Đám người đang trong lúc do dự không biết nên ở lại hay nên rời khỏi
chỗ này thì bỗng ở phía chân trời phía xa có một con chim bồ câu trắng
bay tới.
Bùi Mạch Ninh ở khách điếm nơi trấn nhỏ này đã được mấy ngày rồi, nàng
cũng nghe nói Công Tôn Ngọc ở thanh lâu chịu không ít khổ. Xem ra, Công
Tôn Duẫn lần này quyết tâm không tiếp tục nuông chiều muội muội của hắn
nữa, nhưng cũng vẫn dặn dò người trong thanh lâu nương tay một chút.
Chim bồ câu trắng được buộc giấy vào chân, cách dùng bồ câu đưa tin này
nàng lần đầu tiên biết đến. Nhìn thư đưa tin, Bùi Mạch Ninh nhướn nhướn
mày, khóe miệng hơi cong.
Nguyên lai, nhị ca ở trong Dược Vương Cốc
nuôi bồ câu đưa tin, nhị ca lại cho thuốc để trên người nàng, sau đó
nghiêm túc huấn luyện bồ câu đưa tin thế nên mới tìm được nàng.
Trong thư viết Bùi Chính Vũ bọn họ đang lo cho nàng, cũng biết được
chuyện của kinh đô, Bùi gia coi như là giải thích được nỗi oan khuất
kia. Hai người ca ca của Bùi gia đều thúc giục nàng trở về cho bọn họ
xem…nàng có gầy đi phân nào không.
Thở dài, nơi này cách Dược Vương Cốc cũng không phải quá xa. Nếu đã như vậy thì, nàng sẽ đi về Dược Vương Cốc trước đám người kia.
Lúc nàng rời đi, Công Tôn Duẫn cuối cùng cũng được thở ra một cách nhẹ
nhàng, còn tiểu sư muội Vân Dao thì vẫn rất muốn đi theo Bùi Mạch Ninh.
Nếu không phải thấy Công Tôn Duẫn sắc mặt càng ngày càng không tốt thì
nàng thiếu chút nữa đã mềm lòng rồi. Gây chuyện với người như hắn cũng
chẳng phải chuyện tốt,nàng tha cho hắn lần này.
Khi cách Lang thành không xa, nàng không đi vào Tần gia bảo nhưng mắt đã thấy Lang thành người người đông đúc, khắp nơi đều tràn đầy tiếng nói
tiếng cười. Cảnh tượng này chứng minh Lang thành đã trở lại như lúc
trước.
Hơn nữa, lúc đi ngang qua đó, nàng còn nghe được một mẩu tin tức là Nam
Lãng đích thân đem chức thành chủ truyền cho tiểu nhi tử của mình. Nàng
chưa từng thấy qua, nhưng cũng nghe được không ít về tiểu nhi tử này,
theo đó thì hắn với huynh trưởng và tỷ tỷ mình hoàn toàn trái ngược
nhau, tuyệt đối là người có tình nghĩa. Đây là một tin tốt.
Vừa đến Dược Vương Cốc, một đám hầu tinh lập tức ‘Rầm rầm’ tán đến cách
đó không xa, ánh mắt có chút sùng kính nhìn nàng. Nàng mang bên mình
lượng lớn âm khí, cũng khó trách hơi thở tử vong làm bọn họ có phần sợ
hãi.
Mỉm cười, hơi thở tử vong thu liễm lại không ít, đám hầu tinh mới líu ríu vây vòng lại xung quanh nàng.
“Tiểu thư, cốc chủ cùng mọi người đang ở bên trong chờ tiểu thư đã lâu rồi.” Tên hầu tinh có vẻ hưng phấn nhất dẫn đường cho nàng đi qua đám hầu
tinh kia, có thể tiếp xúc gần gũi với nhân vật lớn như nàng, nó vui
sướng còn không kịp ấy chứ.
Bùi Mạch Ninh lập tức gật gật đầu, đi vào Dược Vương Cốc.
Dược Vương Cốc bắt đầu náo nhiệt, gần như tất cả mọi người vây tại một
chỗ hướng về phía nàng hỏi han ân cần. Nhất là mấy nam nhân của Bùi gia
kia. Chỉ thiếu nước trực tiếp đo lường vòng eo của nàng, xem nàng gầy
đi thế nào thôi.
“Ninh nhi, ta đã nghe được tin tức kia, thật sự là quá tốt, Bùi gia
chúng ta cuối cùng cũng bảo vệ được danh dự từ thiên cổ rồi.” Bùi
Chính Vũ hết sức kích động,sau khi nghe được tin tức kia, khúc mắc trong lòng ông cuối cùng đã được gỡ bỏ. Sau khi tổ chức đủ trò vui chơi giải
trí ăn mừng, lập tức phát đồ làm từ thiện không ít, chứng tỏ đến giờ ông vẫn còn là một nam nhân trung niên tuấn mỹ.
“Tiểu muội, muội cũng đã biết chuyện gì xảy ra rồi chứ? Thật không ngờ Hoàng Thượng lại thỏa hiệp…..” Bùi Mặc Vân cũng lải nhải nói, trong miệng hô ‘tiểu muội’ khiến Bùi
Mạch Ninh cười thoải mái hơn. Vị đại ca này cuối cùng cũng có thiện cảm
với nàng, như vậy là nàng an tâm rồi.
Thế nhưng, bọn họ cũng không biết duyên cớ làm nên chuyện này là vì nàng đã phải ‘Làm khó dễ từ giữa’, mà nàng cũng chưa nói cho bọn họ biết
chân tướng sự việc , dù sao chuyện này vốn là nàng tự nguyện muốn làm.
Chỉ có Bùi Mặc Hải bí hiểm nhìn nàng một cái,nhưng khóe miệng vẫn là nụ
cười ôn hòa, chính là trong mắt đối với nàng không có chút gì nể sợ,chỉ
có chút cảm kích.
“Đại ca, các huynh cũng đừng làm to chuyện này lên, chỉ cần lấy danh dự trở lại, còn cái khác không có gì quan trọng nữa .” Bùi Mạch Ninh ngượng ngùng cười, cũng không muốn làm mọi người mất hứng.
Bùi Chính Vũ cùng Bùi Mặc Vân cũng nghĩ như vậy, liền gật đầu, cũng
không hỏi tới nữa. Nhưng họ vẫn tinh tế nhận ra có gì hơi lạ, nhíu mày,
nhìn một vòng, có vẻ như không thấy được người muốn gặp.
“Tiểu muội? Em rể không cùng trở về với muội sao?” Hắn còn nhớ rõ lúc trước muội tử chính là đi tìm Tư Không Thu Trạm, thế mà lúc quay trở về hai người lại không đi cùng nhau.
“À, hắn và biểu ca có chút việc nên về trễ,nếu không có chuyện gì thì bọn họ sẽ trở lại nhanh thôi.” Bùi Mạch Ninh có chút xoắn xuýt nói, trên thực tế, nàng cũng có cùng
cảm giác nghi ngờ này, cả lúc đi trên đường bọn họ cũng không gặp nhau,
thật không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Thấy Bùi Mạch Ninh thần sắc có chút mệt mỏi, Bùi Mặc Hải cuối cùng mở miệng: “Cha, đại ca, tiểu muội lặn lội đường xa trở về,chắc rất mệt mỏi rồi,hãy để
tiểu muội đi nghỉ ngơi một chút trước đã! Đại ca, huynh còn chưa tìm
thấy sổ sách, hay là đi tìm trước đi, cha cũng thế, cha đã nhiều ngày ăn nhiều đồ ngậy gì đó, đợi con pha trà xanh nóng để cha giải trừ được mấy thứ trong bụng.”
Bùi Mặc Hải như trở thành lão đại, vừa nói như vậy, không có
người nào dám phản bác đáp lời. Người thì nhanh chóng đưa Bùi Mạch Ninh
đi nghỉ ngơi, người thì làm việc còn dang dở, cứ thế riêng từng người
một rời đi, ai làm chuyện nấy.
Sản nghiệp Bùi gia sau biến động bị ảnh hưởng rất nhiều. Những lời đồn
đại khiến hương liệu của Bùi gia khó bán. Hương liệu cho dù có hương
thơm thuần khiết lâu năm nhưng cũng không tránh khỏi bị người ta khước
từ sau những lời đồn thổi.
Một lần nữa lại đổi nơi khác để lập môn hộ, Bùi Mặc Vân rất nhanh liền
đem sự nghiệp hương liệu Bùi gia một lần nữa phát huy đến mức cao nhất
và duy trì theo tuần tự, đó là lí do tại sao mấy ngày nay đều hết sức
bận rộn.
Bùi Chính Vũ từ khi đến ở tại Dược Vương Cốc cũng thanh nhàn hơn, trong
ngày thường cùng lão Cốc chủ luận bàn tài đánh cờ, ngẫu nhiên ra ngoài
cốc đi dạo. Dù sao hiện tại Bùi gia không có tội danh gì, ông cũng đường đường chính chính vô tư đi du ngoạn một phen.
Đêm đã khuya.
Bùi Mạch Ninh đứng ở bờ hồ, thưởng thức sen trong hồ tràn ngập ánh
trăng. Ánh mắt nàng ẩn ẩn nhìn hoa sen đang nở rộ, buổi tối ngày hè có
chút oi bức, cũng may một lúc sau liền có chút gió lạnh thổi qua, không
sợ đổ mồ hôi khi thưởng thức cảnh đẹp.
“Tiểu muội!” Thanh âm của Bùi Mặc Hải từ phía sau truyền đến, Bùi Mạch Ninh tuyệt không muốn có điều này.
“Nhị ca!” Nàng ẩn ẩn cất tiếng lên.
Bùi Mặc Hải có chút kinh ngạc,nhìn nàng có chút tích tụ tâm tình, nếu
không phải hôm nay đã xem mạch qua cho nàng, thì đã tưởng rằng nàng ngã
bệnh rồi.
“Tiểu muội,chuyện của Bùi gia lần này là muội giải quyết?” Hắn tuy nghi hoặc hỏi,nhưng cũng là ngữ khí khẳng định.
“Vâng, đúng vậy, là ta, dù sao phụ thân cũng có mối tâm giao, ta liền đi một chuyến.” Bùi Mạch Ninh vân đạm phong khinh nói, cũng không có đem chuyện này ra khoe nhiều làm gì.
Bùi Mặc Hải mỉm cười, trong mắt hiện nét nhu, hắn thật đúng là không nhìn lầm, có gì đó làm cho hắn rất thích muội tử này.