Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 44: Chương 44





Mộc Đinh Hương sau khi uống hết chén thuốc mới tiếp tục chìm vào giấc ngủ, dù nàng ngủ rất trầm nhưng trong miệng vẫn vô thức nức nở gọi hai tiếng mẫu thân, thỉnh thoảng có đôi khi lại gọi là cô cô.
Sở Ngu đáy mắt đen tối không rõ nhìn nữ nhân trên giường đang có giấc ngủ bất an, chả rõ nàng ấy mơ thấy gì mà cái đầu nhỏ cứ lắc lư không ngừng.
Trái với vẻ ảm đạm nơi đây, biệt viện Lưu phủ nằm ở trung tâm chợ huyện lúc này đang vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay Lưu gia mở tiệc chúc mừng sinh nhật đại tiểu thư Lưu gia Lưu Niệm Niệm, Lưu lão gia từ sớm đã ở ngoài sảnh tiếp đón khách nhân còn Lưu Niệm Niệm thì cùng đám tỷ muội thân thiết chơi đùa trông vui vẻ vô cùng.

Riêng Quý Vân Nương hôm nay chỉ ngồi trên bàn cùng các phú thái thái nhà giàu tán gẫu chứ không đi theo phu quân như mọi khi, ngẫu nhiên quay đầu nhìn thấy Lưu Niệm Niệm tươi cười như hoa trong lòng của bà trăm mối suy nghĩ, tuy lòng không được vui nhưng trên mặt vẫn chứa đầy ý cười hòa nhã.
Trời vừa chạng vạng một chút các khách nhân đến dự tiệc lần lượt sôi nổi kéo nhau đi về, Quý Vân Nương nhân cơ hội đó tìm cớ lôi kéo Lưu Niệm Niệm về phòng, bảo nàng chuyên tâm xem lễ vật được mọi người tặng.
Bọn hạ nhân bận rộn thu dọn phần sân trước nhà, Lưu Trác say rượu cũng tự trở về phòng của mình.

Nhất thời trên hành lang chỉ còn lại phu thê hai người đứng đối mặt nhau, trong khoảng thời gian ngắn không ai nói với ai câu nào.
Để phá tan bầu không khí ngượng nghịu hiện tại Quý Vân Nương nhẹ nhàng lên tiếng nói trước.
- Phu quân, ta muốn đi xem hài nhi của chúng ta một chút..
Lưu lão gia thở dài, đồng ý với yêu cầu của thê tử nhà mình.
- Được, để ta lái xe.

Bây giờ chúng ta ra ngoài bằng cửa sau tuyệt đối không cho Niệm nhi nhìn thấy!
Lúc này mưa đã sớm ngừng hạt, bên ngoài bóng đêm xám xịt giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có cây đuốc buộc ở đầu xe là nguồn ánh sáng duy nhất, giữa màn đêm tăm tối phá lệ đặc biệt sáng ngời.

Quý Vân Nương ngồi bên trong xe ngựa nhìn ra bóng lưng rộng lớn ngồi ngoài đầu xe của trượng phu, bất giác lâm vào trầm tư thật sâu.
Lộ trình rất nhanh đã vượt qua con sông, hai người quen cửa quen nẻo buộc xe ngựa vào một thân cây to bên đường sau đó chầm chậm hướng về cửa động mà đi.
Lúc đến đây trời đã gần khuya, chỉ là bọn họ không nghĩ tới trong động vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng.

Sở Ngu nghe thấy bên ngoài có động tĩnh cũng vội vàng chạy ra xem đến tột cùng là thứ gì gây ra thanh âm này.

Nhìn thấy ngoài cửa động lờ mờ hiện ra hai bóng dáng quen thuộc Sở Ngu tức khắc minh bạch, nàng nghiêng người mời bọn họ đi vào trong động, giữa đường còn tận tình kể sơ qua cho họ nghe về tình trạng hiện tại của tiểu cô nương.
- Chiều hôm nay Hương nhi bắt đầu phát sốt.
Quý Vân Nương vừa nghe nói Mộc Đinh Hương sinh bệnh tâm đột nhiên run lên một chút, dưới chân cũng lảo đảo muốn đứng không vững.

Nàng suy sụp tựa vào cánh tay trượng phu, gấp gáp bước vào bên trong, chủ động hướng về phía mép giường mà đi đến.
Chỉ thấy một nữ hài toàn thân mặc xiêm y trắng toát im lặng nằm trên giường, khuôn mặt đỏ hồng khác thường.


Trên trán tiểu cô nương được đắp một chiếc khăn lông ẩm, bên cạnh đặt một chậu nước còn nghi ngút khói.

Vừa rồi Sở Ngu hẳn là ngồi ở chỗ đó thay khăn lông cho vợ.
Quý phu nhân nhanh chóng đi qua ngồi vào mép giường duỗi tay xem xét cái trán của Đinh Hương, còn tỉ mỉ sờ cả tay và chân của nàng.

Thấy thân thể hài nhi nóng như lửa tâm trạng của bà cũng theo đó mà treo lên, cảm xúc tích cóp dọc trên đường đến đây đã không còn có thể khống chế, vì thế hai hàng nước mắt nóng hổi dọc theo khuôn mặt nhỏ xuống dưới tấm chăn giường.
- Hương nhi, hài tử ngoan của nương..

Lẽ ra nương hẳn là nên tới sớm một chút, làm sao nương có thể quên hôm nay là sinh nhật của Đinh Hương nhà ta đây...
Nghĩ đến một canh giờ trước nhà mình giăng đèn kết hoa thiết yến đãi khách khứa còn nữ nhi đích thân mình sinh ra lại phải ở tại nơi sơn động lạnh băng này chịu đựng ốm đau tra tấn.

Cảm giác áy náy dâng ngập đáy lòng cơ hồ làm nàng không thể thở nổi, chỉ hận không thể hung hăng cho chính mình mấy cái bạt tay.
Quý Vân Nuơng bắt lấy hai bàn tay của Mộc Đinh Hương thật chặt, cảm thụ được lòng bàn tay của tiểu nữ nhi thô ráp cái mũi càng thêm đau xót, thanh âm nức nở vang vọng trong không gian chật hẹp.
- Nương biết khi còn nhỏ con phải chịu quá nhiều đau khổ, đều do nương không trông con kĩ càng để mụ la sát kia có cơ hội đổi đi.

Bà ta hại mẹ con chúng ta rơi vào tình cảnh hai người gặp mặt nhưng không quen biết, mà tất cả những chuyện này đều là do nương làm sai…..
- Không có thời khắc nào là nương không nghĩ đến chuyện đem con mang về nhà nhưng nương lại không dám, một khi đem con về Niệm Niệm chắc chắn sẽ bị bà ta bán đi như các tỷ muội khác.
- Con ráng chờ thêm một chút, không bao lâu nữa nương nhất định đem con trở về nhà của chúng ta theo cách vẻ vang nhất.
- Nương luyến tiếc con, nương cũng biết con là hài tử ngoan ngoãn vì thế nương càng đau lòng.

Trước kia mụ la sát ấy làm mọi trò đánh con trước mặt ta, bây giờ vừa nhớ tới ta liền cảm thấy đau đến xẻo tâm xẻo phổi a..
Cảm xúc tích tụ một đoạn thời gian dài rốt cuộc vào giờ phút này đã thật sự bùng nổ, Quý Vân Nương khóc nhiều đến nỗi không kềm chế được.

Nhìn sang bên cạnh Lưu Hừ hốc mắt cũng đã đỏ ửng, ông tiến lên sờ sờ gương mặt non nớt của Mộc Đinh Hương ý đồ muốn thử thăm dò nhiệt độ cơ thể, sau đó ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh giúp nữ nhi đổi khăn lông đang đắp trên trán.
Quý phu nhân ghé vào trên người Mộc Đinh Hương khóc lóc một hồi, lát sau nàng quay đầu hướng về phía Lưu Hừ nói:
- Phu quân...!chàng xem cơ thể Hương nhi nóng như thế này không biết khi nào mới hạ nhiệt, ta muốn mang nàng lên huyện xem đại phu.
Lưu lão gia vội bắt lấy tay thê tử của mình, dịu giọng lên tiếng trấn an.
- Nàng đừng quá lo lắng, tiểu Ngu nói buổi chiều đã cho nàng uống thuốc thì giờ này hẳn là đang hạ sốt.

Nếu kiên quyết đem nàng chuyển đi mà chẳng may y quán không mở cửa thì rất có khả năng dẫn tới bệnh tình càng ngày càng nặng thêm, chi bằng để Hương nhi ngủ ở đây một giấc thật ngon có lẽ nửa đêm nó sẽ hạ sốt.

Vì quá lo lắng nên tâm trí của Quý phu nhân khá rối loạn, nàng quay đầu nhìn Sở Ngu cho đến khi thấy đối phương gật đầu mới thoáng yên tâm thả lỏng tâm trạng.
Chỉ cần nhìn thấy Mộc Đinh Hương cuộn thân mình nho nhỏ nằm một góc ở trên giường là đã thấy thương vô cùng, lần này Quý Vân Nương tỉ mỉ quan sát kĩ gương mặt của tiểu cô nương mới nhận ra có da có thịt hơn hẳn.

Hồi tưởng lại nửa năm trước khi nàng nhìn thấy Mộc Đinh Hương thì người này gầy đến nỗi như da bọc xương, tưởng chừng như chưa bao giờ ăn qua một bữa cơm no.
Mà đúng là Đinh Hương đã được ăn no bữa nào đâu...!khỏi nghĩ cũng biết mụ la sát kia căn bản là không thể nào cho nàng ăn.

Mỗi lần mình về nhà mẹ đẻ mang theo rất nhiều thịt thà cùng đồ ăn mới lạ để hiếu kính với song thân, lần nào cũng thấy mẫu thân không quên để dành cho tiểu cô nương một phần, còn gói ghém thật kĩ mới dám lén lút đem đi cho.

Bản thân mình là mẹ ruột, chẳng những không nhận ra nữ nhi mà ngay cả cảm xúc trong lòng so ra đều kém hơn lão mẫu thân trong nhà rất nhiều.

Rốt cuộc là cái thứ quỷ gì đã che mờ hai mắt khiến nàng nhìn không thấy tiểu cô nương vừa xinh đẹp hiền lành lại vừa siêng năng chăm chỉ này.
Nội tâm rơi vào trạng thái tự trách tột đỉnh, càng nghĩ càng cảm thấy mình thiếu Mộc Đinh Hương quá nhiều.

Đứa nhỏ này sinh ra mới uống có một ngày sữa đã bị đổi đi rồi, năm ấy nàng mới vừa sinh xong thì các nam nhân trong thôn đều đi chống lũ.

Dù cho nhân thủ có đủ hay không thì đám nữ nhân như nàng cũng chạy đến hỗ trợ, chỉ lưu lại một ít người già, phụ nữ và trẻ em ở trong từ đường.

Thiên tai đến cho ác phụ kia cơ hội, khi đó sinh xong hài tử nàng chỉ kịp nhìn thoáng qua đã lập tức hôn mê, đến khi tỉnh lại cảm thấy hài tử có chút khác nhau nhưng nàng lại không xác định được nó khác từ chỗ nào……
Trong chuyện này người đáng thương nhất chính là Đinh Hương, nếu không phải hài tử có diện mạo giống mình, hơn nữa Lưu Niệm Niệm càng lớn gương mặt tương tự hai đại nhi nữ của Mộc gia thì giờ này khẳng định nàng vẫn chẳng hay biết gì.

Trải qua nhiều lần kiểm chứng nàng mới dám xác định đứa nhỏ trước mắt này mới chính xác là tiểu bảo bối mà mình cực khổ hoài thai chín tháng mười ngày.
Chẳng biết hài tử đáng thương mấy năm nay phải trải qua những chuyện kinh khủng gì, cơ mà ác phụ kia chắc chắn sẽ không cho nàng uống sữa, chưa kể tuổi nhỏ đã sai bảo nàng đi ra ngoài làm việc nặng.

Chờ đến khi trưởng thành lại thu xếp gả nàng đi để đổi tiền, độc ác đến mức khiến người ta giận sôi.
Sở Ngu kéo cái ghế đến cạnh chiếc giường rồi ngồi xuống.

Nhớ tới chuyện xảy ra chiều hôm nay lại thấy thấp thỏm nửa muốn nói nửa lại thôi, nghĩ mãi cuối cùng nàng mới mở miệng nói:
- Hương Hương nàng ấy đã biết.
Tức khắc trái tim của Quý Vân Nương đập lỡ một nhịp, yết hầu khô khốc phát ra thanh âm run run hỏi:

- Biết cái gì?
Lưu Hừ bên cạnh cũng là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Sở Ngu thở dài nói ra suy nghĩ của mình:
- Không phải ta đoán bừa đâu, nàng tâm tư vốn dĩ khá nhạy bén mà từ nhỏ lại bị người Mộc gia ngược đãi thành ra so với người khác thì nàng mẫn cảm hơn rất nhiều.

Nàng ấy có thể phỏng đoán ẩn tình bên trong, ta thấy đấy là chuyện bình thường.
Nghe Sở Ngu nói năng chắc nịch như vậy, nước mắt nguyên bản mới vừa ngừng lập tức lại tuôn trào tựa như vỡ đê, từng hạt châu long lanh rơi đầy trên đệm.
Đúng lúc này tiểu cô nương tựa hồ có chút động tĩnh, Đinh Hương lắc lư thân thể ý đồ muốn xoay người nhưng lại không đủ sức lực.

Quý Vân Nương nhanh như chớp động thân mình đỡ bả vai của Mộc Đinh Hương một chút để nàng có được tư thế nằm tốt nhất.

Tiểu cô nương nằm nghiêng được một lúc, lát sau cảm thấy không thoải mái lại giãy giụa muốn ngồi dậy.

Sở Ngu nóng lòng muốn tiến lên giúp vợ nhưng phải khựng lại vì Quý Vân Nương đã cởi giày leo lên giường đem Mộc Đinh Hương ôm vào trong ngực, để nàng dựa vào trên người chính mình.
Giữa tràng cảnh mơ mơ màng màng thì nàng cảm giác được có người đang ôm mình, tưởng người ôm mình là Sở Ngu cho nên Đinh Hương tùy ý đem thân thể dựa sát vào.

Đôi lúc miệng nàng vô ý thức nói ra mấy lời mê sảng, ban đầu kêu cô cô, chốc lát lại kêu mẫu thân, thỉnh thoảng còn gọi tên Sở Ngu.
Nghe một tiếng mẫu thân từ trong miệng Mộc Đinh phát ra Quý Vân Nương đau lòng rất nhiều, ngoài cảm giác đau lòng nàng còn thấy cảm động, đương nhiên nàng biết chữ mẫu thân lúc này trong miệng của nữ nhi chính là đang nhắc tới mình.

Mặc dù nghe Lưu Niệm Niệm cùng Lưu Trác kêu mẫu thân qua rất nhiều năm nhưng lần này nghe tiếng kêu trong vô thức nàng vẫn nhịn không được đem đầu vùi ở phần cổ của hài nhi khóc đến trời đất u ám.
Lưu Hừ ngồi ở một bên trong lòng cũng chịu không nổi, hít hít cái mũi đưa tay lau hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt.

Hắn cố gắng bình ổn cảm xúc mới đứng dậy vỗ vỗ vào bả vai thê tử nhà mình nói:
- Nàng lại khóc nữa rồi, khóc thêm chút nữa là làm ướt Hương nhi của chúng ta bây giờ.
Sở Ngu cũng xen vào khuyên vài câu, lúc này Quý phu nhân mới ngừng khóc nhưng lại không muốn buông tay.

Nàng ôm Mộc Đinh Hương ngồi dựa vào đầu giường tựa hồ muốn đem hết mấy năm thiếu hụt tình thương của mẹ bổ khuyết cho tiểu hài tử.
Đêm dần dần trôi, nhớ đến ngày mai Sở Ngu còn phải đi giết heo thì cho dù Quý Vân Nương không muốn rời khỏi nữ nhi cũng phải giãy giụa bước xuống nhường lại chỗ ngủ cho con rể.
Sở Ngu vừa thấy mẹ vợ nhúc nhích liền biết nàng muốn xuống giường, chỉ là lúc này sắc trời đã khuya hơn nữa nhìn bộ dạng này của Quý Vân Nương e là người ta thật sự không muốn trở về.
Để thể hiện mình là một người tâm lí nhân tiện ghi điểm trong mắt trưởng bối, Sở Ngu nghiêm túc hướng về phía Quý phu nhân ôn tồn nói chuyện.
- Cô cô cứ cùng Hương Hương ngủ trên giường, ngày mai ta không đi giết heo cho nên lát nữa tùy tiện tìm một chỗ đánh giấc là được.
Ngôi nhà bên dưới đã xây xong nhưng đáng tiếc trong đấy chưa có những thứ cơ bản như chăn giường gối đệm, bằng không nàng có thể vào bên trong đó mà ngủ khỏi cần phải suy nghỉ.
Quý Vân Nương thật sự luyến tiếc rời xa nữ nhi của mình, sờ sờ cái trán của tiểu cô nương phát hiện không còn nóng như lúc nàng vừa đến.

Nghĩ đến thuốc Sở Ngu sắc có hiệu quả, tâm tình bất ổn của nàng rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, không còn trầm trọng như trước.


Nàng khách sáo đáp lời Sở Ngu:
- Tốt nhất vẫn nên là ngươi ngủ giường, tuy nói ngày mai không giết heo nhưng việc khác trong nhà vẫn phải bận rộn mà đúng không? Không cần phải làm theo lễ nghĩa của gia chủ, ta tùy tiện tìm chỗ ngủ dưới đất để sáng mai chiếu cố Hương nhi, bệnh tình hiện tại tốt lên rất nhiều nên mai ngươi không cần phải nghỉ việc, có ta ở đây là được.
Sở Ngu tất nhiên nhìn ra được cô cô không muốn rời khỏi Mộc Đinh Hương vào lúc này.

Nàng bước lên dò xét thân thể của tiểu nha đầu, xác thật đã tốt hơn rất nhiều mới an tâm để nàng ngủ cùng Quý Vân Nương.
- Một hồi ta trực tiếp lấy ghế dựa ghép lại làm giường, cô cô cứ cùng Hương Hương ngủ trên giường đi.

Ta sợ vạn nhất nửa đêm nàng phát sốt mà ta lại dậy không nổi.
Nói thế bất quá là để tạo cơ hội cho Quý Vân Nương chiếu cố nữ nhi.

Sở Ngu ở trong quân ngũ nhiều năm, tính luôn cả thời gian trở về thì tròn năm năm, dù không còn ra chiến trường nhưng tính cảnh giác vẫn phải có.

Nàng nói nữa đêm dậy không nổi bất quá là vì muốn thành toàn tâm nguyện của mẹ vợ mà thôi...
Dù lời đề nghị này rất hợp ý mình nhưng Quý Vân Nương vẫn còn đôi chút do dự:
- Ghế dựa có thể ngủ được sao?
- Có thể.! Trước kia khi ta tham gia quân ngũ, dù cho trường thành chứa đầy tuyết trắng xóa chúng ta đều có thể ở trên nền tuyết đắp một cái túi da rồi ngủ.

Thời điểm đó không có chú ý nhiều như vậy, có thể nói bây giờ so với khi đó tốt hơn rất nhiều.
Sở Ngu nở một nụ cười thật tươi, muốn dùng nụ cười để an ủi tiểu cô nương.
- Về phần của dượng thì ta chẳng kím được chỗ nào còn trống để cho dượng ngủ cả..
Nghe nhắc đến tên mình Lưu Hừ vội vàng xua tay nói:
- Không cần để ý đến ta, chút nữa ta vào xe ngựa nằm là được.

Khoang xe khá rộng ngủ cũng thoải mái hơn.
An bài mọi thứ xong đâu vào đấy Lưu lão gia liền đi ra xe để ngủ còn Quý phu nhân bồi Mộc Đinh Hương cùng nhau nằm ở trên giường.

Sở Ngu thuần thục đem mấy cái ghế gỗ ghép lại làm thành một cái giường nhỏ, đắp lên đấy một tầng thảm dày là có thể nằm xuống.
Quý Vân Nương đem một loạt các hành động này đặt hết ở trong mắt, trước kia nàng từng vì thân phận nữ nhân của Sở Ngu mà tồn tại một tia để ý.

Chỉ là giờ phút này thành kiến ấy đã tan thành mây khói cho nên nàng không hề từ chối thiện ý của Sở Ngu nữa, im lặng nằm xuống ôm Mộc Đinh Hương chìm vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Ngu: Tối nay không có lão bà ôm, ta ngủ không được...!( khóc)
Trúc Nhi: Hừ, con đêm nào cũng một mình như thế mà có nói gì đâu.
Sở Ngu xách tiểu nữ nhi mặc váy xanh lên ném sang một bên.
Sở Ngu: Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao???.