niệm không có làm cho bọn họ thất vọng.
Giống với lần trước rạng sáng sớm Sở Ngu đã nấu sẵn một nồi cháo thật to, giờ chờ mọi người ăn xong sẽ bắt đầu kéo nhau ra đồng làm việc.
Ngoại trừ nhóm nhân công được thuê ra, Mộc Đinh Hương, Sở Ngu, Khi Mãn và Uông Tiểu Hỉ còn có Quý đại lang nghiễm nhiên trở thành nhóm thu hoạch lương thực chủ lực.

Quý đại nương lớn tuổi tự không thể so sánh với người trẻ tuổi, mà Lưu Hừ cùng với Quý Vân Nương mấy năm nay sống trong nhung lụa thể lực rõ ràng cũng theo không kịp đám trẻ này, lúc cắt lúa tuột lại một mảng lớn ( cắt lúa thông thường dàn hàng ngang để cắt).

Phu thê hai người tự mình hiểu rõ nên chẳng màng thi đấu xem ai cắt nhanh hơn ai, thể lực cho phép cắt được bao nhiêu thì cắt bấy nhiêu.
Thật ra Lưu Niệm Niệm bị bỏ lại ở tít phía sau thì có điểm không phục, bất quá cũng may bên cạnh vẫn còn có Viên bộ đầu dở tệ như mình, tiểu cô nương âm thầm lấy đó làm an ủi.
Viên Phượng Hoa đường đường là kim bài bộ khoái nổi danh ở huyện này, võ nghệ cao cường lại có công phu leo tường thuộc hàng cao thủ vậy mà lại ngậm ngùi chịu thua trước đám bông lúa cỏn con này.


Nguyên một buổi sáng nàng cong eo khom lưng cắt lúa vậy mà vẫn bị bỏ lại phía sau cả một đoạn đường dài, thỉnh thoảng nàng len lén đứng thẳng lưng xoa bóp cái eo đã có phần đau nhứt.

Sở Ngu tình cờ bắt gặp liền không chút lưu tình mở miệng nhạo báng nàng, Viên Phượng Hoa thật khó có được mấy khi tính tình thoải mái, nàng nhấp môi cười nhẹ chẳng thèm cùng đối phương so đo.
Vốn dĩ Lưu Niệm Niệm là đại tiểu thư con nhà giàu, tuy rằng người ta hay nói tuổi trẻ ai cũng có sức lực nhưng mà nàng chưa từng trải qua mấy chuyện nặng nhọc này thì làm sao chịu được.

Chưa được bao lâu bàn tay đã vẽ ra vài vệt đỏ, Quý Vân Nương thấy vậy vội vàng kêu nàng đến gốc cây bên cạnh nghỉ ngơi.

Mắt thấy đám người phía trước vẫn cúi người cắt nhanh như gió, nàng tức giận càng không muốn chịu thua.
Viên Phương Hoa trông thấy dáng vẻ này của Lưu Niệm Niệm thì khuôn mặt nghiêm túc cũng thoáng hoà hoãn lại, nàng vốn lạnh lùng vậy mà chịu mở miệng an ủi một tiểu cô nương tính khí trẻ con.
- Ngươi không cần gấp gáp, đây là chuyện trong nhà của các nàng ấy mà.

Chúng ta cứ chầm chậm mà làm, chút nữa bọn họ cắt xong cũng quay lại hỗ trợ chúng ta mà thôi.
Thính giác Lưu đại tiểu thư tiếp nhận thông tin, nàng nghiêng đầu giương mắt quét qua thấy Viên bộ đầu kia cũng giống hệt như mình.

Thấy có đồng minh nàng cũng đỡ phần nào mất mặt, vì thế nàng cũng không hề sốt ruột, chậm rãi theo ở phía sau tiếp tục cắt lúa.
Quả nhiên hai người Sở Ngu và Mộc Đinh Hương cắt đến cuối miếng đất, xong phần của mình lại quay về cùng các nàng hội hợp.
Lưu Niệm Niệm hất cằm hừ nhẹ một tiếng:
- Cắt nhanh cỡ mấy không phải cũng ngoan ngoãn trở về tiếp ứng hay sao...
Nể tình Lưu Niệm Niệm tuổi còn nhỏ nên Sở Ngu không muốn khi dễ nàng, mục tiêu cũng vì vậy mà dần chuyển sang Viên Phượng Hoa.
- Đại bộ đầu gần đây có phải ngươi lười rèn luyện hay không, nói không chừng bây giờ tội phạm bình thường ngươi cũng chẳng đuổi kịp.

Viên Phượng Hoa từ từ nghiêng đầu nhìn Sở Ngu, không chút để ý đáp lời đối phương.
- Tháng trước ta vừa bắt được tên đạo tặc Ngụy Tam.
- Oa ngươi lợi hại vậy saoo..
Ánh mắt Sở đồ tể đầy hâm mộ, tên Ngụy Tam kia lẩn trốn đã lâu, toàn bộ Đại Chu đều dán lệnh truy nã hắn.

Người này ở phương Bắc hung hăng ngang ngược gây án sau đó bỏ trốn, đã mười năm nay chưa có ai tìm và bắt được hắn.

Vài tháng trở lại đây có tin tức hắn chạy tới gần huyện Nhạc Sơn, không nghĩ tới vậy mà bị Viên Phượng Hoa bắt được đúng là xui tận mạng.

Sở Ngu lòng đầy hào hứng vỗ tay kêu lên, không hề keo kiệt khen nữ nhân này hết lời.
- Hừ hừ quá khen.
Viên bộ đầu nói xong tiếp tục khom lưng cắt lúa.
Sở Ngu thấy vậy vội vàng đoạt cái lưỡi hái từ trong tay đối phương, dẫu vậy vẫn không quên móc mỉa:
- Không dám không dám, đôi tay này của Viên bộ đầu là dùng để bắt tội phạm, không thể để bông lúa nhà chúng ta làm nó bị thương nha.

Viên Phượng Hoa trợn mắt nhìn cái người đang liếng thoắng nói hưu nói vượn, thật lòng nàng không cam tâm chịu thua.
- Cắt lẹ đi má, cắt xong rồi thì đi thu hoạch bắp.

Bẻ bắp ta cũng sẽ không để thua ngươi đâu.
Sở Ngu ngửa đầu cười lớn, đoạn quay sang cảm khái về những tháng ngày còn trên chiến trường.
- Không thành vấn đề, chớ quên năm đó ở chiến trường luyện tập ta vẫn luôn cường đại hơn ngươi đấy.
Nhắc lại chuyện cũ, hai người ăn ý nhìn nhau cười rồi sau đó không nói thêm gì nữa.
Lưu Hừ cùng với Quý Vân Nương ngồi nghỉ ngơi dưới tàn cây, nhìn những người trẻ tuổi bộ dạng hăng hái tràn đầy khí phách hai người nhịn không được cảm khái vạn phần.
Lúa sau khi cắt xong phải đem đi phơi nắng, kế đó phải dùng trục lăn lúa cán qua để tuốt hạt.

Cái trục này trước đó đã có sẵn ở Sở gia, một mình nó chiếm trọn một góc sân phơi lúa.

Lúc xây nhà Sở Ngu cố ý nhờ nhóm thợ thủ công sang bằng miếng đất kế bên ngôi nhà dùng làm sân phơi lúa, sẵn tiện bố trí cái trục lăn lúa nằm ở hướng đông đón gió.
Hôm nay trước hết cứ đem lúa đã bó chuyển về sân phơi thóc, sắp xếp phơi nắng hai ngày cho thật khô rồi mới tính tiếp.

Nhà Sở Ngu không có trâu, Quý lão thái dự tính sẽ mang luôn con bò già trong nhà tới đây hỗ trợ.
Bắp cùng những thứ khác thu hoạch xong trực tiếp mang hết vào trong nhà, chất đầy cả một căn phòng nằm ở ba gian nhà sau.
Mùa đông sản lượng lương thực sẽ kém hơn vụ chính, đoàn người bận rộn đến tận khi trời xẩm tối mới chính thức kết thúc công việc.
Sở Ngu về trước để lo chuyện cơm nước, nàng nấu hai bàn lớn đồ ăn để chiêu đãi bạn bè thân thích.

Mọi người ăn uống rất tích cực, lần này không giống với lần trước là thiếu bàn thiếu ghế nữa, đại gia đình ngồi trước bàn lớn hầm hập đồ ăn nâng chén thưởng thức rượu ngon, tâm trạng thoải mái thư thái không gì sánh được.
Bộ ba Mộc Đinh Hương, Lưu Niệm Niệm và Uông Tiểu Hỉ tuổi tác tương đương xấp xỉ nhau, ba vị tiểu cô nương tụm đầu lại một chỗ lặng lẽ nói chuyện, nhìn qua ngây thơ hồn nhiên cực kỳ.
Viên Phượng Hoa hết nhìn ba người các nàng lại quay đầu hướng về phía Sở Ngu nói:
- Trâu già gặm cỏ non, ngươi đúng là kẻ không biết xấu hổ.
Sở Ngu nhếch miệng cười đầy ẩn ý.
- Ê, con trâu già hàm răng cũng không thể nào gặm được cỏ già đó nha, ngược lại cỏ non ngọt thanh lại nhiều nước, mỹ vị tuyệt hảo như vậy ngu gì không gặm.
Bộ thật sự "cỏ non" ngon lắm hả? Viên bộ đầu suy tư rất lâu, rồi dốt nhiên tự dưng nàng đem hết những ý nghĩ trong đầu đảo hết qua người của Lưu Niệm Niệm đang cúi đầu lùa cơm ở bên kia, sau đó nàng nâng tay nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Ngu: Ngươi nhìn đủ chưa....!Cái bộ mặt biế.n thái đó là saooo dayzzz?? Eo ôi ta thật sự lo lắng về nếp sinh hoạt trong tương lai của Niệm Niệm đấy.
Viên Phượng Hoa: Ê hỏi thiệt đầu óc ngu xuẩn như ngươi làm thế nào mà chiếm được lão bà vậy?? Chỉ ta vài tư thế đi, hay ta tự mình sáng tạo thì tốt hơn nhỉ?
Sở Ngu: Hoá ra ngươi là loại người này...
Viên Phượng Hoa: Đúng vậy, muội phụ về sau ta mong được ngươi chỉ giáo nhiều hơn.
Sở Ngu: (⁠╯⁠°⁠□⁠°⁠)⁠╯⁠︵⁠ ⁠┻⁠━⁠┻.