Không khí sáng sớm ở yêu giới thập phần tươi mát, khắp nơi đều tràn ngập linh khí vạn vật.
Tuy là Yêu Đế bất lão bất tử, nhưng cũng thích hưởng thụ thức ăn
ngon, hưởng thụ hương vị đưa trên vị giác, mỗi sáng trưa tối đều giống
như nhân loại hưởng thụ bữa sáng, bữa trưa, bữa tối.
Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm đương
nhiên không cần nói, sớm đã thành thói quen, không cần người khác gọi,
mỗi ngày bọn họ đều đến đây dùng cơm.
Hôm nay tựa hồ lại có chút gì đó không giống, trừ bỏ một bàn điểm tâm buổi sáng phong phú ra thì bốn phía còn lại có thêm không ít nam nhân
muôn hình muôn vẻ. Bộ dáng nào cũng có, duy nhất có một chút điểm chung
là bọn họ đều cực kỳ tuấn mỹ.
Thậm chí trong số đó có cả bán thú. Y khua tay chỉnh đốn dung nhan,
đôi mắt quyến rũ thẳng tắp nhắm thẳng vào Bùi Mạch Ninh, khiến Bùi Mạch
Minh cảm thấy mồ hôi lạnh của mình liên tục đổ ra.
Vật xinh đẹp thì người người đều thích thưởng thức, nhưng chỉ dám nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
Bùi Mạch Ninh âm trầm cùng Tư Không Thu Trạm nhất diện lạnh lùng kế
bên không nhanh không chậm thưởng thức bữa sáng. Tư Không Thu Trạm thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng. Phu thê hai người ngọt ngào dùng bữa,
không nhìn tới đám mỹ nam xung quanh.
Điều này khiến đám mỹ nam đó cực kỳ u oán. Chỉ tiếc, Tư Không Thu
Trạm lãnh khí thực sự quá cường hãn, chỉ cần bọn họ dám can đảm tiến lên vài bước là nhiệt độ chung quanh lập tức giảm xuống vài độ.
“Ai da, muội tử này, những mỹ nam này muội đều không thích sao?” Những cái đầu núp sau vụng trộm nhìn Yêu Đế kiều mỵ kia, mỹ nam ai oán
bọn họ chịu được, nhưng nàng thì chịu không nổi, quá thương tâm.
Yêu Đế sờ soạng Hồ yêu bên cạnh, chọc ghẹo đối phương làm cho đôi mắt xinh đẹp hiện ra một chút hờn dỗi, thân thể yếu mềm, hắc hắc, không ngờ nam tử Hồ tộc lại quyến rũ lẳng lơ như vậy, tâm nàng đã ngứa ngáy, thực hoài nghi muội tử này có phải không thể “ Giao hợp” được hay không?
~Nếu như Bùi Mạch Ninh biết được trong lòng Yêu Đế lúc này nghĩ gì, chắc đã sặc cơm từ sớm.
Từ lúc Kim Giáp Trùng phu nhân gọi nàng là “muội tử “. Yêu Đế cũng
gọi nàng như vậy, Bùi Mạch Ninh nghe mãi cũng thành quen. Chỉ có điều,
những mỹ nam này, nàng không có phúc hưởng thụ, nàng chẳng lẽ còn không
cảm giác được cái người bên cạnh nàng đang thăng cấp dần tự động biến
mình thành cái máy lạnh hay sao?
“Khụ khụ, không cần, nếu tỷ thích, thì tự mình giữ đi.” Một nam nhân đã khiến nàng bận không chịu nổi rồi, nàng cũng không muốn bị chết cóng đâu!
Tư Không Thu Trạm nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên nhu hòa, dịu dàng
tiếp tục gắp thức ăn cho nàng, thậm chí vô cùng thân thiết đút cho nàng
vài miếng. Bộ dáng ngọt ngào của hai người làm cho Yêu Đế cảm thấy nổi
da gà.
“Chậc chậc, muội lại không hiểu gì rồi! Mỹ nam càng nhiều càng
tốt, giữ lại bên người thưởng thức cũng không tệ, mà chơi đùa chút thì
cũng thú vị.” Yêu Đế chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, từ đầu đã bỏ qua
sắc mặt đang dần trở nên khó coi của Tư Không Thu Trạm, hoặc có thể nói, nàng chính là đang dùng biện pháp này để chỉnh bọn họ, nàng một chút
cũng chưa từng quên Tư Không Thu Trạm đã lãnh đạm như thế nàovới nàng.
Nghĩ đến chuyện đó, Yêu Đế lại nghiến răng nghiến lợi, muội tử tốt như
vậy, nói gì cũng phải nhét vài mỹ nam cho nàng, làm cho nam nhân kia
biết muội tử cũng có người muốn.
Thú vị? ~ Bùi Mạch Ninh trong lòng thầm than, không phát hiện ra bên thức ăn đã chồng thành một tòa núi nhỏ trong bát của mình. Nàng thầm
nghĩ muốn an an tĩnh tĩnh một mình ăn sáng, hai người này muốn đấu đá
thì tự mình đấu đá đi, vì sao cứ muốn quấn quít lấy nàng vậy?
Thở dài, Bùi Mạch Ninh buông đũa xuống, nhìn đám mỹ nam u oán, nghiêm cẩn nói: “Những mỹ nam đó đều lưu lại chỗ tỷ đi, ta tin tưởng luận thể lực tỷ tuyệt đối là đệ nhất. Ta thấy phòng trống trong hậu cung cũng còn nhiều, không lo bọn họ không có chỗ ở.” Nói xong, nàng lập tức lôi kéo cái “máy lạnh” bên cạnh chạy trước.
“YAAAA …, muội tử, muội tử, tỷ tỷ ta còn đủ dùng, khi nào muội không đủ dùng thì nhớ đến tìm ta nhé!” Đáng chết, nha đầu này người đã đi rồi mà vẫn còn muốn gây phiền toái cho nàng.
“Phang” Một tiếng vang nhỏ, Bùi Mạch Ninh đã bị đặt trên cửa
phòng, một hơi thở ấm áp phả lên vùng cổ trắng nõn của nàng, khiến nàng
không tự chủ được run nhẹ một cái.
“Được ư? Không đủ dùng? Ninh nhi của ta chê ta ra sức không đủ sao?” Hơi thở ấm áp của Tư Không Thu Trạm phả vào bên tai nàng, làm cho nàng
có chút ngứa, nhưng cũng không dám cử động. Nghe thanh âm của hắn, nàng
liền biết hắn đã tức giận.
Ra sức? Hắn làm sao có thể không đủ ra sức, nàng khóc không ra nước mắt, Yêu Đế này có ý muốn hại nàng đây.
“Làm sao có thể vậy? Chàng đừng nghe Yêu Đế nói bừa.” Nàng lập tức ôn nhu nói, chỉ thiếu nước thề, nàng cũng thật sự không có tâm tư kia.
Khẽ cười một tiếng, khuôn mặt tuần tú lạnh lùng chỉ có ở trước mặt
nàng mới có thể trở nên ôn hòa cười nở rộ như vậy. Tư Không Thu Trạm
của hôm nay, con ngươi màu hổ phách ấm áp, thậm chí lộ ra một cỗ tà mị
trong hơi thở.
Bùi Mạch Ninh nuốt nuốt nước miếng, rốt cục biết vì sao Yêu Đế thích ngắm mỹ nam như vậy, thực sự sắc đẹp có thể thay cơm.
Đôi môi lạnh lẽo áp lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Trong lúc hơi thở
giao thoa, hắn thậm chí có chút mãnh liệt muốn trực tiếp tiến quân thần
tốc, quấn lấy cái lưỡi ôn nhuyễn của nàng, quấy nàng đến long trời lở
đất, thẳng đến khi thở hổn hển mới thôi.
“Hừ, nhưng mà ta vẫn chưa nguôi giận đâu.” Tư Không Thu Trạm
hừ lạnh một tiếng, hơi thở gấp gáp, trực tiếp ôm ngang một cái, đem
người mang đến trên giường lớn. Lụa mỏng rơi xuống, một buồng xuân sắc
bị che khuất, Tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt”từ chiếc giường lớn vang lên, tên
nam nhân nào đó đang muốn chứng minh cho nữ nhân của hắn thấy, hắn rất
“nại dụng”. Tiếp đó chỉ còn tiếng a a.
*nại dụng: Dùng bền bỉ, lâu dài.
Cho đến khi mặt trời lên cao, ăn bao nhiêu ở bữa sáng thì giờ đã tiêu hóa xong rồi, thừa dịp tên nam nhân nào đó đi lấy chút đồ ăn, Bùi Mạch
Ninh lúc này mới rầm rì từ trên giường bước xuống.
Cả người có cảm giác đau nhức khiến nàng nhịn không được muốn mắng
chửi người, nam nhân này thể lực thật sự là quá tốt, rõ ràng đêm qua mới vừa nghĩ đến hôm nay đã điên loan đảo phượng, trên mặt không khỏi đỏ
bừng.
“Két” một tiếng, cửa vừa mở ra lại bị đóng lại, Tư Không Thu Trạm tâm tình rất tốt, đem khay cầm trong tay đặt lên bàn, lấy thức ăn ra.
Bùi Mạch Ninh hừ hừ khó chịu, miễn cưỡng choàng áo ngồi xuống, vừa muốn động tay, liền bị đoạt lại chiếc đũa.
Chỉ thấy khóe miệng Tư Không Thu Trạm uốn lên, tâm tình hết sức tốt nói: “Đến đây Ninh nhi, nàng hôm nay chịu khổ cực rồi, tới đây ăn đi.” Nói xong liền gắp một miếng gà xé cho nàng, nàng cắn một miếng, nghiến
răng nghiến lợi nhai, giống như coi hắn là thức ăn mà nhai trong miệng.
Đáng tiếc tên nam nhân nào đó không tự chủ, vẫn vui vui vẻ vẻ. Đến
khi trên bàn chỉ còn một mảnh hỗn độn, bọn họ mới phát hiện mình đã bị
đói bụng lắm rồi, một bàn thức ăn đều hết.
Cơm nước xong, Bùi Mạch Ninh hưởng thụ tay nghề xoa bóp của Tư Không
Thu Trạm, thích ý vừa định đi vào giấc ngủ thì bên ngoài đột nhiên lại
vang lên những tiếng ồn ào.
Đôi mắt đang buồn ngủ lập tức mở to, nàng nhíu nmày, lập tức ngồi
dậy, mặc quần áo vào rồi lôi kéo Tư Không Thu Trạm đi ra cửa: “Hình như là xảy ra chuyện gì, chúng ta chạy nhanh qua xem.”